• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Tô Càn Khôn với suy nghĩ

"Quán . . . bar sao?"

Hoa Thanh Đại nghe vậy, có chút sững sờ, tức giận nói: "Ông nội, cháu không nghe nhầm đấy chứ, đi quán bar mà ông cũng cho nghỉ sao?"

"Thái độ của ông đối với Tô đại thiếu gia thật không bình thường chút nào, ông nội, có phải Tô đại thiếu gia uy hiếp ông không?"

"Được rồi, Thanh Đại, sau này chuyện của Tô Thương cháu cũng không cần phải quan tâm."

Hoa Thời Mạc không giải thích, mà là nói: "Thanh Đại, cháu tới tìm ông có chuyện gì không?"

Hoa Thanh Đại tức giận uất ức, nhưng ông nội cô lại nói như thế, cô chỉ có thể bỏ qua.

Ngay sau đó.

Hoa Thanh Đại đáp lời: "Ông nội, cháu muốn nói với ông một tiếng, là trưa nay cháu có việc phải ra ngoài không ăn cơm đâu."

"Ừm? Cháu đi đâu thế?" Hoa Thời Mạc nghi hoặc nói.

"Anh Nạp Lan Minh Triết hẹn cháu cùng đi ăn trưa ở Yến Tây Hồ." Hoa Thanh Đại thẹn thùng nói, mặt đỏ bừng lên.

"Yến Tây Hồ sao?"

Hoa Thời Mạc đứng người vài giây rồi nói: "Ngay cả lão già như ông cũng biết nơi đó là nhà hàng tình nhân, cháu với Nạp Lan tiến triển đến mức nào rồi?"

"Ông nội, cái gì mà mức nào, chúng con còn chưa chắc chắn, bữa ăn này là bữa ăn bình thường của những người bạn thôi." Hoa Thanh Đại đỏ mặt nói.

"Bạn bè mà đến Yến Tây Hồ ăn cơm cùng nhau sao?"

Hoa Thời Mạc thản nhiên nói: "Thanh Đại, tốt nhất cháu nên giữ khoảng cách với Nạp Lan Minh Triết, ông vẫn không đoán được người đó như thế nào."

"Anh Nạp Lan Minh Triết rất phong độ, suy nghĩ lại sâu sắc, ông không biết sao."

Hoa Thanh Đại liếc nhìn ông nội một cái rồi nói: "Hơn nữa, ông nội, lần trước ông còn khen anh Nạp Lan Minh Triết nhìn xa trông rộng, cho phép cháu tiếp xúc nhiều hơn với anh ấy, bây giờ ông lại đổi ý lại sao?"

"Lần trước là lần trước, lần này là lần này."

Hoa Thời Mạc còn nói: "Tóm lại, cháu phải giữ khoảng cách với hắn, đừng thân thiết quá."

Hoa Thời Mạc có lẽ đã đoán ra được ý đồ của Nạp Lan Minh Triết, chắc chắn có liên quan đến đan dược tổ truyền của mình.

Lần trước gặp mặt, Nạp Lan Minh Triết muốn mua nhưng bị ông ấy từ chối.

Hoa Thời Mạc cảm thấy Nạp Lan Minh Triết tiếp cận cháu gái của ông, mục đích chính là vì tổ truyền đan dược, điều này làm cho ông trở nên ác cảm đối với Nạp Lan Minh Triết.

Chẳng qua việc này không tiện nói cho Hoa Thanh Đại.

"Ông nội, con người ông sao lại không rõ ràng như vậy, đối với cái tên phế vật Tô Thương thái độ thì bao dung, nhưng đối với anh Nạp Lan Minh Triết lại ác cảm như vậy, có phải ông nhận nhầm hai người này phải không?"

"Thôi, cháu mặc kệ ông nghĩ như thế nào, tới giờ cháu phải đi ăn cơm với anh Nạp Lan Minh Triết rồi."

Hoa Thanh Đại bĩu môi, không thèm để ý đến Hoa Thời Mạc ý muốn ngăn lại, quay người đi ra khỏi phòng.

Hoa Thời Mạc thấy vậy, chỉ có thể bất lực mà thở dài.

. . . . . .

Tô Thương đi ra khỏi phòng, liền lấy điện thoại ra gọi cho Lý Nguyệt, hẹn cô ra nhau ở bờ hồ trong khuôn viên trường.

Lúc này, Tô Thương ngồi trên ghế dài đợi Lý Nguyệt.

Bờ hồ này chính là thánh địa hẹn hò của trường học, xung quanh tụm năm tụm ba đều là tình nhân, không coi ai ra gì mà ôm ấp nhau.

"Cậu xem bạn học kia, một mình mà cũng đến bờ hồ, thấy chúng mình hai người ngồi với nhau như thế này không cảm thấy khó chịu sao?"

"Haha, nói không chừng anh ta không có tiền ăn cơm trưa nên muốn đến đây để ăn cơm chó đấy."

"Mọi người đừng khách khí, cứ cho nhiều cơm chó vào, cho anh bạn này ăn cho no."

Mấy đôi tình nhân này nhìn sang Tô Thương mà cười nhạo.

Nhưng đúng lúc này, Lý Nguyệt mặc váy dài màu tím nhạt, chậm rãi đi tới.

Làn da trắng nõn nà, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tóc dài ngang eo, khí chất tao nhã, vừa mới xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngay sau đó.

Lý Nguyệt đi đến bên cạnh Tô Thương nói: "Tô Thương, bảo em đến đây làm gì?"

"Vợ à, giờ không phải trưa rồi sao, anh muốn mời em đi ăn cơm." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.

"Ừm."

Lý Nguyệt gật đầu nói: "Đến căng tin ăn đi, chiều nay em còn có giờ học, không thể đi xa được."

"Được."

Tô Thương cười đáp lại, sau đó cùng Lý Nguyệt rời khỏi bờ hồ.

"Mẹ kiếp, cái cô nữ sinh vừa rồi có phải là Lý Nguyệt khoa tài chính không?"

"Đúng rồi, chính là Lý Nguyệt, khuôn mặt toát lên vẻ đẹp tuyệt vời, không thể sai được."

"Tên kia gọi Lý Nguyệt là vợ mà Lý Nguyệt không phản ứng gì, thế mà chúng ta còn nói cho cậu ta ăn cơm chó, mẹ kiếp."

Nhìn thấy cảnh này, mấy đôi tình nhân có mặt ở đó ngây người ra, trong mắt những người con trai ở đó đều là hâm mộ và ghen tị.

Rất nhanh.

Tô Thương cùng Lý Nguyệt đã đến căng tin trường, đơn giản là cùng nhau ăn bữa cơm trưa.

"Tô Thương, tối mai là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội em, anh có muốn đến mừng thọ cho ông không?" Sau khi ăn xong, Lý Nguyệt liền hỏi.

"Ông nội em sao?"

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Vợ à, ông nội của em cũng là ông nội của anh, tất nhiên anh phải đi chứ."

"Tô Thương, anh đừng gọi em là vợ!"

Lý Nguyệt đỏ mặt, tức giận nói: "Em không phải nói rồi sao, chúng ta hãy nói chuyện trước và kết hôn nếu hợp."

"Được rồi, anh không gọi em là vợ nữa, sau này anh sẽ gọi em là bà xã." Tô Thương nói.

"Thế chẳng phải giống nhau sao, em không thèm để ý tới anh nữa!"

Lý Nguyệt đỏ mặt càng giận dữ hơn, nhìn Tô Thương một cái rồi ngượng ngùng chạy đi.

"Thanh Hoàng nữ đế ngượng ngùng. . . . Haha!"

Tô Thương thấy vậy liền cảm thấy vô cùng thú vị, cảm tình đối với Lý Nguyệt tăng gấp đôi: "Tối mai đến mừng thọ, mình nhất định phải chuẩn bị lễ vật đàng hoàng mới được."

"Đúng lúc đêm nay có việc cần phải đi đến chợ Đen Cửu Môn, đến lúc đó sẽ chọn lễ vật luôn."

"Hai khối linh thạch, không biết có nhiều không, có đủ cho mình luyện được luyện khí tầng ba không."

Tô Thương cười, sau đó rời khỏi trường học, lái xe đi đến biệt thự ven sông.

Từ tối hôm qua, Tô Thương nhận ra có người âm thầm bảo vệ mình không phải là Tiêu Đình, mà là phó đội trưởng vệ sĩ Quách Ý.

Nói đến Quách Ý, Tô Thương có biết chút ít về cậu ấy, người này tâm tư kín đáo, bày mưu lập kế.

Nếu nói Tiêu Đình là tướng xông pha trận mạc thì Quách Ý cũng là quân sư của ba đạo quân.

Chắc là bởi vì Tiêu Đình mấy lần không để mắt đến Tô Thương, cho nên bị Tô Thần Binh thay thế.

Mặc dù Tô Thương đã nhận ra sự tồn tại của Quách Ý, nhưng lại giả vờ như cũ, vẫn làm ra vẻ không biết.

"Quách Ý, cậu vượt quá giới hạn rồi, tôi không thích người khác quấy rầy lúc đang nghỉ ngơi!" Tô Thương thản nhiên nói bâng quơ.

Quách Ý nghe thấy vậy, không nói lời nào mà tự giác rời khỏi biệt thự, quay lại canh giữ ở bên ngoài.

Trong khi đó, trong lòng cậu ấy đang rất tò mò đại thiếu gia làm sao có thể biết được mình trong âm thầm theo sát?

Biết được Quách Ý rời khỏi đó, Tô Thương bắt đầu khoanh chân ngồi, tiếp tục tu luyện.

Thấm thoát, đã đến buổi tối.

Tô Thương thả lỏng ý thức, nhận ra Quách Ý thông minh, lựa chọn một địa phương xa xa có thể quan sát biệt thự.

Kể từ đó, mặc kệ Tô Thương đi hướng nào cũng không thể thoát được ánh mắt của cậu ấy.

Nhưng mà.

Ánh mắt của người không thể luôn luôn mở được, Tô Thương nắm lấy cơ hội Quách ý sơ hở rồi rời khỏi biệt thự, bóng dáng sớm biến mất trong màn đêm.

Khoảng tám giờ tối, ở trong chợ Đen Cửu Môn.

Tô Càn Khôn mặc áo kiểu lễ phục Trung Quốc, ngồi trong một quán trà nhỏ và kiên nhẫn đợi Tô Huyền Thiên.

Từ ngày hôm qua sau khi biết được chuyện của Tô Huyền Thiên, ông ấy một mực suy nghĩ một vấn đề, đó chính là mượn sức.

Mình cũng đã già rồi, người có sinh lão bệnh tử, không cách nào một mực che chở Tô gia, cho nên trong đầu ông đã nảy sinh suy nghĩ mượn sức Tô Huyền Thiên.

Tô Huyền Thiên tuổi còn trẻ, cũng đã đạt được vào cảnh giới tông sư, tương lai vô hạn, nếu như có thể kéo nó vào cỗ xe của nhà họ Tô, ít nhất cũng có thể bảo vệ Tô gia an toàn trăm năm.

Suy nghĩ này, trong lòng Tô Càn Khôn ngày càng mãnh liệt, cho nên ngày hôm sau ông ấy đã tung ra tin tức, vì để cảm ơn Tô Huyền Thiên xóa sổ Tiếu Diện Phật và giúp Tô gia vượt qua khó khăn, ông ấy sẵn sàng tặng hai khối linh thạch.

Làm như vậy chỉ là muốn chọc tức người khác thôi, Tô Càn Khôn đã nghĩ kỹ, chỉ cần nhìn thấy vị thanh niên tông sư kia, dù như thế nào ông ấy cũng phải nhúng tay vào.

Thậm chí, ông còn có ý định kết nghĩa làm anh em với Tô Huyền Thiên...
Chương 47: Cậu Tô, chúng ta kết nghĩa nhé

Không sai.

Chính là kết nghĩa.

Kết nghĩa, là cách trực tiếp nhất có hiệu quả nhất để rút ngắn mối quan hệ của hai người đàn ông.

Chỉ cần kết nghĩa, vậy thì người nhà họ Tô sẽ nảy sinh mối quan hệ tất yếu với Tô Huyền Thiên.

Cho dù bản thân có phải chết, Tô Huyền Thiên cũng phải dốc hết sức mình chăm nom nhà họ Tô.

Mặc dù bản thân và Tô Huyền Thiên chênh lệch tuổi tác tương đối lớn, nhưng người luyện võ dựa vào thực lực để tôn trọng, và chỉ tôn trọng người mạnh.

Tô Huyền Thiên tuổi còn trẻ, đã đặt chân đến cảnh giới tông sư rồi, hoàn toàn có tư cách làm anh em với mình.

Hơn nữa, làm bạn bè thân thiết với thanh niên đẹp trai tài giỏi như vậy, nếu truyền đi không những sẽ không mất mặt, ngược lại sẽ vô cùng vinh dự, mấy cái lão già mãi không chết kia, biết mình có một người em kết nghĩa trẻ tuổi, chắc chắn sẽ ngưỡng mộ đến đỏ cả mắt luôn ấy.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Tô Kiền Khôn không kìm được lộ ra một nụ cười, kiên quyết suy nghĩ về chuyện kết nghĩa, tràn đầy sự mong đợi về Tô Huyền Thiên.

Giờ phút này.

Tô Thương đi tới bên ngoài chợ đen Cửu Môn rồi, sau khi thay đổi dung mạo thành Tô Huyền Thiên, liền nhanh chân đi vào.

"Tô thiếu gia."

"Tô thiếu gia."

Hai tên bảo vệ nhìn thấy Tô Thương, kính cẩn chào hỏi, cúi người thật thấp, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ.

"Ừm." Tô Thương vẫn thản nhiên nói như cũ, rồi đi vào chợ đen.

"Tô thiếu gia, anh chờ một chút, tôi có lời muốn nói với anh." Bỗng nhiên, một tên bảo vệ lấy dũng khí nói.

Tô Thương dừng chân lại, cau mày nói: "Nói!"

"Là như vậy, Tô thiếu gia, chợ đen Cửu Môn có quy định của chợ đen Cửu Môn, bất kể hai bên có thù lớn bao nhiêu, đều không được ra tay ở chợ đen, nếu không chắc chắn sẽ phải nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc của Cửu Môn.”

"Ý của anh là, muốn trừng phạt tôi à?"

Ánh mắt Tô Thương run lên, quanh người tỏa ra khí tức lạnh thấu xương, không khí phảng phất xung quanh như muốn ngừng lại.

"Không không không."

Trong nháy mắt sắc mặt tên bảo vệ thay đổi rất nhanh, vội vàng nói: "Tô thiếu gia, anh hiểu lầm rồi, xin nghe tôi nói hết câu ạ."

"Tối hôm qua sau khi anh đi, tôi liền đem chuyện đó báo lên Cửu Môn, ông chủ Cửu Môn sau khi biết chuyện này, vô cùng yêu thích anh, hơn nữa còn phá vỡ quy định vững chắc mấy chục năm của chợ đen Cửu Môn, quyết định không làm bất kỳ hình thức xử phạt nào đối với anh."

Thủ vệ tiếp tục nói: "Tô thiếu gia, ông chủ bảo tôi chuyển lời với anh, Cửu Môn đồng ý kết thân với anh, khoảng thời gian này ông chủ sẽ đích thân đến Giang Bắc, uống rượu chúc mừng với anh.”

Nếu như hai bên có thái độ tốt, Tô Thương đương nhiên sẽ không từ chối, thản nhiên nói: "Tôi biết rồi, thay tôi cảm ơn tới ông chủ của các anh."

"Tô thiếu gia khách sáo rồi." Tên bảo vệ này kính cẩn nói.

"Ừm."

Tô Thương gật đầu, bèn nói: "Đúng rồi, con người tôi không có sở thích gì cả, chỉ thích sưu tập đá năng lượng."

" Chợ đen Cửu Môn của các cậu, lớn như vậy, chắc chắn có không ít đá năng lượng phải chứ, nếu như ông chủ các anh thật lòng muốn kết thân với tôi, thì khi đến Giang Bắc mang nhiều đá năng lượng một chút."

Để lại câu nói đó xong, Tô Thương liền nhanh chân rời đi.

"Đá năng lượng..."

Tên bảo vệ này dừng một chút, sau đó tự lẩm bẩm: "Suýt nữa thì quên mất, con người quái quỷ này, lần đầu tiên tới chợ đen Cửu Môn, chính là vì đá năng lượng."

"Tối nay anh ta đến chợ đen, chắc hẳn là vì nhận món quà của Tô Kiền Khôn, xem ra Tô thiếu gia thật lòng thích đá năng lượng."

Một tên bảo vệ khác nói: "Việc này nhất định phải nói cho ông chủ biết, khiến ông ấy vui lòng có khi chúng ta sẽ được thưởng gấp đôi."

"Ừm, chợ đen Cửu Môn của chúng ta, phân bố khắp nước Hoa, đá năng lượng còn có rất nhiều."

Khi hai tên bảo vệ nói chuyện, Tô Thương đã tới khu phố chợ đen rồi.

"Tô, Tô Huyền Thiên xuất hiện kìa!"

"Tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên!"

"Cậu ấy trẻ thật đó, mắt sáng như sao, lông mày lưỡi mác, nhìn qua rất đẹp trai, rất lạnh lùng!"

"Yêu nghiệt tài giỏi như vậy, không biết có bạn gái chưa, nếu như có thể hẹn họ cùng anh ta thì thật là tốt."

"Đừng có mơ, các phái luyện võ lớn, các gia đình giàu sang quyền thế, ai mà chẳng muốn lôi kéo Tô Huyền Thiên chứ, cậu ấy muốn bạn gái như thế nào mà không có chứ?

...

Giống như lần trước, Tô Thương vừa mới xuất hiện, liền thu hút sự chú ý của mọi người.

Nhưng mà khác với lần trước là, lần này mọi người đã không còn nghi ngờ với anh ấy, mà là tràn đầy kính nể và tôn trọng.

Nhất là các cô gái trong chợ đen, các cô ấy đều là con cháu của các gia tộc, có thiên kim tiểu thư của các nhà giàu có trên thành phố, nhưng giờ phút này các cô gái ấy có chung một thân phận, đó chính là fan hâm mộ của Tô Huyền Thiên.

Trong đó có mấy cô gái, giương mắt nhìn sang Tô Thương, ánh mắt sáng như sao, hận không thể chiếm Tô Thương làm của riêng.

Tô Kiền Khôn đứng ở trong đám người, đôi mắt sáng ngời có thần khí đang nhìn lên người Tô Huyền Thiên, nghiêm túc đánh giá.

"Dáng vẻ có khí thế, nhân trung tựa long phượng!"

"Được đó, tướng mạo xem như là vô cùng điển trai, tuy nhiên so với lúc tôi còn trẻ thì kém hơn một chút, nhưng làm em kết nghĩa của tôi thì tạm thời đạt tiêu chuẩn."

Tô Kiền Khôn nhìn kỹ Tô Huyền Thiên, nhẹ gật đầu hài lòng, lập tức đứng lên chào hỏi: "Cậu Tô."

Tô Thương nghe thấy giọng nói này, liền quay người nhìn sang, kết quả nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Liên quan tới ông nội, ấn tượng trong đầu Tô Thương khá sâu khắc, có cảm giác máu mủ ruột thịt, thật sự rất thân thiết.

Nhưng mà.

Bây giờ anh ấy là Tô Huyền Thiên, cho nên giả vờ không biết Tô Kiền Khôn, cau mày nói: "Ông là?"

"Tôi là Tô Kiền Khôn, đến từ nhà họ Tô ở Giang Bắc."

Tô Kiền khôn khẽ cười nói: "Gần đây Tiếu Diện Phật hung hăng ngạo mạn, mưu tính gây bất lợi cho nhà họ Tô, cảm ơn cậu Tô tối hôm qua đã ra tay bảo vệ chính nghĩa.”

Lúc trước, Tô Kiền Khôn đem đến cho Tô Thương ấn tượng sâu sắc nhất, đó là ông ấy rất khinh thường Tô Thương, còn khinh thường hơn cả Tô Thần Binh, thậm chí còn chẳng thèm dạy dỗ Tô Thương.

Bây giờ thấy ông nội khách sáo với mình như vậy, trong lòng Tô Thương cảm thấy vô cùng sung sướng.

Nhưng ngoài mặt anh ấy lại giữ khoảng cách, thản nhiên đáp lại: "Hóa ra là Tô lão gia, tiếng tăm của ông vô cùng vang dội, nhưng mà có thể là ông đã hiểu lầm rồi.”

"Sở dĩ tôi giết Tiếu Diện Phật, cũng không phải là vì nhà họ Tô, là vì ông ta đắc tội với tôi."

Giọng Tô Dương bình thản nói: "Về phần mâu thuẫn giữa ông ta với nhà họ Tô các ông, tôi hoàn toàn không quan tâm."

"Ha ha, cậu Tô này, tuy cậu không quan tâm nhưng lại giải quyết giúp phiền toái lớn này của nhà họ Tô chúng tôi."

Tô Kiền Khôn đang nói, liền sờ tay vào ngực lấy ra hai cục đá năng lượng kích thước như một quả trứng gà, khẽ cười nói: "Tôi biết cậu có ý mua đá năng lượng, đúng lúc nhà họ Tô sưu tầm được hai cục, để bày tỏ lòng biết ơn. Hôm nay tôi sẽ đem chúng tặng cho cậu."

Hai cục đá năng lượng!

To như vậy!

Trong chốc lát hai mắt Tô Thương sáng rực lên, nhưng lại nói: "Tô lão gia, cái này không thích hợp lắm thì phải."

"Không có không thích hợp gì cả, không có công mới không nhận thưởng, cậu giúp nhà họ Tô, đương nhiên có thể nhận quà cảm ơn của nhà họ Tô."

Tô Kiền Khôn cười nói: "Cậu Tô, cậu nhất định không được từ chối nhé, đây là tấm lòng nho nhỏ của tôi."

"Nếu đã như vậy, tôi mà từ chối thì vô lễ rồi." Tô Thương nhận lấy hai cục đá năng lượng mà không hề khách sáo, sau đó cười nói: "Cảm ơn, Tô lão gia nhé."

"Cậu Tô khách sáo rồi."

Tô Kiền Khôn vẫy vẫy tay, rồi lộ ra một nụ cười, ngay sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Cậu Tô, thực ra lần này tôi gọi cậu, chủ yếu là có một yêu cầu quá đáng, hi vọng cậu Tô có thể đồng ý."

Tô Dương khẽ cười nói: "Tô lão gia, chuyện gì thế, ông nói thẳng ra là được."

"Vậy tôi có thể nói sao?"

"Cứ nói đừng ngại." Tô Thương thản nhiên nói.

"Được."

Tô Kiền Khôn nhìn về phía Tô Thương, ánh mắt vô cùng chân thành: "Cậu Tô, tôi với cậu vừa gặp mà như đã quen, tuy gặp mặt vẻn vẹn chỉ đúng một lần, nhưng còn hơn cả mười năm quen biết, cho nên, cậu Tô, chúng ta kết nghĩa anh em nhé!"
Chương 48: Em trai, anh trai

Chúng ta kết nghĩa đi.

Vừa nói dứt lời, trực tiếp khiến Tô Thương bối rối, đứng ở một bên khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.

Ông nội muốn kết nghĩa với mình?

Mẹ kiếp, cái quỷ gì vậy?

"Cậu Tô, cậu đừng quá ngạc nhiên, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ rồi, chúng ta kết nghĩa là cực kì thích hợp nhất rồi.”

Tô Kiền Khôn thấy Tô Thương sững sờ, liền nói: "Cậu nhìn xem, cậu họ Tô, tôi cũng họ Tô, tôi tên Kiền Khôn, cậu tên Huyền Thiên, ý nghĩa không kém là bao nhiêu, duyên phận lớn biết bao đấy."

"Khụ khụ."

Tô Thương sờ lên mũi, sau đó nói: "Tô lão gia, ông đang nói đùa à, tuổi tác của chúng ta chênh lệch lớn như vậy, sao có thể kết nghĩa được."

"Tôi nghiêm túc đấy."

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Tuổi tác là cái gì chứ, không có vấn đề, thực lực của cậu rất mạnh, chúng ta đều là người luyện võ, đều cùng một cấp độ, kết nghĩa thì hợp tình hợp lý rồi."

"Hơn nữa, tuổi tác của tôi cũng không lớn, năm nay mới bảy mươi, cậu cũng không nhỏ, chắc là hơn hai mươi đi, tuổi tác của chúng ta không chênh lệch lắm."

? ? ?

Chênh lệch năm mươi tuổi, ông ấy bảo không chênh lệch lắm?

Tô Thương sầm cả mặt, khéo léo từ chối: "Lão gia, tôi thấy hay là thôi vậy, tôi không có ý định kết nghĩa."

"Cậu Tô, hôm nay tôi quyết tâm rồi, nếu cậu không đồng ý kết nghĩa với tôi, tôi, tôi liền..."

Tô Kiền Khôn dừng một chút, sau đó nói đùa giỡn: "Tôi sẽ bám dính đến cùng với cậu, cậu đi đâu tôi theo đến đó, không kết nghĩa với tôi, cậu đừng mơ sẽ có tự do."

Tuy Tô Thương chưa từng đánh nhau với Tô Kiền Khôn, nhưng anh ấy có thể nhận ra rõ ràng được sức mạnh của ông nội thâm sâu khó lường, là tông sư võ đạo chân chính.

Theo như Hoa Thời Mạc nói, tình trạng thương tích của ông nội đã hồi phục được năm sáu phần rồi, tối hôm qua dù là không tự mình ra tay, Tiếu Diện Phật cũng chắc chắn phải chết.

Đối mặt với cảnh giới này của ông nội, Tô Thương mơ hồ có một cảm giác bất lực.

Dù sao anh ấy không phải tông sư thật sự, chỉ là vì sử dụng thủy cầu thuật, bị ngộ nhận là tông sư.

Nhưng lúc trước, Tô Thương một chiêu đánh chết Tiếu Diện Phật Hóa Kình đỉnh phong, liền cho rằng bản thân và tông sư thật sự, không chênh lệch bao nhiêu.

Nhưng tối nay sau khi thấy Tô Kiền Khôn, anh ấy mới phát hiện bản thân mình với tông sư võ đạo có sự chênh lệch.

Hóa Kình và tông sư, kém một bước, mà lại cách biệt một trời.

Tô Thương có thể nhẹ nhàng xóa sổ Hóa Kình đỉnh phong, lại hết sức kiêng kị với cao thủ tông sư.

Anh ấy cảm thấy, nếu như chính mình đánh nhau với ông nội, tám chín phần là thất bại rất thảm.

Cho nên nhìn thấy ông nội chơi xấu, muốn bám dính lấy mình không buông, Tô Thương liên tục cười khổ, nói: "Tô lão gia, ông làm gì vậy."

"Tô Huyền Thiên, cậu đồng ý đi, sau này tôi bảo đảm không quấy rầy với cậu nữa."

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Huống hồ, anh em chúng ta đồng lòng đồng sức, thì có thể có chỗ dựa vững chắc ở Giang Bắc."

Anh em đồng lòng?

Tôi...

Tô Thương không biết nên nói cái gì mới tốt nữa, nhìn thấy ông nội kiên trì như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

"Cậu không nói lời nào, tôi coi như cậu đồng ý."

Lúc này Tô Kiền Khôn, bỗng nhiên hết sức mừng rỡ, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ha ha, Tô Huyền Thiên, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, lần này lại ngạo mạn, làm anh của cậu."

Lớn hơn mấy tuổi?

Bảy mươi tuổi là mấy tuổi à?

Ông nội ơi, mặt mũi của ông đâu vậy?

Trong lòng Tô Thương thầm trách, ngoài mặt đành phải nhận lời.

Anh ấy cũng không muốn bị ông nội bám dính mọi lúc mọi nơi, nếu như vậy thì làm được gì nữa chứ, thậm chí còn có nguy cơ bị vạch trần.

Nếu để ông nội biết, Tô Huyền Thiên cũng là Tô Thương của ông ấy, chỉ sợ ông ấy sẽ chết ngay tại chỗ ấy chứ?

Đương nhiên.

Đây không phải là điều quan trọng nhất, mấu chốt là Nạp Lan thiếu gia đã xúi giục Tô Cảnh Hàm kia còn chưa lộ diện.

Người đứng sau ra tay với nhà họ Tô gia, rốt cuộc là ai, có lai lịch ra sao, Tô Thương cũng không biết được.

Cho nên trước mắt, anh ấy không muốn mình bị lộ.

Đóng giả heo, mới có thể ăn thịt hổ.

"Tô lão gia, ông cũng nói đến mức này rồi, tôi từ chối nữa thì sẽ thể hiện sự không hiểu chuyện.”

Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói: "Vậy được thôi, kết nghĩa liền kết nghĩa, từ nay về sau ông chính là anh của tôi.”

"Ha ha, người em tốt!"

Nghe thấy câu nói này, Tô Kiền Khôn biết mình đã thành công, phấn khích nắm chặt tay Tô Thương: "Sau này chúng ta có phúc cùng hưởng, có hoa cùng chịu, nhà họ Tô cũng là nhà cậu, tôi chính là anh ruột của cậu !”

Anh ruột.

Tạo nghiệp quá đi.

Liệt tổ liệt tông ở trên, con đây là bất đắc dĩ thôi, mọi chuyện sinh ra đều có nguyên nhân, các người trên trời có thiêng, chớ có trách con nhé.

Tô Thương cầu khấn trong lòng trước, sau đó nắm chặt tay ông nội, dõng dạc nói: "Người anh tốt, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!"

"Ha ha!"

"Ha ha ha!"

Tô Kiền Khôn vui vẻ vô cùng, càng nhìn Tô Huyền Thiên càng hài lòng: "Em trai này, kết nghĩa sao có thể không uống rượu, anh biết Giang Bắc có một nhà hàng có phòng riêng cũng không tệ, đi, anh dẫn em đi ăn thử."

"Anh, trên người của anh còn có vết thương, hay là đừng uống rượu nữa ." Tô Thương quan tâm nói.

Tô Kiền Khôn bỗng ngạc nhiên nói: "Anh nhớ anh chưa từng nói mình bị thương, làm sao mà em biết được, chẳng lẽ em.."

Tiêu rồi.

Bị lộ rồi.

Tô Thương nhanh chóng suy nghĩ, vội vàng cười nói: "Anh à, thật ra em là người học y, đương nhiên có thể nhìn ra được anh bị thương.”

"Người thừa kế của y học?"

Tô Kiền Khôn dừng một chút, sau đó cười nói: "Em trai, vậy anh muốn kiểm tra em chút, em có thể phán đoán được tình hình vết thương của anh không?"

"Cái này đơn giản."

Tô Thương giả vờ kiểm tra một phen, sau đó nói: "Anh ạ, vết thương kia của anh đã nhiều năm rồi, ít nhất đã ba mươi năm, gần đây lại sử dụng chân khí quá mạnh, dẫn đến vết thương cũ tái phát."

“Nhưng mà, cũng may có người dùng Cửu Chuyển Hồi Xuân châm để trị thương cho anh, vậy mới chuyển biến tốt lên."

Tô Thương nói tiếp: "Nếu như không có gì xảy ra, nhiều nhất mười ngày, vết thương của anh có thể khỏi hẳn."

"Em trai, giỏi quá đi!"

Tô Kiền Khôn ngạc nhiên nói: "Em không chỉ phán đoán được tình hình vết thương của anh, đến Cửu Chuyển Hồi Xuân châm cũng phân biệt được, không hổ là người học y, trường của em chắc chắn không đơn giản nha?"

Nhắc đến sư môn, Tô Thương ra vẻ thâm sâu khó lường nói: "Anh ơi, cái này thì không tiện tiết lộ."

"Ha ha, hiểu rồi, anh không hỏi nữa."

Tô Kiền Khôn biết điều cười cười, sau đó kéo tay Tô Thương, nói: “ Tình hình vết thương của anh, anh tự biết, uống chút rượu không có vấn đề gì, đi, em trai, đi uống rượu."

Tô Thương thật tình không thể từ chối, đành phải rời khỏi chợ đen Cửu Môn cùng Tô Kiền Khôn.

Sau khi hai người đi, mọi người ở đấy mới kịp phản ứng.

"Mẹ Ki*p, Tô Kiền Khôn đã kết nghĩa Tô Huyền Thiên, bôi bác quá ấy, hơn nữa tuổi tác cũng không hợp phải chứ?"

"Cái này có gì ngạc nhiên đâu, giới luyện võ chỉ công nhận thực lực."

"Tô Kiền Khôn là cao thủ đứng đầu Giang Bắc, danh tiếng lan xa, cũng không hẳn là trèo cao đâu."

"Nước cờ này của nhà họ Tô cao tay thật, người mạnh kết hợp với nhau, chỉ sợ tương lai mấy chục năm sau, Tô gia đều sẽ ngồi vững trên ngai vàng đệ nhất dòng họ ở Giang Bắc."

...

Nửa tiếng sau.

Tô Kiền Khôn chở Tô Thương, đi tới một nhà hàng nhỏ ở vùng ngoại thành Giang Bắc.

Nhìn qua quán ăn cũng nhiều năm rồi, cũng không xa xỉ, nhưng rất nhiều khách, chắc chẳn hương vị cũng không tồi.

Tô Kiền Khôn giống như thường xuyên đến, gọi món rất thuần thục, sau đó ngồi đối diện với Tô Thương chờ các món.

Bây giờ Tô Thương chỉ muốn tìm một lý do, nhanh chóng tạm biệt ông nội, anh cũng không muốn liên tục hưởng lợi như vậy.

Nhưng mà lúc này, Tô Kiền Khôn bỗng nhiên cười nói: "Em trai à, anh đây có một người con trai vô dụng, tên là Tô Thần Binh, nó rất kính trọng em đấy."

"Theo vai vế, đứa con trai này của anh phải gọi em là chú, em trai này, anh sẽ gọi điện thoại, bảo cháu em tới gặp em nhé."
Chương 49: Nhanh gọi chú

Đứa con trai bất tài?

Cháu trai của tôi? `

Mẹ kiếp, cái này giỡn có hơi quá rồi nha!

Tô Thương sau khi phản ứng lại, liền vội vàng nói: "Anh cả, muộn thế này rồi, con trai anh chắc đã nghỉ ngơi rồi, sau này có cơ hội thì lại cùng nhau ăn bữa cơm vậy."

"Cái đồ bỏ đi đó, hơn bốn mươi tuổi rồi mới chỉ là cảnh giới Hóa Kình thôi, làm gì còn mặt mũi mà nghỉ ngơi chứ."

Tô Kiền Khôn vô cùng khinh thường con trai của mình, nói tiếp: "Hơn nữa, em trai à, em là chú của nó, có muộn hơn nữa thì nó cũng phải đến đây chào hỏi em."

Trong lòng Tô Thương cười khổ, nhưng ngoài mặt thì cự tuyệt nói: "Anh cả, thôi được rồi, em chưa chuẩn bị quà, gặp con anh thì cũng phải có chút quà chứ, lần sau gặp đi."

"Có quà hay không không quan trọng, em chịu gặp tên bỏ đi đó thì chính là món quà tốt nhất rồi."

Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Còn nữa, em trai, em đừng có mở miệng là con trai anh con trai của anh nữa, nó là con trai của anh thì cũng là cháu trai của em, đừng có xa cách như vậy."

"Cháu trai của em...được rồi, anh cả."

Tô Thương xoa xoa mũi, rồi nói: "Đừng kêu cháu em qua nữa, tối nay chúng ta ăn chút gì là được rồi."

Nhưng mà.

Lúc Tô Thương đang nói thì Tô Kiền Khôn đã gọi điện cho Tô Thần Binh rồi, ông ấy thản nhiên nói: "Thần Binh, cha đến nhà hàng rồi, trong vòng nửa tiếng con phải xuất hiện trước mặt cha, cha giới thiệu cho con một vị trưởng bối."

Nói xong, Tô Kiền Khôn tắt điện thoại, rồi lại nhìn sang Tô Thương khẽ cười nói: "Em trai à, anh đã gọi cho con anh rồi, em đừng từ chối nữa, tối nay gặp mặt cũng tốt, tránh sau này vô tình gặp nhau lại không nhận ra."

"Được thôi."

Việc đã đến nước này, Tô Thương chỉ đành nghe theo.

Tô Kiền Khôn vô cùng thông minh, điều này anh biết rất rõ, dù cho tính mạng của mình có dài lâu hơn nữa thì cũng chẳng còn sống được bao nhiêu năm, quan hệ giữa Tô Huyền Thiên và nhà họ Tô sau này cần phải có Tô Thần Binh duy trì.

Cho nên, Tô Kiền Khôn mới vội vàng giới thiệu con trai của mình với Tô Huyền Thiên.

Tiếp theo đó, thì các món ăn lần lượt được bưng lên.

Tô Kiền Khôn và Tô Huyền Thiên không khách sáo mà vừa ăn vừa đợi Tô Thần Binh.

"Em trai, anh có quen biết với chủ nhà hàng này, ở đây có bốn bình rượu trắng là Quốc Diều trăm năm, hôm nay chúng ta uống một bình đi." Tô Kiền Khôn cười nói, rồi rót đầy một ly cho Tô Thương.

"Được thôi, anh cả, ly này là em kính anh." Tô Thương cũng không cự tuyệt, cầm ly rượu lên một hơi uống cạn.

"Tửu lượng của em trai thật tốt."

Tô Kiền Khôn cũng uống cạn một ly, không khỏi khen ngợi, sau đó lại rót đầy ly nữa.

Cứ như vậy, rất nhanh hai người đã uống hết hai bình Quốc Diều trăm năm hơn năm mươi độ.

"Em trai, em đúng là uống rượu giỏi thật, uống gần một lít rồi mà mặt cũng không đỏ." Tô Kiền Khôn có hơi ngà ngà say nhưng ý thức vẫn còn rất tỉnh táo.

"Ha ha, anh cả, em trước giờ uống rượu thì mặt không có đỏ nhưng mà em có chút say rồi."

Tô Thương cười nói, giả bộ có chút say, nhưng thực tế anh vẫn vô cùng tỉnh táo.

Bởi vì lúc nãy rượu vừa vào tới miệng thì đều bị anh dùng linh khí luyện hóa hết rồi, rượu vào đến miệng đều bốc hơi vào không khí, đừng nói là một lít, cho dù là mười lít, trăm lít thì anh cũng sẽ không say.

"Mới có chút say, xem ra là em trai còn có thể uống tiếp được nữa, nào, em trai, chúng ta tiếp tục uống."

Tô Kiền Khôn rót số rượu còn lại vào trong ly Tô Thương, nhưng chưa rót đầy thì trong bình đã hết rượu rồi.

Ông ấy chuẩn bị đứng dậy đi lấy rượu thì ngay lúc này một chiếc Rolls- Royce màu đen chạy nhanh đến dừng ngay trước nhà hàng.

Sau đó.

Tô Thần Binh bước xuống chiếc Rolls-Royce, rồi vội vàng chạy đến, cung kính đứng bên cạnh Tô Kiền Khôn, chào hỏi: "Cha."

"Thần Binh, con đến thật đúng lúc." Tô Kiền Khôn ngồi xuống, sau đó nói: "Đi, đem hết số rượu cha gửi ở đây ra đây."

"Vâng."

Tô Thần Binh nghe theo rồi đi xuống nhà hàng lấy thêm hai chai Quốc Diều trăm năm lên, sau đó lại liếc nhìn sang Tô Huyền Thiên ở bên cạnh, nhíu mày quan sát.

"Nhìn cái gì mà nhìn, cậu ấy chính là trưởng bối mà cha đã nói trong điện thoại."

Tô Kiền Khôn nhìn thấy như vậy liền nghiêm khắc nói: "Thằng nhãi, ngẩn ra đó làm gì, còn không mau gọi chú !"

"Chú..."

Tô Thần Binh nhìn Tô Thương, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc, có chút nghĩ không ra, nghi ngờ nói: "Cha, cha có lầm không vậy, cậu ấy so với con cũng không chênh lệch bao nhiêu, sao lại là trưởng bối của con?

"Cha cùng với cậu ấy kết nghĩa anh em rồi, bây giờ cậu ấy là em trai của cha, cha chính là anh cả của cậu ấy, con đương nhiên phải gọi cậu ấy bằng chú rồi." Tô Kiền Khôn giải thích.

"Cha, cha uống say rồi, cứ tùy ý kéo một người ở trên đường lại kết nghĩa, cha theo con về nhà đi."

"Cút!"

Tô Kiền Khôn hất tay con trai mình ra rồi nghiêm khắc nói: "Cái đồ bỏ đi này, mày mù hả, vị này chính là thiếu niên đã giết Tiếu Diện Phật, Tô Huyền Thiên."

"Tối nay cha ở chợ đen Cửu Môn, vừa gặp cậu ấy như đã quen từ lâu, cho nên mới kết nghĩa anh em."

Tô Kiền Khôn trách mắng: "Mau gọi chú, đừng chọc cha tức lên."

Tô Huyền Thiên!

Nghe đến lời này, Tô Thần Binh giật hết cả người, ánh mắt nhìn Tô Thương không giống lúc nãy nữa.

Ban đầu ông ấy cứ tưởng Tô Thương là một người bình thường thì gọi chú cái gì chứ, chắc chắn là do cha mình uống say rồi, toàn nói mấy lời say rượu, cho nên không có ấn tượng tốt với Tô Thương, thậm chí còn cảm thấy cha mình đúng là ngốc.

Nhưng mà sau khi biết được thân phận của Tô thương thì trong lòng Tô Thần Binh lại run lên, ánh mắt từ chán ghét liền chuyển thành cung kính, đồng thời trong lòng nhất thời vô cùng khâm phục tài trí nhìn xa trông rộng của cha mình.

"Vậy mà cha và Tô Huyền Thiên lại kết nghĩa rồi, ha ha, kết nghĩa rồi thì tốt!"

"Như vậy thì mối quan hệ giữa nhà họ Tô và Tô Huyền Thiên đã được nâng lên một bậc rồi, sau này ai dám động vào nhà họ Tô thì cũng phải suy nghĩ lo lắng về hai vị tông sư của nhà họ Tô trước."

"Cha mình đúng là nhìn xa trông rộng, không hổ là rường cột của nhà họ Tô!"

Tô Thần Binh hết sức vui mừng, trên mặt không tự chủ được mà nhoẻn cười.

"Tô Thần Binh, gọi chú đi!" Lúc này, Tô Kiền Khôn nổi giận rồi.

Tô Thần Binh chớp mắt liền phản ứng lại, sau đó nhìn sang Tô Thương vội vàng cung kính nói: "Chú."

Cha gọi mình là chú?

CMN!

Tôi một lòng làm con của ông, ông lại muốn làm cháu của tôi?

Như vậy hợp lý không?

Cái này không hợp lý mà!

Tô Thương không dám nhận, thế là cười nói: "Ông chủ Tô, ông lớn hơn tôi nhiều như vậy, có thể làm cha tôi luôn rồi, chúng ta vẫn cứ làm theo cách riêng đi, ông không cần thiết phải..."

Nhưng mà, Tô Thương còn chưa nói hết câu thì đã bị Tô Thần Binh cắt ngang, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tô Huyền Thiên, như vậy không được, cậu là anh em kết nghĩa của cha tôi, như vậy đã là trưởng bối của Tô Thần Binh tôi, quy tắc là quy tắc."

"Chú Huyền Thiên, nào, cháu kính chú một ly, cháu uống rồi, chú cứ tùy ý là được."

Vừa nói, Tô Thần Binh vừa mở chai rượu ra rót đầy cho mình, rồi một hơi uống cạn ly.

"Cái này..."

Tô Thương mặt tràn đầy khó xử, thật chưa từng nhìn thấy ai lại vội vàng nhận con trai làm chú như vậy bao giờ.

"Chú Huyền Thiên, hôm nay nếu như chú không nhận cháu thì cháu cứ uống tiếp."

Tô Thần Binh thấy Tô thương chưa đồng ý liền rót thêm một ly nữa, uống một ngụm thật to.

Hai ly vừa xuống tới bụng thì Tô thần Binh bắt đầu hơi ngà ngà say, biểu tình càng lúc càng khó coi.

"Em trai, đứa con trai này của anh có hơi bướng bỉnh, em đồng ý với nó đi, nếu không nó thật sự sẽ uống tiếp đó." Tô Kiền Khôn nói.

Cha à cha.

Con cũng là vì sức khỏe của cha, sau này cha biết rõ chuyện rồi thì cũng không thể đánh con nhé.

"Haiz, được rồi."

Tô Thương ra vẻ khó xử, nhưng cuối cũng chấp nhận đứa cháu trai Tô Thần Binh này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK