Trên đường Tô Thương cõng Lý Nguyệt về nhà, ban đầu còn nghĩ đến việc sờ soạng, nhưng tiếc là đã bị Lý Nguyệt véo cho mấy cái nên mới bỏ đi suy nghĩ đó.
Sau đó, Tô Thương cõng Lý Nguyệt xuyên qua đêm tối đi thẳng vào trang viên Tô gia.
Lúc Tô Thương né tránh Nạp Lan Tổ, vì sợ tiếng chuông điện thoại sẽ làm cho Nạp Lan Tổ chú ý nên đã tắt điện thoại của anh ấy và Lý Nguyệt đi rồi.
Sau khi giải quyết xong Nạp Lan Tổ, anh ấy mới bật nguồn lại điện thoại của mình và Lý Nguyệt.
Vừa mới bật nguồn điện thoại lên, Tô Thương đã nhận được một cuộc điện thoại từ Tô Thần Binh thì dừng lại nghe máy: "Cha à, cha gọi con có việc gì không?"
"Thằng nhóc con, con đang làm gì vậy, đại tiểu thư Lý gia đang ở cùng với con đúng không?" Tiếng bên trong điện thoại vọng ra, Tô Thần Binh chất vấn hỏi.
"Vâng."
Tô Thương thừa nhận trả lời tiếp: "Con dẫn Lý Nguyệt ra ngoài chơi vài ngày, cha yên tâm đi, không xảy ra chuyện gì đâu, chúng con sẽ về nhà sớm."
"Yên tâm cái con khỉ, con chỉ biết gây chuyện cho cha con là giỏi thôi, ông nội đang đi tìm con khắp nơi kia kìa!"
Tô Thần Binh tức giận nói: "Mau về đây đi, cha và ông nội mày đợi con ở trang viên."
Nói xong Tô Thần Binh cúp máy.
Tiếp đó, điện thoại của Lý Nguyệt cũng vang lên.
"Ông nội, cháu đang ở đây cùng Tô Thương, ông không cần phải lo lắng cho cháu." Lý Nguyệt khéo léo nói.
"Chính là vì cháu với cậu ta ở chung một chỗ ông mới lo lắng, Lý Nguyệt, cháu có biết Tô Thương là người như thế nào không? Mau trở về đây nhanh lên, ông với cha con chờ con ở trang viên Tô gia!" Lý Thuần Phong thúc giục nói.
"Vâng."
Lý Nguyệt cúp máy, sau đó nhẹ nhàng nói: "Tô Thương, ông nội của em gọi đến."
Tô Thương cõng Lý Nguyệt, nhẹ nhàng cười nói: "Anh nghe thấy rồi, xem ra ông nội em rất không thích anh."
"Tô Thương, ông không hiểu anh nên mới nói như vậy, nếu ông biết anh chịu đựng nhiều năm như vậy, với lại võ công lại cao cường như thế thì chắc chắn sẽ thích anh." Lý Nguyệt giải thích nói.
"Anh hiểu, nhưng mà vợ à, tạm thời em đừng nói chuyện này cho ông nội."
Tô Thương dặn dò nói: "Chúng ta còn một kẻ địch rất mạnh nữa, mà anh thì chưa đủ mạnh, nên bây giờ còn quá sớm để nói ra."
"Vâng."
Lý Nguyệt hiểu rõ gật đầu, còn nghiêm túc nói: "Em sẽ không nói cho bất kỳ ai, nếu mọi người hỏi chúng ta đi đâu thì em sẽ trả lời chúng ta đi Giang Nam du lịch."
"Haha, vợ của anh thật là thông minh lại còn nghe lời nữa chứ." Tô Thương cười nói: "Anh thật sự muốn đặt em xuống rồi hôn cho mấy phát thật mạnh quá."
"Hử, đồ lưu manh, đừng lắm lời, mau về thôi, ông nội của em đang ở trang viên chờ em."
"Được rồi."
Tô Thương gật đầu, sau đó tiếp tục cõng Lý Nguyệt đi về hướng trang viên.
Còn Lý Nguyệt thấy Tô Thương không tiếp tục đề tài vừa nãy, trong mắt hiện ra vẻ hơi thất vọng, dường như cô đang mong chờ Tô Thương đặt cô xuống trên mặt đất.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Lý Nguyệt hiện ra một bức tranh, khuôn mặt trắng nõn nóng rực tựa như quả đào mật chín thật khiến cho người ta muốn cắn một miếng.
. . . .
Nửa tiếng sau.
Ở trang viên Tô gia.
Cha con Tô Càn Khôn và Tô Thần Binh, cùng với cha con Lý Thuần Phong và Lý Khuê Vũ, tất cả đều đứng ở bên ngoài trang viên mà trông ngóng, chờ Tô Thương và Lý Nguyệt trở về.
Tối hôm qua, Tô Thương và Lý Nguyệt vừa mới mất tích, cả hai nhà cũng không để ý mấy, cứ nghĩ tuổi trẻ ham chơi, chắc chỉ là đi chơi với nhau thôi.
Tuy rằng Lý Thuần Phong không muốn cháu gái với Tô Thương thân mật với nhau, nhưng hai nhà dù sao cũng có hôn ước từ trước. Bây giờ, hai người bọn họ chỉ là ra ngoài đi dạo, thì bản thân ông cũng không nên trở mặt với Tô gia.
Cho nên Lý Thuần Phong mới có thể yên lòng ở lại Tô gia uống rượu.
Nhưng mãi đến ngày hôm sau, Tô Thương với Lý Nguyệt vẫn không trở về thì Tô gia với Lý gia mới bắt đầu hoảng sợ.
Tô Càn Khôn vội vàng bảo Tô Thần Binh sử dụng toàn bộ lực lượng Tô gia đi tìm hai người, tiếc là không có tin tức gì nên cha con Tô Thần Binh vô cùng lo lắng.
Còn Lý gia thì vô cùng sốt ruột, sắc mặt Lý Thuần Phong thủy chung ở trong trạng thái tối tăm.
Lý Nguyệt đã đi với Tô Thương suốt đêm chưa về, Lý Thuần Phong lo lắng hai người gặp phải chuyện gì không hay.
Ngoài ra, có một khả năng nữa là hai người không gặp nguy hiểm.
Nhưng nếu không gặp nguy hiểm gì thì vi sao lại mất liên lạc suốt một ngày một đêm?
Hai người bọn họ đã làm cái gì?
Cô nam quả nữ đều đang ở trong độ tuổi nở rộ, làm gì còn phải hỏi sao, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, chắc chắn là đi đến khách sạn chơi đùa trong suốt một ngày một đêm qua.. .
Tưởng tượng đến đây Lý Thuần Phong càng thêm tức giận.
Cháu gái mình nổi tiếng xinh đẹp, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một trong những viên ngọc sáng nổi tiếng nhất Giang Bắc.
Nhưng Tô Thương thì sao?
Không học vấn không nghề nghiệp, không có chí tiến thủ, suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, cờ bạc gái gú.
Một người đàn ông như vậy, sao có thể xứng với cháu gái bảo bối của mình được chứ!
Lý Thuần Phong rõ ràng là không nói giỡn, ông ấy còn nghĩ đến việc hủy hôn với Tô gia từ trước.
Vào thời điểm mẹ của Tô Thương vừa mất thì ông ấy đã khó chịu rồi. Nhưng vì Lý Thuần Phong cũng nhìn Tô Thương lớn lên từng ngày, trước đây Tô Thương cũng gọi ông ấy một tiếng ông nội nữa.
Nên Lý Thuần Phong sợ hủy hôn sẽ gây ra cú sốc thứ hai cho Tô Thương, mặt khác cũng không muốn vì chuyện này mà phá hoại tình bạn với Tô gia, nên đã quyết định không hủy hôn nữa.
Cho dù Tô Thương ngủ với bạn thân của Lý Nguyệt, cho dù Tô Thương đem Lý Nguyệt ra để làm vật đặt cược thì Lý Thuần Phong cũng không tức giận.
Trái lại, điều này là đúng với ý muốn của ông ấy.
Bởi vì Lý Thuần Phong nhìn ra được cháu gái mình trước đây có thích Tô Thương, khi đó Tô Thương thực sự không tệ, mặc dù không có tài năng gì nổi bật nhưng cư xử khiêm tốn, nho nhã lễ phép, lại không làm chuyện bậy bạ.
Nhưng bây giờ Tô Thương đã thay đổi thành một người khác.
Lý Thuần Phong cảm thấy Tô Thương càng xấu xa càng tốt, như vậy Lý Nguyệt sẽ chán ghét anh Tô Thương, đến lúc đó ông ấy sẽ đề nghị hủy hôn, như thế Lý Nguyệt sẽ không phải buồn.
Tối hôm qua khi Lý Thuần Phong biết được cháu gái bảo bối của mình Lý Nguyệt đang ở cùng với Tô Thương đang ở trên đường, lúc đó trong lòng ông dường như yên tâm hơn.
Đầu tiên là ông hiểu được Tô đại thiếu gia, kết luận Tô đại thiếu gia có khốn nạn đến đâu cũng không cưỡng ép Lý Nguyệt.
Sau đó, ông vẫn tin tưởng cháu gái mình sẽ không đem sự trong sạch của mình dâng cho một đại thiếu gia ăn chơi trác táng.
Vì thế nên Lý Thuần Phong không lo lắng lắm.
Nhưng hai người này cả đêm cũng không về, ngày hôm sau cũng không có một tin tức nào nên Lý Thuần Phong đương nhiên tức giận.
"Tô tóc bạc kia, ông tốt nhất là nên cầu nguyện cho cháu gái tôi bình yên vô sự đi, nếu cháu trai ông dám động vào một sợi lông của cháu gái tôi, thì đừng trách ông đây trở mặt!" Lúc này, Lý Thuần Phong nhăn mặt tức giận nói.
Tô Càn Khôn nghe thế liền bao che nói: "Lý tóc rối kia, ông nói như thế mà nghe được à, cháu trai tôi ở trong mắt ông quá quắt đến thế sao?"
"Hừ, mấy năm nay Tô Thương đã làm nhiều việc xấu, suốt này đều ở trong quán bar, cậu ta như thế nào ông là người hiểu rõ hơn hết!" Lý Thuần Phong cắn răng nói.
"Lý tóc rối, cho dù cháu trai tôi có làm sao cũng không đến lượt ông phán xét. . ."
Tô Càn Khôn đang nổi giận nhưng Tô Thần Binh bên cạnh vội vàng ngăn cản nói: "Cha, đều là người trong nhà, mỗi người bớt nói một câu đi."
Ngay sau đó.
Tô Thần Binh nhìn Lý Thuần Phong, bảo đảm nói: "Bác Lý, bác yên tâm đi, Tô Thương nhà cháu cháu hiểu, cháu cam đoan với bác chắc chắn nó sẽ không làm hại Lý Nguyệt . . . ."
"Ôi, ông nội, cha, mọi người đều ở đây chờ con sao, linh đình như vậy sao."
Đúng lúc này, Tô Thương với Lý Nguyệt cùng nhau đi vào.
Điều đáng nói là Lý Nguyệt cảm thấy được nếu mọi người nhìn thấy Tô Thương cõng mình thì sẽ nghĩ không tốt, nên khi gần đến trang viên Tô gia Lý Nguyệt đã bảo Tô Thương thả mình xuống.
Lý Nguyệt vừa nãy bị trật chân, bây giờ vẫn chưa phục hồi nên bước đi còn khập khiễng.
Hơn nữa cô ấy đã mê man một ngày một đêm qua nên sắc mặt hơi tái nhợt.
Lý Thuần Phong thấy như vậy liền nổi điên lên.
Một ngày một đêm qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cháu gái tôi tại sao lại ra nông nỗi này, bước đi cũng không nổi, với lại còn hốc hác như vậy, chẳng nhẽ đã bị Tô Thương làm cho. . . .
"Tô Thương!"
Nghĩ đến đây, Lý Thuần Phong phẫn nộ, tức giận nhìn Tô Thương như muốn ăn tươi nuốt sống. . . . .
Chương 87: Thắt lưng vô dụng.
Điên người!
Cháu gái bảo bối mà mình nuông chiều, yêu thương nhất lại bị một đại thiếu gia ăn chơi trác táng làm. . . . .
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, yếu ớt, đến bước đi cũng không lành lặn, Lý Thuần Phong điên máu nhìn Tô Thương như muốn giết anh ấy.
"Lý. . . Ông Lý, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động như vậy, tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe đâu."
Tô Thần Binh nhìn thấy bộ dạng của Lý Nguyệt liền nghĩ chắc là hai người đã xảy ra chuyện gì rồi nên nháy mắt vội vàng trấn an Lý Thuần Phong.
Lý Thuần Phong không thèm để ý đến lời nói của Tô Thần Binh mà nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghiêm túc nói: "Tô Thương, cậu bình thường vui đùa lung tung với phụ nữ bên ngoài tôi không nói, nhưng đến Lý Nguyệt mà cậu cũng dám ra tay, gan cậu lớn quá rồi đấy!"
Cái gì?
Ra tay sao?
Ý ông là sao?
Tô Thương ngây người, dở khóc giở cười nói: "Ông nội Lý, nếu cháu nói chân của Lý Nguyệt là do không cẩn thận nên bị trật chân, ông có tin cháu không?"
"Câm miệng, như thế nào là không cẩn thận, cậu không thể nhẹ nhàng một chút. . . .đồ chết tiệt, ông đây toàn bị cậu lừa mà!"
Lý Thuần Phong tức giận nói: "Tô Thương, cậu đã làm mất đi cái trong trắng của cháu gái tôi, nói đi, bây giờ tính làm sao!"
"Chuyện này. . ."
Tô Thương thấy vậy cũng chẳng muốn giải thích, cười nhẹ nói: "Ông nội Lý, ông yên tâm đi, cháu sẽ chịu trách nhiệm. Nếu không thì ông chọn ngày lành rồi cháu sẽ kết hôn cùng Lý Nguyệt."
"Cậu! Tô Thương, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn cưới Lý Nguyệt sao? Cậu nằm mơ à!"
Lý Thuần Phong tức sắp hộc máu, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.
"Lý tóc rối, ông nói cái gì, ai là cóc ghẻ?"
Nghe nói thế, lck không nhịn được mà tức giận nói: "Chái trai tôi tuy rằng ăn chơi gái gú, tuy rằng không có học vấn không nghề nghiệp, tuy rằng nó là đứa vô tích sự. . . . cho dù là đồ bỏ đi cũng không được nói là cóc ghẻ."
Nửa câu sau, Tô Càn Khôn nhỏ giọng nói thầm, rồi lại nói tiếp: "Dù có nói như thế nào thì nó xứng với cháu ông, thừa sức xứng!"
???
Tô Thương đúng bên cạnh có chút hoang mang, luôn cảm thấy ông nội nói cái gì cũng không tốt, nhưng cũng không biết không tốt chỗ nào.
"Hơn nữa."
Lúc này, Tô Càn Khôn tiếp tục nói: "Ông nhìn xem cháu gái ông bằng lòng cùng Tô Thương trở về, hai người chúng nó hòa hợp như thế, chứng tỏ chúng nó đôi bên tình nguyện, hai chúng ta là thế hệ thứ nhất không quản thế hệ thứ hai, đây chúng nó đã là thế hệ thứ ba rồi nên bất luận như thế nào, dù ông có gả cho Tô Thương hay không, hay là cháu gái của ông có tình nguyện gả cho Tô Thương hay không, hiện tại tình yêu tự do là phổ biến, đồ cổ xỉ, ông không hiểu tình yêu tự do là sao à?"
"Tô tóc bạc, ông nói cái gì vậy, cháu gái tôi tình nguyện cùng Tô Thương như thế nào. . . "
Lý Thuần Phong bực mình, đang muốn phản bác.
Nhưng lúc này, Lý Nguyệt kéo Lý Thuần Phong lại, nói nhỏ: "Ông nội, đừng làm ầm ĩ nữa, cháu với Tô Thương chưa xảy ra chuyện gì đâu."
"Lý Nguyệt, không cần lừa ông nội, ông nội từng này tuổi rồi, từng trải rồi nên ông hiểu được."
Lý Thuần Phong nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu thành ra thế này rồi còn nói là không có chuyện gì, Lý Nguyệt ơi là Lý Nguyệt, cháu bồng bột quá, người như Tô Thương không xứng với cháu đâu!"
"Ông nội, cháu thật sự không xảy ra chuyện gì với Tô Thương hết, chúng cháu chỉ đi đến Giang Nam du dịch hai ngày. Mà thôi, con không giải thích nữa."
Lý Nguyệt đành chịu rồi nói: "Cho dù có thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng là cháu tự nguyện, Tô Thương không liên quan, ông muốn đánh anh ấy thì hãy đánh cháu trước đi!"
Lý Nguyệt biết rõ thực lực của Tô Thương.
Nếu ông nội đánh nhau với Tô Thương, chắc chắn sẽ có hai kết quả xảy ra.
Một là Tô Thương tiếp tục che giấu thực lực thì anh ấy sẽ bị ông nội đánh.
Còn nếu Tô Thương để lộ thực lực ra thì người bị đánh chắc chắn là ông nội.
Lý Nguyệt không muốn Tô Thương bị đánh, cũng không muốn ông nội bị đánh cho nên cố hết sức để ngăn cản.
"Đúng là có con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, Lý Nguyệt, cháu đang uy hiếp ông ư." Lý Thuần Phong giận dữ nói.
"Được rồi ông nội, thực ra Tô Thương đối với cháu rất tốt, chuyện của cháu ông đừng quan tâm nữa, cháu tự mình có thể giải quyết được."
Lý Nguyệt đỡ lấy Lý Thuần Phong, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ông nội, chúng ta về nhà đi."
Lý Thuần Phong nhìn thấy thái độ của cháu gái, liền biết là đêm nay không dạy dỗ được Tô Thương nên tức giận nói: "Tô Thương, tôi không biết cậu dùng lời ngon tiếng ngọt gì để dụ dỗ Lý Nguyệt, nhưng cậu đừng hòng mà kết hôn với Lý Nguyệt, hôn ước trước kia bây giờ hủy bỏ!"
"Ông nội Lý, ông có đang nói nghiêm túc không?" Tô Thương suy ngẫm cười nói.
Lý Thuần Phong kiên quyết nói: "Đương nhiên!"
"Không hối hận?"
"Haha!"
Lý Thuần Phong lạnh lùng cười nói: "Ông đây cả đời chưa biết hối hận là gì, chỉ cần tôi còn sống thì cậu đừng hòng bước chân vào Lý gia!"
Tô Thương nghe vậy liền cười nhẹ nói: "Ông nội Lý à, tại sao ông không nghĩ sau này ông sẽ phải cầu xin cháu đến nhà ông."
"Không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ có chuyện tôi cầu xin cậu? Cậu nằm mơ à!"
"Lý Nguyệt, Khuê Vũ, về nhà nhanh!"
Lý Thuần Phong liếc nhìn Tô Thương một cái với ánh mắt khinh thường rồi rời đi.
"Tô Thương, cửa nhà Lý gia không phải cậu muốn đến là đến, nắm đấm của tôi không có mắt đâu!" Lý Khuê Vũ nói dứt câu cũng ra về.
"Tô Thương, ông nội với cha em đang nóng giận, anh đừng tức giận làm gì, em sẽ đi theo họ để giải thích rõ ràng, chúng ta không làm gì có lỗi với lương tâm hết." Lý Nguyệt nói rồi chạy theo ông nội.
"Ừm, vợ à, anh không giận đâu."
Tô Thương cười cười, suy nghĩ nói: "Đúng rồi vợ ơi, về đến nhà đừng quên uống uống nhé."
"Em không có bệnh thì uống thuốc gì?" Lý Nguyệt tò mò hỏi.
"Là thuốc. . tránh. . thai."
Tô Thương cố ý lớn tiếng nói: "Đương nhiên, hiện tại nếu như em dự định có con thì không cần phải uống thuốc, đừng lo lắng, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng, anh hứa sẽ là một người cha tốt."
Lý Thuần Phong đi còn chưa được xa, nghe thế liền dừng lại, tức giận đến run người, lạnh lùng nói: "Lý Nguyệt, về nhà mau!"
"Muốn chết à, Tô Thương, vốn đã không giải thích rõ ràng được rồi mà anh còn nói lung tung gì vậy!"
Lý Nguyệt đỏ mặt, giận dữ liếc nhìn Tô Thương rồi vội vàng đuổi theo ông nội với cha: "Ông nội với cha đừng có hiểu lầm, sự thật là cháu cùng với Tô Thương. . ."
Ba người Lý gia rất nhanh đã đi xa.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Tô Thần Binh nhìn Tô Thương rồi rút ra cái thắt lưng nghiêm nghị nói: "Nhóc con, nhìn xem chuyện tốt con làm đi, thương cho roi cho vọt, đêm nay cha sẽ cho con biết thế nào là tình cha như núi!"
"Dừng tay!"
Nhưng lúc này Tô Càn Khôn lại lên tiếng ngăn cản.
Tô Thương thấy vậy liền vội vàng chạy ra sau lưng ông nội để tìm kiếm sự che chở.
"Cha à, thằng nhóc này không dạy dỗ không được, ngay cả Lý Nguyệt mà cũng dám đùa giỡn, to gan quá rồi!"
Tô Thần Binh tức giận không chịu nổi mà cầm thắt lưng đánh Tô Thương.
"Cha bảo con dừng tay, cất thắt lưng đi, nó đã được nuông chiều từ nhỏ, con lấy thắt lưng đánh nó có ích gì?" Tô Càn Khôn lạnh lùng nói.
Thật là đúng!
Ông nội rất đỉnh!
Tô Thương nghe ông nội nói thế, cảm động muốn khóc, đúng là tình thân, vẫn là ông nội thương mình nhất.
Nhưng đúng lúc này, Tô Càn Khôn lại rút ra một thanh kiếm mềm từ thắt lưng, dưới ánh trăng, có một ánh sáng lạnh, sau đó ông ấy lặp lại một câu:
"Thắt lưng đánh là vô dụng. . . "
Chương 88: Cơn thịnh nộ của Lưu Phàm Khôn
Thắt lưng đánh không có tác dụng?
Vì thế nên ông nội rút ra nhuyễn kiếm?
???
Tô Thương nhất thời tối sầm mặt lại.
Nếu như nói tình thương của cha cao như núi, thế thì tình yêu của ông nội quả thật là ngọn núi sạt lở hả, làm gì có ông nội nào mà xúi giục con trai mình dùng nhuyễn kiếm đánh cháu trai ruột của mình như thế chứ.
Tình thân sao, tình thân máu mủ tình thâm sao, đã biến mất rồi phải không?
Tất nhiên.
Tô Kiền Khôn chỉ là hù họa Tô Thương một chút mà thôi, chắc chắn sẽ không dùng kiếm ra tay với Tô Thương, sau khi bình tĩnh lại còn không chịu nổi mà khen ngợi Tô Thương.
"Tô Thương, cháu suốt ngày ăn chơi lêu lổng, làm những việc không đứng đắn, nhưng mà lần này việc cháu ngủ với Lý Nguyệt thì cháu làm rất tốt!"
Trở lại trang viên đại sảnh, Tô Kiền Khôn hài lòng cười nói: “Đứa trẻ Lý Nguyệt này, ông đã nhìn thấy nó từ nhỏ tới khi trưởng thành, nó có tri thức hiểu lễ nghĩa, vẻ ngoài thì đẹp khuynh nước khuynh thành không cần bàn tới, toàn bộ Giang Bắc này thật sự tìm không ra người thứ hai."
"Cho nên từ trước đó, ông mới qua nhà họ Lý cầu hôn, xác định hôn ước của hai cháu, nhưng mấy năm gần đây lão già Lý Thuần Phong đó luôn muốn tìm cách hủy hôn, nhưng vì kiêng nể giao tình giữa hai nhà nên vẫn ngại không dám mở miệng."
Tô Kiền Khôn hài lòng nói: "Bây giờ tốt rồi, cháu với nó đã gạo nấu thành cơm, lão già Lý đó có muốn từ hôn cũng không kịp nữa rồi, ha ha."
Tô Thương nhìn thấy ông nội vui vẻ như vậy, lại không trách mình nữa nên anh cũng không giải thích gì thêm.
Lúc này, Tô Thần Binh bên cạnh không chịu nổi mà nói: "Tô Thương, con lần này hành động như vậy là biết tròn biết méo, nhưng Lý Nguyệt là một cô gái tốt, con không biết thương hoa tiếc ngọc à, nhìn xem con tra tấn cô ấy...cũng khó trách được nhà họ Lý tức giận, lần sau tuyệt đối không được như vậy nữa, con phải học được cách kiềm chế bản thân, Lý Nguyệt không giống với mấy đứa nhân viên không đàng hoàng kia, cha nói như thế con có hiểu không?"
Tô Thương sờ sờ sống mũi, khẽ cười nói: "Con biết rồi."
"Ừm."
Tô Thần Binh khẽ gật đầu, khuôn mặt già dặn có chút ửng hồng, những lời này vốn dĩ ông ấy không muốn nói ra nên ông thấy có chút ngại.
Có điều ông ấy không nhắc nhở lại sợ Tô Thương không biết nặng nhẹ, lỡ như lần sau Lý Nguyệt càng tiều tụy hơn thế thì lão già họ Lý kia chắc chắn là phát điên lên mất.
"Tô Thương, ông sẽ nhanh chóng đẩy nhanh chuyện hôn sự của cháu với Lý Nguyệt , Lý Nguyệt là một cô gái tốt, sau này cháu cũng đừng đi quán bar nữa, hãy đối xử tốt với nó, nếu không thì đừng trách ông nội không khách sáo!" Tô Kiền Khôn nghiêm túc nói.
"Ông nội yên tâm đi, Lý Nguyệt là vợ của cháu, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy." Tô Thương cam kết.
"Ừm."
Tô Kiền Khôn gật đầu, ngay sau đó liền nhắc nhở: "Mấy ngày này cháu đừng ra ngoài một mình, ông nhận được tin báo là Lưu Phàm Khôn nước D vẫn đang ở Giang Bắc, đây chính là cao thủ tông sư đệ nhất, không biết đến Giang Bắc làm gì nhưng tóm lại thì cháu chỉ cần giữ phép tắc đi học đàng hoàng là được, tuyệt đối đừng gây thêm thị phi gì nữa."
Tô Thương đương nhiên biết mục đích của Lưu Phàm Khôn, chẳng qua chỉ là muốn tìm nhà Nạp Lan phiền phức kia thôi, bởi đây chính là kiệt tác của anh ấy làm ra mà.
Chỉ có điều Tô Thương ngoài mặt giả vờ như không hề biết gì, gật đầu đáp lại: "Được rồi, cháu đi ra ngoài sẽ gọi Quách Ý, để anh ta bí mật bảo vệ cháu."
"Ừm, giờ cũng đã muộn rồi, cháu về nghỉ ngơi đi." Tô Kiền Khôn xua tay nói.
Sau khi Tô Thương cùng với ông nội và cha chúc ngủ ngon thì lập tức trở về phòng của mình.
"Là mình đánh giá cao tác dụng của sát khí rồi, bây giờ mình vẫn còn cách luyện khí tầng thứ tư một đoạn nữa."
Tô Thương ngồi khoanh chân, lẩm bẩm nói: "Ít nhất cần luyện hóa năm mươi viên hạ phẩm linh thạch mới có thể tiến lên tầng thứ tư."
"Năm mươi viên hạ phẩm linh thạch ở trái đất thì đúng là khó như lên trời. Xem ra ngày mai lại phải bớt chút thời gian đi đến chợ đen Cửu Môn một chuyến rồi."
Tô Thương đột nhiên nhớ lại bảo vệ ở chợ đen Cửu Môn từng nói cấp trên của bọn họ gần như đều muốn lôi kéo mình.
Tô Thương cũng tuyên bố rõ ràng là mình cần đá năng lượng, muốn lôi kéo mình thì mang đá năng lượng tìm tới mình, không biết mấy ông lãnh đạo ở chợ đen Cửu Môn đã chuẩn bị bao nhiêu đá năng lượng nữa.
Nếu như có đủ đá năng lượng, quan trọng nhất vẫn là tu luyện để trở nên mạnh hơn và ứng phó với những mối nguy hại ở nhà họ Tô.
Anh ấy đã xem mình là người nhà họ Tô rồi, anh ấy chính là Tô đại thiếu gia, Tô đại thiếu gia chính là anh ấy, tất nhiên không thể trơ mắt nhìn nhà họ Tô bị kẻ địch tiêu diệt được.
Vẫn còn một việc nữa, thật ra trong lòng Tô đại thiếu gia hiểu rõ, đó chính là việc mẹ của anh ấy bị hại chết, có điều Tô đại thiếu gia không thể biết được kẻ thù là ai.
Tất nhiên, Tô Thương khi tiếp nhận cơ thể này thì phải có nghĩa vụ phải báo thù rửa hận thay cho mẹ.
Nhưng bây giờ Tô Thương cũng không biết hung thủ là ai, do vấn đề thực lực nên anh ấy vẫn chưa hỏi Tô Kiền Khôn.
Ở Giang Bắc nhỏ bé này chỉ có vài vị tông sư võ đạo, vì vậy có thể thấy được tông sư thực ra cũng không mạnh như thế, mình có thể treo lên đánh Nạp Lan Tổ - người đang ở trình độ cao thủ, nhưng vẫn chưa đủ để tìm ra hung thủ, hỏi rõ ông ta hung thủ là ai cũng phí công vô ích.
Tô Thương nghĩ thông suốt rồi, mình từ từ phát dục, đến lúc đó mới có thể có khả năng tiêu diệt hung thủ, nếu không thì tất cả mọi chuyện đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Nghĩ đến đây, Tô Thương từ từ nhắm mắt lại nhanh chóng bước vào trạng thái tu luyện.
Tối nay anh ấy mới đặt chân lên luyện khí tầng thứ ba, muốn cảnh giới vững chắc thêm một chút.
...
Ngay lúc này.
Khách sạn lớn Quân Thần, Gần đại học Kinh Tử.
"Đáng ghét!"
"Nạp Lan Tổ đáng chết, lại dám khiêu khích tôi, đồ chó má điếc không sợ súng."
Trong căn phòng tinh tế, Lưu Phàm Khôn dừng ngồi thiền, nhìn thấy 'Nạp Lan Tổ' gửi tin nhắn đến, nhất thời không kiềm chế được.
"Tổ trưởng, chuyện là thế nào vậy?" Đỗ Tử Minh bên cạnh tò mò hỏi.
Lưu Phàm Khôn ném điện thoại cho Đỗ Tử Minh, lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu, nghiến răng nói: "Đoạn tuyệt quan hệ với nước D, thề sống thề chết phục tùng nước Hoa... điều này như muốn tuyên chiến với nước D chúng ta, tổ trưởng, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho nhà Nạp Lan được!"
"Ừm!"
Lưu Phàm Khôn híp hai mắt lại, lạnh lùng nói: "Trong đoạn tin nhắn của Nạp Lan Tổ gửi không phải đã nói rồi sao, nếu chúng ta xâm phạm vào lãnh thổ nước Hoa, thì những đứa con nhà Nạp Lan sẽ chiến đấu với chúng ta đến hơi thở cuối cùng, dù là chiến đấu đến giọt máu cuối cùng cũng phải giữ vững lãnh thổ nước Hoa."
"Nếu ông ta đã yêu nước như thế thì tôi cũng sẽ giúp ông ta toại nguyện, đợi ngày mai từ chợ đen Cửu Môn trở về, tôi sẽ kết hợp với anh trai trưởng của mình, tàn sát nhà Nạp Lan đẫm máu!" Lưu Phàm Khôn trầm giọng nói, trong mắt bùng lên ngọn lửa tức giận, đã rất lâu rồi không có ai dám khiêu khích anh ta như thế.
"Dạ, đội trưởng sáng suốt!"
Đỗ Tử Minh nghe thấy muốn tàn sát nhà Nạp Lan, cực kỳ hưng phấn, sau đó tò mò hỏi: "Anh trai trưởng Lưu Phàm Khuê của anh sớm đã tham gia vào tổ chức bí mật nhất của nước D chúng ta rồi, chợ đen Cửu Môn rốt cuộc có gì mà thu hút sự chú ý của anh ấy vậy?"
"Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, ngày mai ở chợ đen Cửu Môn có một buổi đấu giá, trong số những vật phẩm được đấu giá đó có đồ mà anh trai trưởng của tôi muốn có."
Lưu Phàm Khôn cười lạnh lùng nói: "Có điều người nước D chúng ta đến Giang Bắc, từ trước tới nay đều là ăn cướp trắng trợn, sao lại có thể tốn tiền mua đồ chứ, lần nay anh trai trưởng của tôi một mình tới, nên gọi tôi đem người qua đó giúp."
"Tất nhiên chợ đen Cửu Môn là nơi chúng ta không thể đụng vào, có điều người sở hữu món đồ kia chỉ sợ là xui xẻo rồi, ha ha." Lưu Phàm Khôn cười độc ác nói.
"Hóa ra là thế."
Đỗ Tử Minh gật đầu gần như hiểu rõ, cười bỡn cợt nói: "Đợi sau khi cướp được món đồ đó về, có anh và anh trai trưởng của anh - với hai vị tông sư võ đạo thì việc tàn sát nhà Nạp Lan dễ như trở bàn tay."
"Đúng, nhà Nạp Lan cứ chờ đó mà đón nhận cơn thịnh nộ của tôi đi!"
Khuôn mặt Lưu Phàm Khôn bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ.
Tình cờ cùng lúc đó, nhà Nạp Lan đối với họ cũng tràn đầy oán hận.
Bởi vì Nạp Lan Dịch sau khi nhận được tin nhắn của 'ông nội' gửi đến, lo lắng cho an nguy của ông nội nên đã dùng cách định vị số điện thoại của Nạp Lan Tổ, sau đó dẫn đầu tất cả cao thủ nhà Nạp Lan đến khu rừng Đông Sơn, lúc này vừa phát hiện ra xác của Nạp Lan Tổ.
"Ông nội!"
Nạp Lan Dịch quỳ trên mặt đất, khóc nức nở, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lưu Phàm Khôn, nhà Nạp Lan chúng tao thề không đội trời chung với mày!"
Chương 89: Ngày nhà giáo
Sở dĩ gia tộc Nạp Lan là một trong tứ đại gia tộc là vì có Nạp Lan Tổ làm chỗ dựa.
Có thể không phải là nói quá nhưng mà mất đi Nạp Lan Tổ thì nhà Nạp Lan cái gì cũng đều không phải nữa rồi.
Giờ phút này, đông đảo cao thủ nhà Nạp Gia đang có mặt tại nơi đó, nhìn thấy thi thể của Nạp Lan Tổ, tất cả đều quay lại nhìn nhau.
"Anh hai."
Lúc này, Nạp Lan Minh Triết ở bên cạnh nhìn sang Nạp Lan Dịch, mở miệng nói: "Bây giờ vẫn chưa xác định được nguyên nhân cái chết của ông nội, khoan đem cái chết của ông nội đổ lên đầu Lưu Phàm Khôn đã, việc cấp bách bây giờ là lo việc chôn cất cho ông nội."
"Sao mà vẫn chưa xác định được chứ, ông nội đã gửi tin nhắn cho anh, ông nội nói là Lưu Phàm Khôn nước D đã để ý tới ông nội, ông nội còn nói nếu như bản thân ông mà chết thì nhất định là do Lưu Phàm Khôn giết."
Nạp Lan Dịch khóc lóc kể lể, nghiến răng nói: "Bây giờ xác của ông nội còn nằm ở đây, hung thủ chắc chắn là Lưu Phàm Khôn, Nạp Lan Minh Triết, tại sao em cứ muốn nói thay cho Lưu Phàm Khôn vậy, lẽ nào giữa các người có câu kết gì với nhau sao?"
Lời vừa nói ra, Nạp Lan Minh Triết liền khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Anh hai, anh đừng ngậm máu phun người, em chỉ muốn nói là không có chứng cứ mà thôi, hoàn toàn không phải là nói thay cho Lưu Phàm Khôn."
"Tin nhắn chính là chứng cứ đó thôi!"
Ánh mắt của Nạp Lan Dịch vô cùng kiên định nói: "Ông nội gửi tin nhắn cho anh, em cũng nhìn thấy rồi, anh phải báo thù cho ông nội, anh sẽ khiến cho Lưu Phàm Khôn nợ máu phải trả bằng máu!"
"Khụ."
Nạp Lan Minh Triết ho ra một ngụm máu, sau đó thản nhiên nói: "Anh hai, thực lực của Lưu Phàm Khôn thâm sâu khó lường, ngay cả ông nội cũng không phải là đối thủ của ông ta, thì anh làm sao mà báo thù được đây?"
"Báo tin cho bà nội!"
Nạp Lan Dịch nghiêm túc nói: "Gốc rễ nhà Nạp Lan chúng ta là ở trên thành phố, ông bà nội vì mâu thuẫn với nhau nên ông nội mới mang chúng ta đến Giang Bắc lập nghiệp, nhưng ông nội và bà nội vẫn là vợ chồng với nhau, bây giờ ông nội chết rồi, ân oán gì cũng không còn nữa, bà nội chắc chắn sẽ tới Giang Bắc báo thù cho ông nội."
"Vậy thi thể của ông nội thì phải làm sao, không chôn luôn hả?" Nạp Lan Minh Triết nhíu mày nói.
"Thù lớn chưa trả, cho dù là xuống mồ rồi thì như thế nào chứ, ông nội cũng sẽ không yên nghỉ được."
Nạp Lan Dịch nói: "Đợi giết được Lưu Phàm Khôn rồi, anh sẽ tổ chức tang lễ thật lớn cho ông nội!"
Nghe xong câu nói này, Nạp Lan Minh Triết trầm mặc một lúc, rồi thản nhiên nói: "Anh hai, anh cả đã gia nhập tông môn võ thuật rồi, cũng thường không ở Giang Bắc, nay ông nội cũng không còn nữa, bây giờ anh chính là người quản lý nhà Nạp Lan."
"Em tin anh có thể xử lý tốt mọi chuyện, chuyện tiếp theo em không quản nữa, em trở về trang viên chịu tang cho ông nội đây, có kết quả rồi báo tin cho em một tiếng là được rồi."
Để lại một câu nói, Nạp Lan Minh Triết liền dẫn theo người của mình rời khỏi nơi đó.
Trước khi đi, anh khẽ híp mắt lại, ý tứ sâu xa liếc nhìn Nạp Lan Dịch một cái, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mà không ai có thể dễ dàng phát hiện ra.
"Hừ, xem như em biết điều!"
Nhìn thấy Nạp Lan Minh Triết dần đi mất, Nạp Lan Dịch hừ lạnh một tiếng, ngoài mặt anh ta tỏ ra thảm thiết vô cùng, nhưng kỳ thực trong lòng lại hết sức kích động.
Chết rồi!
Ông nội chết rồi!
Việc này...quá tốt rồi!
Anh cả không có ở đây, theo thứ tự vai vế thì anh ta chính là người có tư cách nhất để quản lý nhà Nạp Lan.
Từ nay về sau, Nạp Lan Dịch chính là ông chủ của nhà Nạp Lan, không còn phải chịu trói buộc của bất kì người nào nữa, quá đã mà.
Mà anh ta sở dĩ nói muốn báo thù, mục đích chủ yếu vẫn là muốn kêu bà nội đến Giang Bắc một chuyến, một lần nữa dựng lên địa vị của nhà Nạp Lan.
Về bà nội của mình, Nạp Lan Dịch biết khá rõ, hầu như mỗi năm anh ta đều sẽ lên thành phố mấy ngày.
Nạp Lan Dịch biết chuyện ân oán giữa ông nội và bà nội, đơn giản chỉ là lúc ông nội còn trẻ có hái hoa bắt bướm nhưng lại bị bà nội phát hiện ra, từ đó về sau hai người cả đời cũng không qua lại với nhau nữa.
Nhưng mà, Nạp Lan Dịch có tự tin thuyết phục được bà nội, khiến bà nội chịu ra mặt báo thù cho ông nội.
Thực lực của bà nội còn mạnh hơn cả ông nội, chỉ cần bà nội ra tay, Lưu Phàm Khôn nhất định chết chắc.
Đương nhiên, Nạp Lan Dịch làm như vậy còn có một nguyên nhân khác, chính là Lưu Phàm Khôn kia đã hiểu lầm anh ta giết chết mấy cao thủ nước D, cướp đi Hồng Liên đao.
Hiểu lầm này có giải thích như thế nào thì cũng không giải thích rõ được, bây giờ ông nội chết rồi, bản thân anh ta có thể sẽ gặp phải độc thủ của Lưu Phàm Khôn, thay vì khoanh tay chịu chết chi bằng kêu bà nội ra tay đánh phủ đầu trước, đánh cho Lưu Phàm Khôn trở tay không kịp.
Thế là, Nạp Lan Dịch lập tức gọi điện thoại cho bà nội, cầu xin bà nội ra mặt.
Cùng lúc đó, anh ta sai người phong tỏa tin tức, không để chuyện Nạp Lan Tổ bị giết truyền ra bên ngoài, tránh làm dao động địa vị của nhà Nạp Lan ở Giang Bắc.
...
Buổi sáng ngày hôm sau.
Tô Thương đã kết thúc trạng thái tu luyện, anh khẽ cau mày, có vẻ không hài lòng lắm về thành quả tu luyện cả một đêm của mình.
Tô Thương đứng dậy, khẽ cười nói: "Hôm nay đi chợ đen Cửu Môn dò hỏi đám bảo vệ xem ông chủ của bọn họ cuối cùng còn muốn lôi kéo mình hay không."
Hạ quyết tâm xong thì Tô Thương đi xuống lầu, ăn đơn giản vài thứ rồi chuẩn bị đi đến chợ đen.
Nhưng mà ngay lúc này, Tô Thần Binh lại xuất hiện, dò hỏi: "Thằng ranh, con đi làm gì đó?"
"Con đến trường học."
Tô Thương nghiêm túc nói: "Cha à, cha không biết đó, mấy ngày không đi học, cả người con ngứa ngáy, khó chịu muốn chết."
"Thằng thối tha, mày nói ngược rồi à?"
Tô Thần Binh tối sầm mặt lại nói: "Dựa vào hiểu biết của cha về con thì con đi đến quán bar cao cấp để học tư thế mới chứ gì?"
"Mẹ kiếp, cha, sao cha lại nghĩ con như vậy chứ, sở thích lớn nhất đời này của con chính là học đó, con thích được bơi lội trong biển tri thức bao la, những cuốn sách là những bậc thang đi lên của con, là thức ăn tinh thần của con, con..."
Tô Thương còn muốn nói tiếp nhưng Tô Thần Binh không nhịn được lại ngắt ngang nói: "Được rồi, câm miệng lại đi, cả ngày cà lơ phất phơ, không biết tiến thủ, cha cũng lười quản con luôn rồi."
"Nhưng mà, hôm nay là ngày nhà giáo, thằng nhóc nhà con tốt nhất đến trường một chuyến đi, gặp mặt Hoa thần y, dù sao cũng là ông ấy đưa con đến đại học Kinh Tử, cũng xem như là làm thầy con một nửa rồi, quan hệ tốt với ông ta chỉ có lợi chứ không có hại." Tô Thần Binh nghiêm túc nói.
"Được."
Tô Thương gật đầu đồng ý: "Cha à, cha yên tâm đi, quan hệ của con và Hoa thần y rất là tốt."
"Ừm, vậy thì ngày nhà giáo cũng không thể đi tay không đến được, cha đã sai Quách Ý chuẩn bị một phần quà, các con cùng đi đến trường đi, như vậy Quách Ý cũng có thể âm thầm bảo vệ cho con."
Vừa nói, Tô Thần Binh vừa khinh thường nhìn Tô Thương, khinh bỉ nói :"Đồ bỏ đi, tới khi nào mới có thể khiến người hết bận tâm hả."
Tô Thương cứ bị cha chửi mắng suốt, cho nên có chút khó chịu, thế là bắt đầu phản kích lại, ý tứ sâu xa cười nói: "Cha à, ngày nhà giáo, cha cũng nên hỏi thăm mấy thầy giáo của cha mới được."
"Còn cần con dạy sao, cha sớm đã gọi điện rồi, đồng thời còn hẹn mọi người có rảnh thì cùng nhau ăn cơm."
Tô Thần Binh thở dài nói: "Haiz, chớp mắt là đã mười mấy năm rồi, thầy giáo lúc đầu dạy cha cũng tóc bạc phơ hết rồi, năm tháng đuổi theo người già mà."
"Cha."
Tô Thần Binh đang tưởng nhớ thì lúc này Tô Thương lại cười đùa nói: "Con nói không phải là thầy giáo dạy học cho cha mà là lúc đêm hôm yên tĩnh vắng người, cha một mình nghiên cứu học hành..."
"Ví dụ như, cô Không Không, cô Tiểu Trạch, cô Kết Y, cô Tụng Đảo..."
"Những cô giáo này không ngại vất vả đêm hôm, lần này đến lần khác bầu bạn với cha, ngày nhà giáo đến rồi, cha làm sao cũng nên cảm kích chút chứ." Tô Thương trêu chọc nói.
Tô Thần Binh sững người lại, sau đó cả khuôn mặt già đỏ ửng lên, sau khi phản ứng lại liền tức giận trừng mắt nhìn Tô Thương:
"Thằng ranh con, con muốn thể nghiệm tình thương mến thương trĩu nặng của cha phải không, cút ngay cho ông!"
Chương 90: Vương Phú Quý chuyển trường
Nhìn thấy cha nổi giận, Tô Thương vô cùng biết ý liền chạy ra khỏi phòng khách, rồi đi thẳng đến ga-ra xe của trang viên.
Tên nhóc Tô Cảnh Hàm kia rất thích xe, cậu ta mua đủ loại đủ kiểu xe, có xe đua, có Suv, lại thêm của Tô Thần Binh và Tô Thương nữa, trong ga-ra ít nhất cũng có hơn hai mươi chiếc xe sang trọng.
Tô Thương chọn một chiếc Ferrari màu đỏ, rồi lái ra khỏi trang viên nhà họ Tô.
Về phần Quách Ý, ngoài mặt thì nhận nhiệm vụ âm thầm bảo vệ Tô Thương, nhưng anh ta chỉ đi tìm một nơi để nghỉ ngơi mà thôi.
Vì anh ta biết thực lực của Tô đại thiếu gia rất mạnh, căn bản không cần mình bảo vệ.
Sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Tô, Tô Thương chuẩn bị đến chợ đen Cửu Môn, thì lại nhận được điện thoại của Vương Phú Quý.
"Tô đại thiếu gia, tôi thảm quá, có chuyện này anh nhất định phải giúp tôi, sau khi xong việc, tôi cho anh chơi qua chơi lại miễn phí." Điện thoại vừa được kết nối thì Vương Phú Quý khóc lóc nói.
Tô Thương tối sầm mặt lại nói: "Mày cút ngay đi, ai mà muốn chơi mày chứ, có chuyện gì thì nói đi!"
"Một hai câu không nói rõ được, anh đang ở đâu, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi."
Vương Phú Quý nức nở hai tiếng sau đó đáng thương nói: "Mấy ngày không gặp, Tô đại thiếu gia, tôi nhớ anh chết đi được, mỗi ngày ăn cơm đều không thấy ngon, cho dù là đi ăn chơi ở quán bar, tôi cũng không kiềm được mà nhớ tới anh."
"Câm cái lỗ đ*t cậu lại đi."
Tô Thương cảm thấy bất lực vô cùng, sau đó lại hỏi: "Nói chỗ của cậu đi, tôi qua tìm cậu."
"Ừm a, tôi đang ở đại học Kinh Tử." Vương Phú Quý nhanh chóng trả lời.
"Được, tôi đến ngay đây."
Tô Thương nhận lời rồi cất điện thoại đi, lái chiếc Ferrari chạy thẳng đến đại học Kinh Tử.
Đối với Vương Phú Quý, Tô Thương rất có cảm tình với cậu ta.
Đương nhiên, không phải là loại tình cảm kia, mà là tình cảm anh em đơn thuần.
Tên Vương Phú Quý này, nhìn thì không đứng đắn, nhưng khi gặp chuyện thì dám làm thật, đây mới là anh em thật sự.
Mặc dù Vương Phú Quý không có bản lĩnh gì cả, khuyết điểm lại có một đống, nhưng phần tâm ý này quan trọng hơn tất cả bất cứ thứ gì.
Cho nên khi Vương Phú Quý có chuyện cần anh giúp đỡ, thì Tô Thương đương nhiên sẽ không từ chối.
Không lâu sau, Tô Thương đã lái xe đến đại học Kinh Tử, ở ngay cổng trường đã thấy Vương Phú Quý.
"Wow, người từ trên xe bước xuống là ai vậy, sao mà đẹp trai quá vậy, sáng chói con mắt vàng 24K của tôi rồi, tôi nguyện ý tôn xưng anh là anh chàng đẹp trai năm ngàn năm mới gặp!"
Vương Phú Quý cũng đã nhìn thấy Tô Thương, cậu ta làm ra vẻ khiếp sợ nịnh nọt, biểu tình thì vô cùng kinh ngạc, kỹ thuật diễn xuất của cậu ta rõ ràng đã được nâng cao mà.
"Cút m* nó đi."
Tô Thương trừng mắt nhìn cậu ta rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì, nói đi."
"Tô đại thiếu gia."
Vương Phú Quý không hề giấu diếm, uất ức nói: "Cmn chứ, tôi bị trường học ban đầu đuổi rồi."
Tô Thương nghi ngờ nói: "Chuyện là thế nào, cậu tốt xấu gì cũng là đại thiếu gia nhà họ Vương, đang yên đang lành sao trường học lại đuổi học cậu chứ?"
"Còn không phải là do anh hại sao."
Vương Phú Quý oán trách nhìn Tô Thương nói tiếp: "Hôm qua trường học chúng tôi có một dự án mới, muốn dỡ bỏ tòa kí túc xá cũ, cho nên kêu hai chiếc xe ủi tới."
"Đúng lúc tôi đi ngang qua chiếc xe ủi đất bên cạnh, tôi chỉ liếc nhìn chiếc xe ủi một chút thôi, sau đó thì tôi bị đuổi học ngay lập tức, hiệu trưởng nói là tôi quá nguy hiểm rồi."
Vương Phú Quý nghiến răng nói: "CMN, ông đây rõ ràng không làm gì cả, nhìn chiếc xe ủi một chút thì làm sao hả, đến nổi đuổi học cả ông đây, tức chết tôi rồi mà!"
"Thông báo đuổi học phải hai ngày sau nữa mới phát đi, nếu như cha tôi biết tôi bị trường đuổi học, vậy thì mông tôi cũng đừng mong còn nữa, chắc chắn sẽ bị ông ấy đánh cho trầy da tróc vảy."
Vừa nói, Vương Phú Quý vừa dựa sát vào Tô Thương, chớp chớp mắt nhìn Tô Thương nói: "Tô đại thiếu gia, dù sao mông của tôi cũng không giữ được nữa rồi, thay vì để cho cha tôi đánh, còn không bằng làm cho anh thoải mái một chút, tôi sẽ phối hợp nhịp nhàng với anh."
"F*ck, đừng nói mấy lời ám muội đó với tôi nữa, ông đây đã nói rồi, ông đây không có khẩu vị đó."
Tô Thương đương nhiên biết Vương Phú Quý chỉ là đùa giỡn mà thôi, thế là đá giỡn cậu ta một phát, rồi nói tiếp: "Chuyện này của cậu dễ giải quyết thôi, liên hệ một trường khác cho cậu là được rồi thôi mà, cho dù cha cậu có biết cậu bị đuổi học thì cũng sẽ không nổi giận được, dù sao cậu vẫn còn trường để đi học."
"Ha ha, không hổ là anh em tốt của tôi, chúng ta nghĩ giống nhau rồi."
Vương Phú Quý vỗ mông một phát rồi nói: "Bởi vì trường tôi đang học thuộc trường đại học trọng điểm, nếu như muốn cha tôi hài lòng thì chắc chắn tôi phải tìm được một trường tốt hơn, đại học Kinh Tử rất là thích hợp đó."
"Tô đại thiếu gia, sao anh vào được trường đại học Kinh Tử vậy, có cửa nào sao, có thể nhét tôi vào luôn được không?" Mặt Vương Phú Quý tràn đầy hy vọng.
"Không thành vấn đề, chuyện nhỏ mà thôi." Tô Thương cười nói.
"Wow, thật hay giả vậy, Tô đại thiếu gia, tôi đã hỏi rất nhiều người rồi đó, cũng đã thử nhét tiền cho lãnh đạo nhưng đáng tiếc cũng chẳng ăn thua, anh có thể nhét tôi vào được sao?" Vương Phú Quý có chút kích động.
"Ừm, tôi gọi điện thoại sắp xếp cho cậu."
Tô Thương mỉm cười, lập tức ở trước mặt Vương Phú Quý rút điện thoại ra gọi cho Hoa Thời Mạc.
"Sư phụ!" đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng nói cung kính của Hoa Thời Mạc.
Tô Thương gật đầu nói: "Ừm, có chuyện này, tôi cần ông giúp."
"Sư phụ, cậu cứ nói."
"Tôi có một người bạn, tên là Vương Phú Quý, là đại thiếu gia của nhà họ Vương ở Giang Bắc, cậu ta muốn vào đại học Kinh Tử học."
"Rõ rồi, tôi đi sắp xếp ngay." Hoa Thời Mạc không hề chần chừ, rồi hỏi tiếp: "Đúng rồi sư phụ, cậu ta muốn học ngành gì."
Tô Thương giơ điện thoại ra, nhìn sang Vương Phú Quý ở bên cạnh, hỏi: "Vương đại thiếu gia, cậu muốn học ngành gì?"
"Phát thanh, tôi muốn học khoa phát thanh!" Vương Phú Quý kích động nói, dường như đã nghĩ sẵn rồi.
"Ừm."
Tô Thương đưa điện thoại lên tai, nói: "Cho cậu ta vào khoa phát thanh nhé."
"Vâng!"
Hoa Thời Mạc cung kính nhận lời, giọng điệu vô cùng kính sợ.
"Ừm, cứ như vậy trước đi."
Tô Thương cúp điện thoại, rồi hiếu kỳ nhìn sang Vương Phú Quý, nghi ngờ nói: "Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ là tôi rất tò mò, Vương đại thiếu gia, sao cậu đột nhiên lại muốn học phát thanh vậy."
"Ha ha ha!"
Vương Phú Quý nghe thấy Tô Thương nói việc đã giải quyết xong thì lập tức hết sức vui mừng, rồi sau đó nói như thật: "Tô đại thiếu gia, hai ngày nay tôi đã phải lòng một cô MC, cô ấy đang học ở khoa phát thanh của đại học Kinh Tử!"
"Cho nên cậu mới nghĩ cách để vào được đại học Kinh Tử, cậu bị trường đuổi học là giả đúng không?" Tô Thương nhíu mày nói.
"Hi hi, quả nhiên không giấu được Tô đại thiếu gia." Vương Phú Quý áy náy cười nói.
"Cậu cút cmn đi, vậy mà dám lừa ông đây."
Tô Thương giơ chân lên đá một phát, sau đó lại tò mò hỏi: "Nữ MC gì đó có xinh đẹp không?"
"Cô ấy tên là Tiểu Điềm Điềm, có xinh đẹp hay không tôi không biết, tôi chưa từng gặp cô ấy, cô ấy là một MC vô cùng nổi tiếng, từ xưa đến nay chưa từng lộ mặt, nhưng giọng nói của cô ấy thật sự rất êm tai, nhẹ nhàng, êm ái, xuyên thẳng vào linh hồn của tôi..."
Vừa nói, Vương Phú Quý bỗng nhiên cảnh giác nhìn về phía Tô Thương: "Mẹ kiếp, Tô đại thiếu gia, anh không được cướp của tôi đâu đó, Tiểu Điềm Điềm không giống như những người con gái khác, tôi đối với cô ấy là nghiêm túc, anh không được có ý đồ xấu với bạn gái của em mình nha!"
"Cút, ông đây là loại người đó sao?" Tô Thương tối sầm mặt lại nói.
Vương Phú Quý nghênh đón ánh mắt của Tô Thương, trịnh trọng gật đầu...