• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 56: Lại gây thù hận

'Nạp Lan Dịch' bộc lộ thực lực, quả thực khiến cho Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh vô cùng kinh hãi.

Qua một hồi lâu thì cả hai người mới kịp phản ứng trở lại.

Trong đó thì sắc mặt của Triệu Quý Bình vô cùng nặng nề nói: "Không ngờ một thiếu gia nhà Nạp Lan thôi vậy mà cũng đã đạt được đến Hóa Kình Trung Kì rồi, không hổ là gia tộc có gốc gác ở Giang Bắc, lai lịch thật thâm hậu mà."

"Tên Nạp Lan Dịch này đúng là quỷ kế đa đoan, thủ đoạn tàn ác, trong thế hệ trẻ thì cũng được xem là một người có tiếng tăm!"

Ánh mắt Tống Khang Minh u ám nói: "Nhưng anh ta đã giết em trai của tôi, cho dù là như thế nào thì tôi cũng sẽ không tha cho anh ta!"

"Đó là điều đương nhiên rồi, con trai tôi cũng không thể chết vô ích như vậy được, nhưng, anh Khang Minh à, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách trốn khỏi sự truy sát của nhà họ Nạp Lan, chỉ khi còn sống thì mới có thể báo thù rửa hận được."

Triệu Quý Bình phân tích nói: "Dựa vào tính cách của Nạp Lan Dịch, lần này anh ta chạy thoát rồi thì nhất định sẽ sai cao thủ của nhà họ Nạp Lan giết chúng ta để diệt khẩu."

"Nhà họ Nạp Lan có rất nhiều cao thủ, đồng thời lão già nhà họ Nạp Lan là Nạp Lan Tổ sớm đã đặt chân vào cảnh giới Hóa Kình đỉnh phong rồi, thực lực thâm sâu khó lường, hai chúng ta cộng lại chỉ sợ chưa chắc là đối thủ của ông ta." Triệu Quý Bình lo lắng nói.

"Nạp Lan Tổ, tôi có nghe nói tới, thực lực vô cùng mạnh."

Tống Khang Minh cũng vô cùng lo lắng, nhưng mà ông ta lập tức nghĩ ra một ý tưởng, liền đề nghị nói: "Ha ha, ông chủ Triệu đừng lo lắng, Nạp Lan Dịch sợ nhất là chúng ta đem những chuyện cậu ta đã làm nói cho Tô Thương biết, vậy thì chúng ta cứ làm như vậy đi, liên kết với Tô Thương, cùng nhau đối phó với Nạp Lan Dịch!"

"Liên kết với Tô Thương sao?"

Triệu Quý Bình suy nghĩ một lúc rồi hai mắt lập tức sáng lên nói: "Ý kiến hay, Tô Thương là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, mà nhà họ Tô có cao thủ giỏi nhất ở Giang Bắc là Tô Kiền Khôn."

"Chỉ cần chúng ta kể hết cho Tô Thương nghe những việc mà Nạp Lan Dịch đã làm thì Tô Thương nhất định sẽ vô cùng hận Nạp Lan Dịch, cậu ta nhất định sẽ chọn cùng chúng ta giết Nạp Lan Dịch, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà!"

"Dựa vào thực lực của nhà họ Tô thì đối phó với Nạp Lan Dịch quá dễ dàng rồi, cho dù là Nạp Lan Tổ có ra mặt đi nữa thì cũng không giải quyết được vấn đề gì, dù sao nhà họ Tô còn có Tô Kiền Khôn."

Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Triệu Quý Bình tràn đầy hưng phấn, thúc giục nói: "Anh Khang Minh, đi, chúng ta mau rời khỏi nơi này, đi tìm Tô Thương!"

"Ừm, quả thực nên đi rồi, hành động của nhà họ Nạp Lan rất nhanh, tôi đã cảm nhận được có người đang tới đây." Tống Khang Minh trả lời.

"Chắc chắn là cao thủ do Nạp Lan Dịch sai đến, anh ta vốn tưởng có thể tự mình giết chết chúng ta, cho nên mới để mấy tên cao thủ chờ sẵn ở bên ngoài, nhưng anh ta lại không ngờ tới thực lực của chúng ta cũng không hề yếu, do đó sau khi trốn đi liền sai cao thủ đến giết chúng ta." Triệu Quý Bình phân tích nói.

"Ông nói không sai, thực lực của mấy người đó không yếu, nhanh đi thôi, không thể ở lại đây lâu được!"

"Được!"

Tiếp theo đó, hai người liền cùng nhau rời khỏi khu rừng, nhanh chóng biến mất tăm hơi.

Sau khi Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh rời đi, ở hiện trường đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, chính là Tô Thương đã thay đổi hình dáng thành 'Nạp Lan Dịch'.

"Ha ha, bị mắc lừa rồi."

Tô Thương khẽ cười, sau đó anh liền tỏa ra thần thức thăm dò bốn phía thì phát hiện thật sự có mấy người đang tiến tới gần.

Mấy người đó đều mặc áo quần đi đêm màu đen, có tất cả bốn người, trong đó có ba người là Hóa Kình Trung Kì, còn một người thậm chí đã đạt đến Hóa Kình Hậu Kỳ.

"Mấy người này, chắc không phải là người của Nạp Lan Dịch, bọn họ là từ sâu bên trong khu rừng đi tới."

"Khu rừng gần đây có vụ mấy ma quỷ... Có lẽ những kẻ này là người tạo ra sự hoảng loạn đó."

Tô Thương nhíu mày suy đoán, trước khi làm rõ sự việc anh sẽ chọn ẩn trốn đi thế là anh nhún người một cái rồi biến mất khỏi chỗ của mình.

Khoảng mười mấy giây sau, bốn người mặc áo đen đã tới hiện trường.

"Kỳ lạ, lúc nãy rõ ràng nghe thấy bên này có tiếng động, sao giờ lại không thấy ai rồi?” Một người trong đó nghi ngờ nói.

Người mặc áo đen có thực lực Hóa Kình Hậu Kì thản nhiên nói: "Vốn dĩ ở đây có hai người, nhưng sau khi phát hiện ra chúng ta đang tới liền chạy trốn rồi."

Thực lực của Triệu Quý Bình không bằng người mặc áo đen này, cho dù là Tống Khang Minh cũng chỉ ngang ngửa với anh ta, cho nên anh ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh.

Nhưng mà Tô Thương là người tu chân, từ đầu đến cuối không hề lộ ra khí tức cho nên mấy người này đương nhiên không phát hiện ra, chỉ nghĩ là có hai người kia mà thôi.

"Đỗ thiếu gia, hai người đó chắc không phải là thành viên của Quốc Nhẫn chứ?" Một người áo đen lên tiếng hỏi.

Người áo đen được gọi là Đỗ thiếu gia chính là cao thủ Hóa Kình Hậu Kì kia.

Lúc này anh ta liền lắc đầu nói: "Không rõ nữa, nhưng mà cũng không sao, Quốc Nhẫn có gì ghê gớm chưa, tối qua không phải đã cử ba người tới rồi sao, bây giờ thêm hai người nữa cũng chỉ là tự tìm cái chết mà thôi!"

"Đi thôi, nhanh chóng đào cái đống kia lên, tranh thủ đêm nay hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về nước D, chúng ta gây ra mấy vụ ồn ào ma quỷ là để dọa sợ những người dân xung quanh, nhưng đồng thời chuyện đó cũng gây chú ý đến các tầng lớp cao lớn ở nước Hoa, do đó ở lại đây càng lâu thì càng nguy hiểm."

Đỗ thiếu gia nói xong thì dẫn theo ba người kia rời khỏi hiện trường.

"Quốc Nhẫn?"

Tô Thương khẽ nhíu mày, đối với hai chữ Quốc Nhẫn này thì cũng không phải lần đầu tiên anh nghe thấy.

Hai ngày trước Tô Thần Binh còn nói một tuần sau sẽ đưa anh đến Quốc Nhẫn để rèn luyện, không ngờ hôm nay lại nghe thấy tin tức về Quốc Nhẫn rồi.

"Lai lịch của mấy người áo đen này là gì, nước D sao? Tại sao lại muốn bắt mấy người của Quốc Nhẫn chứ?"

"Cha mình đã quyết tâm, nhất định phải đưa mình đến Quốc Nhẫn, sau này có lẽ thật sự phải đi một chuyến, nếu như hôm nay đã gặp mặt, vậy chi bằng chuẩn bị trước xem sao."

"Huống hồ thành viên của Quốc Nhẫn cũng là anh em của mình, không thể cho cao thủ của nước D làm xằng làm bậy ở nước Hoa được."

Tô Thương nhíu mày suy nghĩ, sau cùng quyết định đi qua xem như thế nào.

Dựa vào thực lực của anh, thì mấy tên cao thủ nước D đương nhiên sẽ không phát hiện ra được, anh nhanh chóng tiến sâu về phía đông của khu rừng.

Nơi đây là chân núi Đông Sơn, ngoại trừ cây cối ra thì còn có một sơn động.

Sáu tên cao thủ nước D đang tụ tập lại một chỗ, ngay cả lửa cũng không nhóm, mà trong sơn động lại vang lên mấy tiếng chửi mắng, rõ ràng là các thành viên Quốc Nhẫn đang bị giam ở trong sơn động.

Lúc này.

Một người áo đen thân hình vạm vỡ nhìn thấy Đỗ thiếu gia dẫn người trở về bèn hỏi: "Đỗ Tử Minh, bên đó sao rồi, có phát hiện ra người nào không?"

"Có hai cao thủ nhưng đã đi rồi."

Đỗ Tử Minh trả lời: "Anh Hổ, đừng lo lắng, bọn họ chắc là không phát hiện ra chúng ta."

"Ừm, phát hiện ra thì cũng không sao, tôi nhìn qua tiến trình rồi, đêm nay có thể đào quan tài lên rồi, đến lúc đó lấy hết đồ bên trong rồi thì chúng ta có thể rời khỏi nước Hoa."

Lăng Hổ khẽ cười nói: "Đợi sau khi về đến nước D rồi thì chúng ta nhất định sẽ được đại tướng khen thưởng, ít nhất các anh em cũng sẽ được thăng lên một cấp."

"Mọi người đều nhờ vào anh Hổ, nếu như không phải là anh thì chúng tôi ai cũng không thể đánh bại được thành viên Hóa Kình đỉnh phong của Quốc Nhẫn kia, tối qua có khi đã bị Quốc Nhẫn kia giết chết hết rồi."

Đỗ Tử Minh nịnh nọt nói: "Anh Hổ, nếu như tối nay có thể lấy được cái đồ kia rồi , không bằng bây giờ giết hết mấy người Quốc Nhẫn ở trong sơn động đi?"

"Được, tôi chừa mạng sống cho bọn họ lại vốn dĩ là để ra điều kiện với Quốc Nhẫn, nhưng mà nếu như Quốc Nhẫn không sai người đến nữa thì giết bọn họ đi cũng không sao."

Ánh mắt Lăng Hổ u ám, dặn dò nói: "Đỗ Tử Minh, cậu đi đi, nhớ kỹ, giết sạch hết, một người cũng không được chừa lại!"

"Vâng!"

Đỗ Tử Minh nhận mệnh lệnh xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi bước nhanh về phía sơn động.

Chính ngay lúc này, Tô Thương liền xuất hiện, đồng thời thay đổi hình dáng thành Nạp Lan Dịch.

Dù sao cũng đã thay đổi hình dáng rồi nên anh dứt khoát tạo ra sóng gió thù hận cho Nạp Lan Dịch một chút, chắc hẳn Nạp Lan Dịch cũng sẽ không để bụng đâu.

Ngay lúc này, 'Nạp Lan Dịch' mặt mày không có biểu tình gì đứng dưới ánh trăng, trầm giọng nói:

"Dừng tay, ở trên đất của nước Hoa mà muốn giết anh em của tôi, đã được tôi đồng ý chưa?"

Xoạt xoạt xoạt!

Trong khoảnh khắc, ánh mắt của mười cao thủ nước D tại hiện trường đều đổ dồn về phía Tô Thương, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Sau khi dừng lại mấy giây, Lăng Hổ cảnh giác nhìn chăm chú vào Tô Thương, lạnh lùng nói: "Cậu thanh niên, cậu là ai?"

Tô Thương nghe thấy như vậy, không hề sợ hãi, ngẩng đầu ưỡn ngực lên đón nhận ánh mắt của Lăng Hổ, khí chất vô cùng hiên ngang, giọng điệu lại lạnh lùng trả lời:

"Ông đây đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, nhị thiếu gia nhà họ Nạp Lan ở Giang Bắc, Nạp Lan Dịch!"
Chương 57: Nhà họ Nạp Lan đáng chết

Gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Dịch!

Sau khi Tô Thương nói ra thân phận thì Lăng Hổ và Đỗ Tử Minh cùng liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều hiện lên sự kinh ngạc.

Tiếp theo đó.

Đỗ Tử Minh bước lên phía trước, nở một nụ cười rồi nói: "Nạp Lan thiếu gia, cậu không phải đang đùa với chúng tôi chứ, chúng tôi có hợp tác với nhà Nạp Lan của cậu mà."

Hợp tác?

Gia tộc Nạp Lan có hợp tác với người nước D?

Tô Thương híp mắt lại, không ngờ lại phát hiện ra một bí mật to lớn như vậy.

Nước D và nước Hoa là hai nước liền kề nhau, thường xuyên xảy ra chiến tranh.

Sở dĩ Tô Kiền Khôn luôn trấn giữ ở biên cương là vì muốn phòng ngừa sự xâm lấn của nước D.

Nhà họ Nạp Lan vậy mà lại cấu kết với nước D, cái này là thông đồng với kẻ địch phản nước mà.

Nhà họ Tô bắt đầu từ Tô Kiền Khôn cho đến Tô Thần Binh, rồi lại tới Tô Cân Dực, người nào cũng là vì nước mà xông pha cống hiến, và bên trong con người của Tô Thương thực chất cũng đầy lòng yêu nước.

Bởi vậy sau khi biết được gia tộc Nạp Lan hợp tác với người nước D thì trong mắt của Tô Thương hiện lên sát ý vô cùng lạnh lẽo.

"Nạp Lan Dịch đúng không, tôi có nghe nói đến, cậu là nhị thiếu gia nhà họ Nạp Lan."

Lúc này, Lăng Hổ ở bên cạnh thản nhiên nói: "Lời nói vừa rồi của cậu, không khác gì đang khiêu khích tôi, vốn nên giết không tha nhưng nể mặt người em trai thứ ba của cậu, tôi tha cho cậu một mạng."

Đỗ Tử Minh nói thêm: "Nạp Lan thiếu gia, còn không mau đi đi, tối nay chúng tôi xem như chưa xảy ra chuyện gì."

"Ha ha!"

Tô Thương cười nhạo liên tục, sau đó mặt mũi lại tràn đầy nghiêm túc nói: "Tôi không đi!"

"Bọn họ là bọn họ, tôi là tôi, bọn họ bán nước của mình, tôi thì không thể!"

Tô Thương dùng giọng nói của Nạp Lan Dịch để nói: "Đụng chạm vào người nước Hoa của tôi thì xa đến đâu cũng giết, tối hôm nay các người ai cũng đừng hòng chạy thoát!"

"Hừ, không biết tốt xấu!"

Lăng Hổ không kiềm cơn tức giận nữa, trầm mặt nói: "Nạp Lan Dịch, nếu như cậu đã muốn chết thì tôi tác thành cho cậu!"

Vừa nói dứt lời, Lăng Hổ liền phất cái tay, ra hiệu cho người của mình xử lý Nạp Lan Dịch.

"Đến vừa đúng lúc, ông đây sẽ dùng thực lực nói cho tụi mày biết, lãnh thổ của nước Hoa không thể xâm phạm!"

Tô Thương dõng dạc nói, sau đó, ánh mắt run lên, không hề sợ hãi lao thẳng ra.

Phịch Phịch Phịch!

Một vài âm thanh vừa vang lên thì ở hiện trường nhiều hơn năm thi thể người nước D đổ gục xuống, toàn bộ đều bị một chưởng đánh cho vỡ tim.

Mấy người này, chẳng qua chỉ là Hóa Kình trung kỳ, mặc dù có mạnh nhưng cũng chỉ có thể ngang ngửa với Tiêu Đình mà thôi, còn đối diện với Tô Thương mà nói thì bọn họ không hề có chút sức lực chống trả nào.

Lăng Hổ và Đỗ Tử Minh nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời sắc mặt nghiêm nghị lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tô Thương.

"Cậu...Cậu là Hóa Kình đỉnh phong?"

Trong đó, Lăng Hổ khiếp sợ nói: "Không ngờ nhị thiếu gia nhà họ Nạp Lan vậy mà lại là một cao thủ, ha ha, nhà Nạp Lan ẩn giấu thật thâm sâu mà, nói đi, có phải là Nạp Lan Minh Triết sai cậu qua đây để cướp Hồng Liên Đao phải không?"

"Hồng Liên Đao? Hồng Liên Đao gì chứ, tôi không hiểu anh đang nói gì." Tô Thương nửa thật nửa giả nói.

"Ha ha, đừng giả bộ nữa!"

Lăng Hổ cười lạnh nói: "Lần này tôi dẫn người đến Giang Bắc nước Hoa chính là vì muốn tìm vật quý báu Hồng Liên Đào của nước D."

"Thanh đao này mấy trăm năm trước bị một vị cao thủ cao cường đem đến nước Hoa, gần đây chúng tôi điều tra ra, Hồng Liên Đao đã được chôn cùng với cao thủ cao cường đó ở Đông Sơn Giang Bắc."

"Chúng tôi sử dụng hết mọi thủ đoạn mới tìm được vị trí của huyệt mộ này, tối nay thì có thể lấy được Hồng Liên Đao rồi, kết quả ngay lúc này cậu lại xuất hiện."

Lăng Hổ vẻ mặt âm trầm nói: "Nạp Lan Dịch, cậu dám nói cậu không phải là đến cướp Hồng Liên Đao sao?"

Thì ra là như thế.

Tô Thương như bừng tỉnh ngộ ra, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, thầm chấp nhận suy đoán của Lăng Hổ: "Ha ha, xem như anh thông minh, nếu như đã bị anh vạch trần thì tôi cũng không giả bộ nữa, dù sao đêm nay các anh không một ai đừng hòng chạy thoát!"

"Hừ, nhà họ Nạp Lan bằng mặt không bằng lòng, chỗ dựa này chúng ta xem như kết thúc rồi!"

Lăng Hổ nhìn chăm chú Tô Thương, rồi cười gằn nói: "Cũng may tôi sớm đã có phòng bị, chỉ biểu hiện ra thực lực Hóa Kình Hậu Kỳ, từ đó đã lừa gạt được Nạp Lan Minh Triết, cho nên anh ta mới sai cậu một mình tới đây, ý đồ giết hết chúng tôi rồi cướp đi Hồng Liên Đao."

"Nhưng mà đáng tiếc, thực lực thật sự của tôi là Hóa Kình đỉnh phong, Nạp Lan Dịch, đêm nay tôi sẽ giết chết cậu rồi sau đó sẽ tính sổ với nhà họ Nạp Lan!"

Nói xong, Lăng Hổ xông lên tấn công trước, chân khí xung quanh cơ thể bắt đồng phun trào.

Mặc dù cùng là Hóa Kình đỉnh phong nhưng mà thực lực của Lăng Hổ lại yếu hơn so với Tiếu Diện Phật một chút.

Tô Thương có thể một chiêu giết chết Tiếu Diện Phật thì đương nhiên cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại được Lăng Hổ.

Nhưng mà, Tô Thương hoàn toàn không làm như vậy, mà lại giả bộ như là thực lực ngang bằng với Lăng Hổ.

Bởi vì, bây giờ anh không chỉ là muốn gây thù chuốc oán cho Nạp Lan Dịch, mà anh còn muốn cắt đứt luôn quan hệ của nhà họ Nạp Lan với nước D.

Mà muốn làm được như vậy thì chắc chắn không thể giết hết người nước D còn lại ở hiện trường, nếu không thì sẽ không có ai báo tin nữa, như vậy thì việc châm ngòi này cũng không có ý nghĩa gì.

Nếu như nhanh chóng giết chết người mạnh nhất là Lăng Hổ vậy thì những người khác cũng không tiện mà thả đi, cho dù là có thả đi thì bọn họ cũng sẽ nghi ngờ, bởi vì theo như bọn họ nghĩ, ' Nạp Lan dịch' là người có năng lực giết sạch bọn họ, vậy thì tại sao lại để bọn họ đi chứ?

Nói đơn giản một chút, Tô Thương chính là muốn để cho những người nước D còn lại có một cơ hội trốn thoát hợp lý.

"Ha ha, thực lực của anh quả thật không yếu nhưng muốn so với tôi thì còn cách xa một chút, trong vòng một trăm chiêu tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!"

Lúc này, Tô Thương khẽ mỉm cười, anh bộc lộ hết thực lực của mình, anh muốn trấn áp Lăng Hổ một chút, để cho Lăng Hổ biết, cho dù là tất cả người áo đen có mặt ở đây liên kết lại với nhau cũng sẽ không đánh thắng được anh.

Cứ như vậy, Lăng Hổ mới sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.

Đúng như dự đoán.

Lăng Hổ cảm nhận được thực lực của đối phương mạnh hơn mình một chút thì sắc mặt vô cùng khó coi, vừa đối phó với Tô Thương vừa dặn dò: "Đỗ Tử Minh, cậu đem người chạy đi!"

"Anh Hổ, không phải chỉ có mình Nạp Lan Dịch thôi sao, chúng ta cùng lên, đánh chết cậu ta!" Đỗ Tử Minh nóng lòng nói.

"Không được, thực lực của Nạp Lan Dịch khá mạnh, các cậu lên cũng chỉ tìm con đường chết thôi." Lăng Hổ nói: "Tôi có thể cầm chân cậu ta lại, đợi sau khi các cậu chạy đi rồi, tôi sẽ trốn chạy sau."

"A, anh Hổ, chúng tôi đều đi rồi thì Hồng Liền Đao phải làm sao đây?" Đỗ Tử Minh nghiến răng nói.

Lúc này, Tô Thương xen vào nói: "Ha ha, còn mơ tưởng tới Hồng Liên Đao sao, thật không biết sống chết, tôi nói cho đám chó ngu nước D các anh biết, Hồng Liên Đao là của nhà họ Nạp Lan chúng tôi, các anh đừng mơ mộng hão huyền!"

"Đáng chết!" Đỗ Tử Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Đỗ Tử Minh, đừng kích động, cậu mau mang người chạy đi, còn Hồng Liên Đao..."

Lăng Hổ cố nén cơn giận, oán hận nói: "Thì cứ để Nạp Lan Dịch lấy đi trước đi, sau đó trở về báo cáo với đội trưởng, tìm đến tận nhà để đòi, chỉ là một nhà họ Nạp Lan nhỏ nhoi, một mình đội trưởng cũng có thể nghiền nát được, món nợ này phải thanh toán sạch hết!"

"Được!"

Đỗ Tử Minh không do dự nữa, lập tức dẫn theo ba người tung người rời khỏi.

"Không được đi, đứng lại cho tôi!"

'Nạp Lan Dịch' muốn đuổi theo, kết quả là bị Lăng Hổ chặn lại, nhất thời thẹn quá hóa giận nói: "Đáng chết, đuổi không kịp nữa rồi, lần này rắc rối rồi, về đến nhà chắc chắn sẽ bị trừng phạt."

"Nạp Lan Dịch, xem như hôm nay cậu tự biết mình, nhà nạp Lan các cậu gây ra chuyện lớn rồi, bây giờ cậu nhanh rời đi, rồi đưa Hồng Liên Đao ra thì tất cả vẫn còn kịp!" Lăng Hổ uy hiếp nói.

Tô Thương lại chỉ khẽ cười, sau khi xác định được Đỗ Tử Minh đã đem người cao chạy xa bay rồi thì anh không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp phóng ra một quả cầu nước đánh chết Lăng Hổ.

"Ặc..."

Mặt mũi Lăng Hổ nhất thời tràn đầy kinh ngạc, cả người ngã thẳng đờ ra mặt đất, hai mắt trừng to ra, chết không nhắm mắt.

Tô Thương liếc nhìn Lăng Hổ rồi nhíu mày cười nói: "Ha ha, tôi chỉ diễn kịch mà thôi, anh còn tưởng là thật sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK