Nghe được những lời nói thầm của Lý Thuần Phong, Tô Thương cười một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.
Anh cảm thấy nhân cơ hội này phơi bày một ít thiên phú cho cha và ông nội xem cũng không tồi, tránh cho về sau lại phái người bảo vệ mình.
Hơn nữa.
Đúng lúc Tô Thương cũng muốn đến chợ đen Cửu Môn một chuyến, cũng không thể để cha và ông nội như hai thằng ngốc một mực ngồi đợi Tô Huyền Thiên ở chợ đen được.
"Ồ?"
"Tô Thương, cháu còn nuôi chó à."
Ngay lúc hai người đang định rời đi, ánh mắt Lý Thuần Phong dừng trên người Bạch Miêu, ông ta bỗng làm vẻ mặt quái đản nói: "Kỳ lạ, sao đôi mắt con chó của cháu lại kỳ lạ như vậy, khiến cho người ta có cảm giác không thể nói rõ được?"
Đương nhiên là kỳ lạ rồi.
Bây giờ Bạch Miêu đã là yêu thú luyện khí tầng 3, lực chiến đấu có thể tương đương với tông sư trung kỳ, đương nhiên không phải mấy con chó bình thường.
Chẳng lẽ Lý Thuần Phong đã nhận ra được sự khác thường của Bạch Miêu ư?
"Ông nội Lý, nó chỉ là một con chó bình thường mà thôi, có gì không giống đâu chứ." Tô Thương vừa cười vừa nói.
"Cũng đúng, có lẽ cảm giác của ông bị sai rồi."
Lý Thuần Phong nhẹ nhàng cười nói: "Con chó này của cháu thật đáng yêu, chắc là chó Teddy đúng không, có tên không?"
"Có ạ, nó tên là Bạch Miêu." Tô Thương đáp lại.
Lý Thuần Phong nghi ngờ nói: "Một con chó màu nâu tên Bạch Miêu?"
"Ha ha, đúng ạ."
"Người trẻ tuổi các cháu thật biết đặt tên."
Lý Thuần Phong cười rồi nói: "Ông nhớ Nguyệt rất thích nuôi chó nhưng con chó con bé nuôi trước đây đã chết rồi, con bé sợ bản thân không chăm sóc được tốt nên không nuôi nữa, Tô Thương, đợi cháu kết hôn với Nguyệt, hai đứa có thể cùng nuôi chó rồi."
"Vâng ạ."
"Ừm, chúng ta đến chợ đen Cửu Môn thôi."
Lý Thuần Phong gật đầu, sau đó liền rời khỏi biệt thự ven sông với Tô Thương.
Có điều.
Tô Thương vẫn âm thầm nhớ kỹ lời nói của Lý Thuần Phong, anh cảm thấy để Bạch Miêu ở cạnh vợ dường như là một lựa chọn tốt.
Đầu tiên, Lý Nguyệt thích nuôi chó, cô mà nhìn thấy Bạch Miêu chắc chắn sẽ cực kỳ vui vẻ.
Tiếp theo, Bạch Miêu là một con yêu thú, có thể đi theo bảo vệ Lý Nguyệt.
...
Giờ phút này.
Ở trang viên nhà họ Đổng, Giang Bắc.
Nhà họ Đổng là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở Giang Bắc, sức ảnh hưởng của nó vô cùng kinh người, sản nghiệp trải rộng hết Giang Bắc, dù sao cũng là gia tộc nổi dang ngang với nhà họ Tô, nhà họ Lý và nhà Nạp Lan.
Diện tích trang viên nhà họ Đổng vượt qua 12 mẫu, cảnh quan tuyệt đẹp giống như một cái công viên thu nhỏ vậy.
Hôm nay, có một vị khách quý muốn đến trang viên, toàn bộ thành viên cấp cao của nhà họ Đổng đều đừng chờ sẵn ở ngoài trang viên, đến thở mạnh cũng không dám.
Đổng Tử Khôn mới đi du học về là con trai ruột của ông chủ nhà họ Đổng, đương nhiên cũng ở trong đó.
"Dad, chúng ta ở đây đợi ai vậy?" Lúc này, Đổng Tử Khôn tò mò hỏi.
"Một vị cường giả tông phái." Người đàn ông trung niên đứng đầu đáp lại.
Ông ta tên là Đổng Văn Thắng, là ông chủ đương nhiệm của nhà họ Đổng, cha của Đổng Tử Khôn.
"Cường giả tông phái, what is tông phái?" Đổng Tử Khôn nghi ngờ nói.
"Con mới quay về từ nước ngoài không bao lâu, trong nhà có một số việc con không hiểu được."
Đổng Văn Thắng giải thích nói: "Nhà họ Đổng chúng ta sở dĩ có thể đứng vững chân ở Giang Bắc tất cả đều dựa vào tông phái Vô Ảnh Tông."
"Ông nội của con nhiều năm trước cũng là đệ tử Vô Ảnh Tông, sau khi rời khỏi tông môn mới sáng lập nên nhà họ Đổng."
"May mắn mà có Vô Ảnh Tông chăm sóc, nhà họ Đổng mới có đất đặt chân, đương nhiên chúng ta cũng sẽ dâng lễ cho Vô Ảnh Tông định kỳ để đối phương tiếp tục chăm sóc."
Đổng Văn Thắng nói tiếp: "Nói đơn giản thì nhà họ Đổng chúng ta chính là thế lực lệ thuộc vào Vô Ảnh Tông trong thành phố."
"Còn cái gì là tông phái võ thuật thì... Cha chỉ có thể nói con biết những gia tộc trong thành phố này, đừng nhìn họ nở mày nở mặt, thế lực to lớn như vậy, nhưng bọn họ ngay cả người thấp bé nhất trong tông phái cổ võ cũng không dám trêu vào được."
"Thậm chí chỉ cần một vị cao thủ trong tông phái võ thuật ra ngoài đã có thể tiêu diệt cả một gia tộc to lớn rồi."
Đồng Văn Thắng cười đắc ý nói: "Chúng ta đầu nhập vào Vô Ảnh Tông, được cho là thế lực trung lưu trong tông phái võ thuật, nhưng đối với những gia tộc trong thành phố mà nói lại là quái vật khổng lồ, bây giờ con hiểu rõ chưa?"
"I know."
Đồng Tử Khôn khẽ gật đầu, dò hỏi: "Dad, vậy chúng ta không cần phải sợ nhà họ Tô đúng không?"
Đồng Tử Khôn vừa về Giang Bắc đã bị nhan sắc của Lý Nguyệt hấp dẫn nên vẫn luôn dây dưa với Lý Nguyệt.
Nhưng mấy ngày trước, lúc anh ta đưa Lý Nguyệt đi học bị đại thiếu gia nhà họ Tô phát hiện nên bị đánh cho một trận.
Đổng Tử Khôn vẫn luôn ghi nhớ thù này trong lòng nhưng anh ta biết đại thiếu gia nhà họ Tô là tồn tại mà mình không chọc nổi nên vẫn không dám trả thù.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe được những lời của cha, Đổng Tử Khôn bỗng cảm thấy gia tộc của mình cực kỳ lợi hại nên không kiềm được mà nảy sinh tâm tư báo thù.
"Nhà họ Tô?"
Đổng Văn Thắng khẽ cười nói: "Đương nhiên là không sợ nhưng không đứng trước bước ngoặt sống chết, nhà họ Đổng chúng ta cũng không muốn xin viện trợ của Vô Ảnh Tông, dù sao thì ân tình dùng một lần sẽ ít đi một lần."
"Hơn nữa nếu nhiều lần tìm kiếm Vô Ảnh Tông xin trợ giúp, Vô Ảnh Tông sẽ cảm thấy nhà họ Đổng chúng ta hay gây chuyện thị phi trong thành phố, nếu khiến Vô Ảnh Tông cảm thấy phiền phức như vậy sẽ mất nhiều hơn được rồi."
Đổng Văn Thắng nghi ngờ nói: "Tử Khôn, sao con lại hỏi vậy, chẳng lẽ có người nhà họ Tô chọc giận con à?"
"No, no, no." Đồng Tử Khôn vội vàng phủ nhận, chuyện bị đánh vẫn luôn không phải chuyện gì vẻ vang cho lắm.
Nếu như có thể trả thù lại thì nói cho cha cũng được nhưng ý của cha rõ ràng là sẽ không dùng quan hệ với Vô Ảnh Tông để đối phó với đại thiếu gia nhà họ Tô nên Đổng Tử Khôn lựa chọn giấu diếm.
"Ừm."
Đổng Văn Thắng gật đầu, sau đó bất mãn nói: "Khôn, con cũng đã quay về Giang Bắc được một khoảng thời gian rồi, sao vẫn chưa sửa được, lúc nói chuyện đừng nói lẫn cả tiếng anh, nước ngoài không ra nước ngoài, nước mình không ra nước mình, dễ khiến người ta cảm thấy khó chịu lắm."
"Con biết rồi Dad, về sau con sẽ không vậy nữa." Đổng Tử Khôn cung kính đáp lại.
"Dad dad, con không thể con gọi một tiếng cha à?" Đổng Văn Thắng tức giận nói.
Đổng Tử Khôn vội vàng đổi giọng: "Vâng, thưa cha."
"Ừm, thế còn tạm được."
Đổng Văn Thắng hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị răn dạy con trai thêm vài câu nữa.
Thì lúc này, một người đàn ông trung mặc mặc trường bào bỗng xuất hiện trước mặt ông ta.
Người này hơn 50 tuổi, lưng đeo một thanh kiếm dài, hai con mắt sáng ngời có thần, quanh thân tản ra một luồng khí tức kinh khủng.
Đổng Văn Thắng nhìn thấy người này, trong nháy mắt vẻ mặt tràn đầy cung kính, phịch một cái quỳ xuống đất, vừa dập đầu, vừa kính sợ nói: "Cung nghênh tiền bối Cát!"
"Cung nghênh tiền bối Cát!"
Những người khác nhà họ Đổng đứng sau lưng ông ta kể cả Đổng Tử Khôn rõ ràng đã sớm được sắp đặt trước, mọi người cùng loạt xoạt quỳ xuống đất, hô trăm miệng một lời.
Người đàn ông trung niên, lưng đeo thanh kiếm dài này chính là sư phụ Nạp Lan Vô Đạo, trưởng lão Vô Ảnh Tông, Cát Bình.
Lúc này.
Cát Bình cũng không để mọi người nhà họ Đổng đứng dậy mà nhìn về phía Đổng Văn Thắng, giọng điệu hờ hững hỏi: "Gia chủ nhà họ Đổng, tôi kêu ông điều tra người kia, bây giờ như thế nào rồi?"
"Dạ thưa tiền bối Cát, người đó đang ở chợ đen Cửu Môn ạ." Đổng Văn Thắng nơm nớp lo sợ nói.
"Chợ đen Cửu Môn?"
"Được, tôi đã biết rồi!"
Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, Cát Bình liền tung người rời khỏi trang viên nhà họ Đổng.
Lúc Đổng Văn Thẳng ngẩng đầu lên thì trước mắt cũng không còn bóng dáng của Cát Bình nữa.
Ông ta đến nhanh mà biến mất cũng nhanh giống thần long thấy đầu mà không thấy đuôi...
Chương 132: Sự kinh ngạc của cha con nhà họ Tô
Đêm khuya, khoảng mười giờ.
Chợ đen Cửu Môn.
Ở đây không chỉ bán tất cả những đồ cần thiết cho người luyện võ, còn có các loại đồ ăn chế biến từ nhiều loại dược liệu quý, có điều giá cả tương đối đắt đỏ.
Lúc này.
Tô Kiền Khôn và Tô Thần Binh cùng ngồi lại trước một gian hàng, nhìn chăm chú không chớp mắt vào những người qua lại trên đường.
"Cha, chúng ta chờ lâu như vậy rồi, mà không nhìn thấy chú Huyền Thiên, cha nói xem không phải chú ấy đã đi khỏi Giang Bắc rồi chứ?" Tô Thần Binh có chút nản lòng, chịu không được mà nói.
"Chắc là không đâu."
Trong lòng Tô Kiền Khôn cũng đang lẩm bẩm, nhưng vẫn nói: "Đợi thêm chút nữa đi, kiên trì lên, có lẽ đêm nay sẽ đợi được người anh em Tô Huyền Thiên thôi mà."
"Ừm."
Nói thật, Tô Thần Binh muốn bỏ cuộc rồi, có điều lời Tô Kiền Khôn nói ra, ông ấy thấy có chút đúng, nên gật đầu đồng ý, sau đó nói: "Cũng không biết Tô Thương giờ thế nào rồi, uống thông thần đan xong có trở thành người luyện võ hay không."
"Đứa trẻ đó có gì đáng quan tâm chứ, nhiều năm như vậy rồi, đều chưa tu luyện lần nào, đừng nói là thông thần đan, thậm chí cho nó uống linh đan thần dược cũng vô dụng."
Nhắc đến Tô Thương, Tô Kiền Khôn liền khinh thường nói: "Theo như cha suy đoán, nếu không có bất ngờ gì xẩy ra thì Tô Thương có lẽ có thể trở thành người luyện võ minh kình sơ kỳ, nói chung vẫn là rác rưởi."
"Cũng đúng."
Tô Thần Minh giống như gật đầu đồng ý, sau đó nghi ngờ nói: "Cha, nếu cha cảm thấy Tô Thương đã uống thần thông đan mà không có tác dụng gì lớn, tại sao phải tìm đủ mọi cách để được ông chủ nhà họ Lý đưa cho Tô Thương viên thông thần đan chứ?"
"Người luyện võ minh kình cũng tốt, ít nhất cũng là người luyện võ, sau này tích tụ được nhiều loại dược liệu quý, nói không chừng lại có thể đặt chân đến cảnh giới ám kình."
Tô Kiền Khôn cười nói: "Cha không hề kỳ vọng cao vào Tô Thương, cảnh giới ám kình là được, cơ thể khỏe mạnh, có thể giảm bớt khả năng bị bệnh, so với người bình thường khỏe hơn nhiều là được."
"Cái này... cha à, hóa ra cha chỉ là muốn để Tô Thương uống thông thần đan để có thể khỏe mạnh sao?" Tô Thần Binh cười nói: "Đây có lẽ có chút quá mức cần thiết rồi đó."
"Mày hiểu cái rắm gì, sức khỏe là nguồn gốc của mọi thứ, Tô Thương cứ năm ba bận lại đi quán bar, cũng sớm đã bị kiệt sức rồi, luyện được chân khí vừa hay có thể bù đắp được thiếu hụt."
Tô Kiền Khôn nói tiếp: "Hơn nữa, cha chủ yếu là muốn để Lý Thuần Phong dạy dỗ Tô Thương."
"Nếu trực tiếp nói ra thì với tính cách của Lý Thuần Phong chắc chắn không đồng ý, mà dù cho ngoài mặt đồng ý, thì cũng không thể tận tâm tận lực."
Tô Kiền Khôn bày mưu tính kế cười nói: "Nhưng bây giờ thì khác rồi, tên phế vật Tô Thương đã uống được bảo vật gia truyền của nhà họ Lý, thông thần đan, Lý Thuần Phong chắc chắc sẽ đau đớn không thôi."
"Để chứng minh công dụng của thông thần đan, cũng không để lãng phí viên đan dược kia, ông ta chắc chắn sẽ tận tâm tận lực dạy bảo Tô Thương." Tô Kiền Khôn cười nói.
"Cha đúng là sáng suốt."
Tô Thần Binh như tỉnh ngộ ra, sau đó đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
"Cha à, con nghe nói cha đồng ý ông chủ nhà họ Lý, nếu Tô Thương trở thành tông sư võ đạo, đứa con đầu tiên của Tô Thương với Lý Nguyệt thì sẽ phải mang họ Lý sao?"
"Ừm, cha đã đồng ý rồi."
"Cái cha này, cha bị hồ đồ rồi hả, sao lại có thể làm như thế, nếu để người khác biết cháu của cha họ Lý, nhà họ Tô chúng ta sẽ bị toàn Giang Bắc chê cười chết mất thôi." Tô Thần Binh nói.
"Con lo gì mà lo, không phải là con cảm thấy Tô Thương sẽ đặt chân được đến cảnh giới tông sư đó chứ?"
Tô Kiền Khôn tinh nghịch cười nói: "Đừng nói đến tông sư, nó cả đời này chắc chắn chỉ dừng chân ở ám kình, còn ở ngưỡng cửa hóa kình thì đừng nghĩ là nó có thể sờ đến, nếu nó có thể trở thành người luyện võ hóa kình, ba chữ Tô Kiền Khôn này của cha sẽ viết ngược lại."
Tô Thần Binh nghe đến đây, liền im lặng, cảm thấy trong lời nói của cha mình mặc dù là đang xem thường Tô Thương, nhưng lại cảm thấy cực kỳ chính xác."
"Tô Kiền Khôn."
"Tô Thần Binh."
Chính ngay lúc này, Lý Thuần Phong cùng với Tô Thương tới, xuất hiện trước mặt hai người.
"Ông nội, cha." Tô Thương cười chào hỏi.
"Tô Thương?"
Tô Thần Binh nhìn thấy Tô Thương, đột nhiên nhíu mày lại: "Ở đây là chỗ người luyện võ qua lại, con là một người bình thường đến đây làm gì?"
Tô Thương sờ sờ mũi, đang muốn mở miệng nói lại bị Lý Thuần Phong cản lại.
"Tô Thương, trước tiên cậu đừng nói gì cả."
Lý Thuần Phong cười cười, sau đó nhìn Tô Thần Binh, nói: "Tô Thương bây giờ, lại không phải người bình thường nữa rồi."
"Cái gì? Tô Thương, con trở thành người luyện võ rồi sao? Tại sao cha không phát hiện ra được." Tô Thần Binh ngạc nhiên nói.
Lý Thuần Phong không trả lời Tô Thần Binh, mà nhìn vào Tô Kiền Khôn bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói: "Tô tóc bạc, giao ước giữa chúng ta vẫn còn tính chứ, chỉ cần Tô Thương trở thành tông sư võ đạo, ông sẽ để đứa cháu đầu tiên mang họ Lý phải không."
“Đúng vậy.”
Tô Thần Binh nhìn Tô Thương, không hề nhìn thấy được một chút chân khí nào, thế là hỏi: "Lý Thuần Phong, ông vẫn chưa cho Tô Thương uống thông thần đan hả, nó bây giờ vẫn là người bình thường, ông định khi nào lấy thông thần đan ra hả?"
"Đừng vội chứ."
Lý Thuần Phong cười đùa tinh nghịch, sau đó nói: "Tô tóc bạc, ông cũng biết, tông sư võ đạo không phải là một việc giải quyết trong chốc lát, cái này cần phải tích lũy trong thời gian dài."
"Mà Tô Thương và Lý Nguyệt, có lẽ gần nhất là hai năm thì sẽ kết hôn sinh con, cái ước hẹn này đối với tôi có chút không công bằng."
Lý Thuần Phong nhẹ nhàng cười nói: "Thế này đi, chỉ cần Tô Thương uống thông thần đan, có phong thái bước vào tông sư võ đạo, thế thì đứa con đầu tiên sẽ mang họ Lý của Lý Nguyệt, được chưa."
"Tất nhiên, ông nói nhượng bộ, tôi cũng sẽ nhượng bộ, ông không phải luôn muốn nghiên cứu kiếm phổ của tôi hay sao, nếu Tô Thương không có phong thái tông sư, tôi cũng sẽ đem kiếm phổ tặng ông, ông thấy thế nào?"
"Ha ha, được thôi."
Tô Kiền Khôn không cần nghĩ ngợi liền đồng ý liền, sau đó chịu không nổi mà nói: "Lý Thuần Phong ơi Lý Thuần Phong, ông thông minh một đời hồ đồ một giờ rồi hả, ông lại có thể đem kiếm phổ tặng không cho tôi vậy hả, ha ha ha!"
"Tô Thương, đứa con này của tôi, là đồ bỏ đi hơn hai mươi năm nay, ăn của nhà họ Tô, uống của nhà họ Tô, bây giờ cuối cùng cũng góp một phần sức lực rồi, được lắm, được lắm, cũng tính là có chút có ích, cha không uổng công nuôi con lớn thế này." Tô Kiền Khôn nói.
"Được, đây chính là ông nói nhé."
Lý Thuần Phong nghe được Tô Kiền Khôn đồng ý, đột nhiên lộ ra nụ cười đầy âm mưu, đồng thời đưa cánh ranh của Tô Thương giơ lên nói: "Tô Kiền Khôn, ha ha, anh bị lừa rồi!"
"Hả? là ý gì chứ?" Tô Kiền Khôn đột nhiên khẽ nhíu mày.
Lý Thuần Phong cười: "Anh thử lại xem, Tô Thương là cảnh giới gì!"
"Không phải là bình thường... cái gì! hóa kình... trung kỳ!"
Ánh mắt Tô Kiền Khôn nhìn vào trên người Tô Thương, nụ cười trên khuôn mặt lập tức cứng đơ lại.
"Ha ha, anh bị lừa rồi, Tô Thương đã uống thông thần đan, hơn nữa còn nhảy lên hóa kình trung kỳ, thiên phú còn mạnh hơn so với ông nội của tôi rất nhiều."
Lý Thuần Phong đắc ý cười nói: "Vừa nãy, tay của tôi để lên tay của Tô Thương, là tôi dùng chân khí nhiễu loạn phán đoán của anh!"
Lúc này, Tô Kiền Khôn đã nhận ra được chân khí trong người Tô Thương không ổn định, liền mừng rỡ như điên.
Hóa kình trung kỳ hả!
Đây đâu chỉ là có phong thái của tông sư bình thường đâu!
Hơn một trăm năm trước, chủ nhân của nhà họ Lý, sau khi uống thông thần đan ngay giây sau liền biến thành hóa kình sơ kỳ, kết quả cuối cùng bước chân lên tông sư đỉnh phong.
Mà đứa cháu Tô Thương của mình, khởi điểm so với ông chủ họ Lý còn cao hơn thế, ngày sau nói không chừng có thể đột phá tông sư, tiến thêm một bước!
Nghĩ đến đây, Tô Kiền Khôn kích động tột đỉnh, nhưng khi nghĩ sang chuyện khác, ông ấy lại nhớ đến lời giao ước vừa nãy, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.
Chương 133: Nguyên nhân tu luyện của Tô thương
“Lý thuần Phong, cái lão già tóc rối nhà ông vậy mà lại dám gài bẫy tôi, không được, ước định lúc nãy không tính.” Tô Kiền Khôn dứt khoát nuốt lời.
Lý thuần Phong nghe thấy như vậy liền nghiến răng nói: “Tô tóc bạc, cái rắm nhà ông, bước chân trước xong rồi muốn lật lọng phải không?”
“Tôi chính là lật mặt đó làm sao nào, dù sao đứa con của Tô Thương và Lý Nguyệt bắt buộc phải là họ Tô.”
“F*ck, cái lão già không biết xấu hổ nhà ông, tôi mặc kệ những cái đó, đứa bé phải mang họ Lý.”
“Hừ, không phục thì chúng ta đánh một trận, ai thắng thì người đó có quyền quyết định.”
“Đánh thì đánh ông tưởng là tôi sợ ông sao!”
Cứ như vậy Tô Kiền Khôn và Lý Thuần Phong hùng hổ rời khỏi chợ đen Cửu Môn.
Nhìn thấy hai người rời đi, Tô Thương sững người rồi nói: “Cha à, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Không sao đâu, yên tâm đi, đấu võ mồm là chuyện hàng ngày của bọn họ rồi, cãi nhau có mà cả đời rồi.”
Tô Thần Binh nhìn sang tôi thương rồi hưng phấn nói: “Ngược lại là con, Tô Thương, không ngờ là thiên phú của thằng nhãi con vậy mà lại tốt như vậy, sau khi ăn thông thần đan thì thực lực đã sắp đuổi kịp cha rồi.”
“Đó là đương nhiên rồi, lúc trước chẳng qua là con không muốn tu luyện thôi, con mà tu luyện thì cha là cái gì chứ.”
Tôi Thương kiêu căng bĩu môi sau đó nhìn về phía cha mình khinh thường nói: “Cha à, bây giờ cha đã biết ở nhà họ tô chúng ta, đồ bỏ đi thật sự là ai rồi chứ?”
“Mất dạy!”
Tô Thần Binh đen xạm mặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tên nhóc thối tha, vậy mà mày dám nói móc tao, không phải là do mày ăn được thông thần đan sao, cái thứ thứ dược liệu đó hiệu quả vô cùng thần kỳ, nếu như tao mà được ăn thì chắc chắn hiệu quả còn tốt hơn cả mày nữa, mày chẳng qua là gặp may mắn thôi, hay mày vẫn nghĩ là mình thực sự giỏi giang sao?”
“Nói nhiều như vậy có tác dụng gì chứ.”
Tôi Thương dùng cái giọng điệu mỉa mai của cha mình để nói: “Cha à, cha đúng là đồ bỏ đi mà , 40 tuổi hơn rồi mà vẫn chỉ là một Hóa Kình Hậu Kỳ nhỏ nhoi thôi, đúng là đồ rác rưởi mà.”
“F*ck, mày dám nói lại câu đó lần nữa coi.”
Tô Thần Binh tức muốn nổ phổi, ngay lập tức rút cái dây thắt lưng ra.
“Vãi, cha lại hù dọa con sao, đây là chợ đen Cửu Môn đó, cha đụng vào con thử xem.”
Tôi Thương khoanh hai tay lại, rồi cười đùa nói.
“Đừng trách là con không có nhắc cha đó nha, chợ đen Cửu Môn cấm đánh nhau ở trong chợ đó nếu không là sẽ bị ông chủ của chợ đen trừng phạt đó nha.”
“Mày đi chết đi!”
Tô Thần Binh bị chọc cho tức chết mà, nhưng mà ông ta vẫn cất cái sợi dây thắt lưng đi.
Kỳ thực.
Ông ta hoàn toàn không có tức giận ngược lại ngay chờ phút này còn đặc biệt vui vẻ vô cùng, con trai của mình đã có một bước tiến bộ lớn như vậy, người làm cha đương nhiên là phải vui mừng rồi, nghĩ nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng của Tô Thần Binh không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười.
Nhưng mà ông ta chợt nhớ tới một vấn đề, liền nghi ngờ nói: “Tôi Thương đây là lần đầu tiên con đến chợ đen Cửu môn, sao con lại biết được là chợ đen không cho đánh nhau chứ?”
“Con…”
Tô Thương, sững người một chút rồi sau đó cười nói giải thích: “Con nhìn thấy ông nội và ông nội Lý cãi nhau dữ dội như vậy mà cũng không dám đánh nhau ở chợ đen Cửu môn cho nên con cảm thấy chỗ này chắc là không được đánh nhau, cha à, con thông minh chứ?”
“Thông minh cái đầu mày!”
Tô Thần Binh ngoài mặt thì mắng chửi nhưng trong lòng thì rất là vui, ngay sau đó lại nghiêm túc nhắc nhở: “Tô Thương, giới luyện võ rất là rộng lớn, con chỉ là một Hóa Kình Trung Kỳ mặc dù không phải là yếu nhưng cũng không có cách nào có thể so sánh được với các cao thủ chân chính, con phải biết khiêm tốn, đừng cảm thấy mình có chút thực lực mà có thể đi khắp nơi gây chuyện nghe chưa?”
“Ừm, con biết rồi.” Tô Thương gật đầu nói.
“Còn nữa, con phải biết nỗ lực tu luyện, đừng có mà dương dương tự đắc, kiêu ngạo, tự mãn, con đường của con còn rất là dài, có lẽ con còn có thể trở thành một người luyện võ chân chính.” Tô Thần Binh tiếp tục dặn dò.
“Cái này mà còn cần cha nói sao, cha yên tâm đi, con chắc chắn sẽ nỗ lực để mà tu luyện.” Tôi thương nghiêm túc nói.
“Ừm”
Nghe thấy câu trả lời của Tô Thương, Tô Thần Binh lập tức cảm thấy vô cùng vui mừng, xem ra con trai của mình đã trưởng thành thật rồi.
Lúc này, Tô Thương lại nói thêm: “Con phải nỗ lực tu luyện để cho cơ thể trở nên cường tráng, khỏe mạnh, có như vậy sau này đi đến mấy quán bar cao cấp nhất định sẽ có thể đại sát tứ phương, khuấy động sóng gió bốn phương tám hướng.”
“Con phải để cho mấy cửa tiệm massage chân không thể nào che được mắt của con.”
“Con phải để cho các quán Bar cao cấp không thể chôn vùi được trái tim của con.”
“Con phải khiến cho thân thể yếu ớt, thận hư, thận yếu gì cũng phải tan thành mây khói.”
“Con phải khiến cho cường tráng, khỏe mạnh trở thành người bạn thân bên cạnh con.”
Tô Thương chững chạc đàng hoàng nói: “Con muốn để cho tất cả các em nhân viên ở Giang Bắc khi nghe được đến tên con thì phải kinh hồn bạt vía, run rẩy lập cập.”
Tô Thương càng nói càng hăng hái, biểu cảm dần dần càng hùng hồn, cảm xúc dần dần bùng nổ, hai câu thành ngữ sau cùng trầm bổng du dương, khí thế vô cùng tốt.
Tô Thần Binh ngây ngẩn cả người, một lát sau mới phản ứng lại được sắc mặt đen tối vô cùng.
“Cái thằng thối tha, hóa ra mày luyện võ chỉ là để đối phó với mấy em nhân viên ở quán bar cao cấp hay sao?” Tô Thần Binh cố nén tức giận, dò hỏi.
Tôi Thương bèn hỏi ngược lại: “Không phải vậy sao?”
Không phải vậy sao?
F*ck f*ck!
Không phải vậy sao cái đầu mày!
Tô Thần Binh thực sự là không chịu được nữa rồi, quá đáng hận mà, ông ta giơ chân lên muốn đạp cho Tô Thương một cái.
“Cha à, cha muốn bị ném ra khỏi chợ đen Cửu Môn sao?” Tô Thương vội vàng nhắc nhở.
Tô Thần Binh nghe thấy như vậy thì từ từ hạ chân xuống, sau đó thở dài mấy hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
“Tôi Thương, thằng nhóc thối nhà con, con nghĩ rằng mình đã thật sự rất là mạnh sao?”
Tô Thần Binh đen mặc lại nói: “Cha cũng không muốn đả kích con nhưng mà cái thực lực này của con so với chú Huyền Thiên của cha thì còn kém rất là xa nha!”
“Chú Huyền Thiên của cha mới hơn 20 tuổi thôi, bằng tuổi của con đó, vậy mà lại là tông sư võ đạo rồi, con lấy cái gì mà so với chú Huyền Thiên chứ.” Tô Thần Binh cười đắc ý, nói.
“Vâng.”
Tôi Thương khẽ cười nói: “Chú Huyền Thiên của cha rất là lợi hại, lợi hại vô cùng, tất nhiên là nhân tài trong những nhân tài rồi, con thật sự rất muốn khi gặp chú ấy để mà họ hỏi.”
“Ha ha, con bỏ ý nghĩ này đi, chú Huyền Thiên của cha là nhân vật nào chứ, sao có thể cùng con gặp mặt được.” Tô Thần Binh cũng không lưu tình chút nào, đả kích nói.
“Vâng, vâng, vâng, cha nói đều đúng.”
Tô Thương cũng không tranh cãi mà lại hỏi: “Cha, bây giờ cha về nhà sao?”
“Không về, không gặp được chú Huyền Thiên, cha tuyệt đối sẽ không về nhà.” Tô Thần Binh nghiêm túc nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
“Vậy sao, vậy thôi con về trước đây.”
“Con về làm gì chứ?”
“Mấy em nhân viên ở quán bar còn đang chờ con mà.” Tô Thương nghiêm trang nói.
“F*ck, thằng ranh con, đúng là chó không sửa được việc ăn c** mà, vừa nãy mới có chút giao tình tốt với nhà họ Lý, bây giờ là không thể biết điều chút hay sao?”
Tô Thần Binh cứ hùng hổ mắng nhưng mà Tô Thương căn bản không thèm để ý tới, sau đó quay lưng đi rời khỏi chợ đen Cửu Môn.
“Cái thằng thối tha này!”
Tô Thần Binh khinh bỉ nói một câu nhưng cũng không đuổi theo Tô Thương mà ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi Tô Huyền Thiên.
Hi vọng tối nay chú Huyền Thiên sẽ đến chợ đen Cửu Môn.
Sau khi rời khỏi chợ đen Cửu Môn, Tô Thương cũng không có đi xa, anh định tìm một nơi không có người qua lại để thi triển thuật dịch dung.
Nhưng mà ngay lúc này thì anh lại chú ý đến một cao thủ siêu cấp đang tiến vào chợ đen Cửu Môn.
Người này mặc một bộ trường bào, sau lưng lại đeo một thanh kiếm dài, toàn thân tỏ ra khí tức vô cùng cường đại, ngay cả tim Tô Thương cũng đập nhanh lên.
“Quá mạnh!”
“Nếu như mình muốn thắng ông ta, e rằng còn cũng phải thi triển huyết tế, Giang Bắc vậy mà lại có nhân vật như thế này, không biết người này là cảnh giới nào nhỉ, có vượt qua tông sư không.”
Trong lòng Tô Thương không ngừng tính toán, bước chân cũng không hề dừng lại anh cảm thấy hình như đã gặp qua người này rồi.
2 phút sau.
Tô Thần Binh đang ngồi trên ghế, quan sát người qua lại trên đường, hy vọng có thể nhìn thấy chú Huyền Thiên.
Nhưng mà ngay lúc này, người đàn ông trung niên mang kiếm ở trên lưng lại đi tới, ông ta chính là Cát Bình, biểu cảm u ám nhìn Tô Thần Binh, trong ánh mắt tràn đầy sát ý…
Chương 134: Tô Thần Binh hấp hối
"Hử?"
Tô Thần Binh nhíu mày, mơ hồ cảm giác được luồng sát ý này, sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng.
Ngay sau đó.
Tô Thần Binh đứng lên, nhìn về phía người đàn ông mang thanh kiếm dài ở sau lưng không xa đó, mở miệng dò hỏi: "Xin hỏi ông là ai? Sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?"
"Thân phận của tôi, một tên Hóa Kình rác rưởi như ông vẫn chưa có tư cách để biết đâu."
Ánh mắt Cát Bình lạnh lẽo, thản nhiên nói: "Ông chỉ cần biết, tôi chính là người sẽ giết chết ông là được rồi!"
Nghe đến lời này, Tô Thần Binh hoàn toàn không có lộ ra chút mảy may e ngại nào, cũng không hề lựa chọn chạy trốn.
Bởi vì ông ấy biết, thực lực của đối phương vượt qua mình rất nhiều, bản thân mình tuyệt đối chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của ông ta.
Thế là.
Tô Thần Binh cứ đứng yên tại chỗ, bình tĩnh hỏi: "Ai sai ông tới, tại sao lại muốn giết tôi?"
"Ông tự mình biết rõ chứ!"
Cát Bình mỉm cười rồi thản nhiên nói: "Không lâu trước đây, đại nhân vật kia không phải đã tới Giang Bắc rồi sao?"
"Chỉ là, cậu ta vì không muốn gây sự chú ý, nên mới một mình tới đây, dù sao cậu ta cũng chỉ là một thiếu gia mới hơn hai mươi tuổi thôi, cho nên mới không thành công."
Ánh mắt Cát Bình trở nên u ám, nói tiếp: "Nhưng lần này, là tôi ra tay, Tô Thần Binh, ông chết là cái chắc, Giang Bắc nhỏ nhoi này không ai có thể ngăn cản tôi được!"
"Ở đây là chợ đen Cửu Môn, cứ coi như ông tới từ tông phái võ thuật thì sao chứ, ông dám giết tôi ở đây sao?" Tô Thần Binh nghiến răng, cố ý nói lớn.
Soạt soạt soạt.
Trong chốc lát, đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, rất nhiều người luyện võ tò mò nhìn hai người bọn họ.
"Ha ha!"
Cát Bình không hề quan tâm, lạnh lùng cười nói: "Ông quá đề cao chợ đen Cửu Môn rồi."
"Đại nhân vật sai tôi đến đây, từ đâu đến, trong lòng ông hẳn biết rõ, tôi thay ông ta làm việc, thì ông nghĩ tôi sẽ kiêng dè với chợ đen Cửu Môn sao?"
Cát Bình nói tiếp: "Hơn nữa, chợ đen Cửu Môn cũng phân chia đẳng cấp."
"Nơi đây cũng chỉ là chợ đen cấp thành phố thôi, đối với chợ đen Cửu Môn mà nói cũng là nhỏ nhặt không đáng kể, bảo vệ của chợ cũng chỉ là cảnh giới Hóa Kình, làm sao dám cản tôi?"
Cát Bình trầm mặt, phách lối nói: "Cứ coi như tôi giết chết ông ở đây thì cũng sẽ chẳng có chút tai họa nào."
Vừa dứt lời, ánh mắt của Cát Bình run lên, quyết định ra tay, nhưng ông ta không hề dùng đến trường kiếm.
Bởi vì, Tô Thần Binh không xứng.
Chỉ nhìn thấy Cát Bình giơ bàn tay ra, một luồng chân khí cực mạnh ngưng tụ ở trong lòng bàn tay ông ta.
Sau đó, ông ta giơ tay ra ném nó đi, luồng chân khí trong nháy mắt lao thẳng về phía Tô Thần Binh, uy thế tỏa ra vô cùng khủng khiếp.
Ầm!
Tô Thần Binh hoàn toàn không có năng lực để trở tay, một khắc sau liền bị chân khí đánh văng ra xa ba, bốn mét.
"Bịch!"
Tô Thần Binh ngã xuống đất, há mồm phun ra một vũng máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Vẻn vẹn chỉ có một đòn, đã khiến cho Tô Thần Binh bị trọng thương.
Nhưng Cát Bình không dừng tay lại, cũng không định một đòn giết chết Tô Thần Binh, mà lại đánh ra một luồng chân khí nữa.
Ầm!
Tô Thần Binh đang nằm trên mặt đất, vừa lau sạch vết máu ở khóe miệng thì lại bị chân khí đánh văng ra, cơ thể trượt trên mặt đất đến mấy mét, biểu cảm vô cùng đau khổ.
"Đây không phải là Tô Thần Binh của nhà họ Tô sao, nghe nói ông ta là võ giả Hóa Kình Hậu Kỳ mà."
"Hóa Kình Hậu Kì vậy mà lại bị đánh ngã dễ dàng vậy sao, người ra tay là ai vậy, sao mạnh quá vậy, chắc hẳn là cao thủ tông sư rồi!"
"Chợ đen Cửu Môn không phải cấm đánh nhau sao, sao không ra xử lý gì hết vậy?"
"Ông không nghe người kia nói gì sao, ông ta căn bản không sợ chợ đen Cửu Môn, hai tên bảo vệ bên ngoài e rằng cũng không dám quản."
...
Những người vây xem không ngừng bàn tán, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà, toàn bộ đều hứng thú nhìn sang.
Hai tên bảo vệ chợ đen Cửu Môn đương nhiên phát hiện ra rồi, vội vàng chạy tới.
Lúc này.
Một tên bảo vệ nhíu mày, chắp tay nói: "Thưa ông, đây là chợ đen Cửu Môn, muốn đánh nhau thì xin mời ra bên ngoài, đừng làm khó chúng tôi."
"Ha ha, nực cười!"
Cát Bình hoàn toàn không thèm nhìn tên bảo vệ, lại giơ tay lên đánh Tô Thần Binh tiếp, khiến cho Tô Thần Binh hộc máu không ngừng.
Sau đó lại nhìn về tên bảo vệ, lạnh lùng nói: "Làm khó mấy người thì sao nào?"
"Tôi đã hạ mình đến Giang Bắc nhỏ nhoi này, còn để các người vào trong mắt sao?"
"Cút, xem như chưa có gì xảy ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
Cát Bình không có biểu cảm gì, trầm giọng nói: "Đừng trách tôi không nhắc cậu, tôi và ngũ trưởng lão của chợ đen Cửu Môn là bạn tốt của nhau đấy, cho dù có giết chết tên bảo vệ cảnh giới Hóa Kình là cậu thì chợ đen Cửu Môn cũng sẽ không trừng phạt tôi, cậu tin hay không tin?"
Nói xong, toàn thân Cát Bình toát ra khí thế vô cùng lớn, trấn áp tên bảo vệ mở miệng nói kia.
"Tôi...tin!"
Tên bảo vệ cảm thấy khiếp sợ vô cùng, sắc mặt vô cùng khó coi, thế là cùng với tên bảo vệ còn lại cùng nhau lui xuống, lựa chọn không hỏi đến chuyện này nữa.
Nhưng mà.
Có thể thấy rõ ràng là hai tên bảo vệ này rất bất mãn với Cát Bình, chỉ là do bất lực mà thôi.
"Được rồi, Tô Thần Binh, chúng ta tiếp tục nhé."
Đuổi hai tên bảo vệ đi rồi thì ông ta lại nhìn sang Tô Thần Binh.
Tô Thần Binh lúc này sắc mặt nhợt nhạt, phun ra một vũng máu, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Ông ta cố gắng đứng dậy, nghênh đón ánh mắt của Cát Bình, nghiến nghiến răng nói: "Muốn giết thì giết đi, sủa cái gì chứ!"
"Ha ha, cậu thiếu gia kia đã từng dặn dò tôi là không thể để cho ông chết quá nhẹ nhàng, bắt buộc phải giày vò một trận mới được."
Nói xong, thân hình của Cát Bình đã tới ngay trước mặt Tô Thần Binh, sau đó lại đột ngột ra tay.
Rắc!
Rắc!
Rắc!
Tiếng xương cốt gãy không ngừng vang lên, Tô Thần Binh thống khổ không chịu được kêu rên thê thảm.
Rắc!
Cuối cùng, Cát Bình lạnh lùng, một chưởng đánh bay Tô Thần Binh.
Tô Thần Binh bay ngược về phía sau, máu bắn ra đầy trời, ngã ầm xuống đất.
Bây giờ, chân tay của ông ta đều bị Cát Bình đánh gãy hết rồi, đau không tả nổi, hai mắt thất thần, hấp hối.
"Quả nhiên người quản lý chợ đen khong dám ngăn cản, xem ra tối nay Tô Thần Binh phải chết ở đây rồi."
"Tô Kiền Khôn của nhà họ Tô nghe nói là tông sư võ đạo, lúc nãy còn ở chợ đen Cửu Môn, bây giờ lại không thấy rồi."
"Cứ coi như có Tô Kiền Khôn ở đây thì có lẽ cũng không phải là đối thủ của người này."
"Đúng vậy, Tô Kiền Khôn quá già rồi, hơn nữa còn đang bị thương, mấy ngày trước Tiếu Diện Phật phách lối như vậy mà ông ta cũng không hề ra mặt đánh, sau cùng vẫn là Tô Huyền Thiên ra tay giết chết Tiếu Diện Phật."
"Đúng rồi, Tô Kiền Khôn không phải là anh em kết nghĩa của Tô Huyền Thiên sao, đã là bạn vong niên của nhau, vậy thì Tô Thần Binh là cháu của Tô Huyền Thiên rồi, bây giờ Tô Thần Binh gặp nạn, Tô Huyền Thiên sau khi biết chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu nhỉ."
"Tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên, đã mấy ngày rồi không đến chợ đen, làm gì mà trùng hợp như vậy, đến đúng lúc để mà cứu Tô Thần Binh chứ."
...
Những người vây quanh xem đã phán án tử cho Tô Thần Binh.
"Tô Thần Binh, mạng của người cũng dai quá nha, vậy mà cũng chưa chết nữa, thôi bỏ đi, giày vò người khác không phải thế mạnh của tôi, vậy để tôi tiễn ông đoạn đường cuối nhé."
Cát Bình nhìn thất Tô Thần Binh còn sống thì mỉm cười, sau đó lại hội tụ chân khí ở trong lòng bàn tay, dự định trực tiếp giết chết Tô Thần Binh.
Nhưng vào lúc này, Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên liền xuất hiện.
Nhìn thấy cha mình bị đánh cho thành ra như vậy, trong lòng Tô Thương phẫn nộ vô cùng.
Anh nhìn chăm chú vào Cát Bình, biểu cảm âm trầm đáng sợ, toàn thân phát ra khí tức vô cùng khủng khiếp, bầu không khí ở nơi đó dường như ngưng đọng lại.
"Ông, muốn chết!"
Chương 135: Bí thuật huyết tế
Tô Thương thật sự nổi giận rồi.
Anh đã dung hợp với linh hồn của Tô đại thiếu gia, chiếm giữ cơ thể của Tô đại thiếu gia, do đó Tô Thần Binh chính là người thân nhất của anh.
Lại thêm.
Kể từ khi trọng sinh trở lại, mặc dù Tô Thần Binh bên ngoài luôn nói móc, châm chọc anh nhưng mà Tô Thương lại có thể cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến của cha, đây là thứ tình cảm mà anh chưa bao giờ được nếm qua.
Bây giờ.
Nhìn thấy Tô Thần Binh máu me khắp người, mặt mũi thê thảm, đang nằm trên mặt đất, chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, Tô Thương liền không kìm được tức giận, cơ thể đều run lên.
Chết!
Người dám tra tấn cha mình như vậy chắc chắn phải chết, chỉ có như vậy mới có thể hạ được cơn lửa giận trong lòng của anh.
“Hử?”
“Ở đâu ra con chó tạp chủng này vậy, còn dám lộ ra sát ý với tôi, cái đồ không biết Trời cao đất dày!”
Cát Bình không thể phát hiện ra được chân khí đang chuyển động trong cơ thể của Tô Thương, cho nên cứ nghĩ Tô Thương chỉ là một người bình thường, trong ánh mắt tràn đầy sự khinh thường.
Sau đó.
Ông ta đem chân khí đã ngưng tụ ra vốn dĩ để giết Tô Thần Binh, ném thẳng về phía Tô Thương.
Luồng chân khí này mang theo sức mạnh vô cùng kinh khủng, trực tiếp lao thẳng về phía Tô Thương.
Tô Thương sớm đã nổi giận đùng đùng rồi, cho nên không thèm giấu che giấu thực lực của mình nữa, anh giơ tay ra đánh tan luồng chân khí này.
“Hử?”
Cát Bình nhất thời kinh ngạc không thôi, kết luận là mình đã nhìn lầm rồi người, thanh niên trước mặt này hoàn toàn không phải là một người bình thường.
Thế là ông ta quan sát kỹ Tô Thương một lần nữa, nhưng cũng không phát hiện ra được mảy may chân phí chuyển động nào.
Nhưng mà người thanh niên trước mặt này, trong cơ thể của cậu ta lại có một sức mạnh thần bí vô cùng khủng bố.
“Cậu rốt cuộc là ai? Tại sao lại ngăn tôi giết Tô Thần Binh?” Cát Bình cảnh giác hỏi
“Ha ha!”
Tô Thương liên tục cười lạnh, khuôn mặt trầm lắng như nước nói: “Tôi là Tô Huyền Thiên, nhớ kỹ tên tôi đó, bởi vì ông sẽ chết trong tay tôi!”
“Tô Huyền Thiên?”
Cát Bình khẽ nhíu mày, rõ ràng là ông ta chưa từng nghe qua cái tên này, ông ta lẩm bẩm nói: “ Thực lực của cậu ít nhất cũng là tông sư võ đạo, trong giới tông phái võ thuật, trẻ như vậy mà có thể đỡ được một đòn của tôi thì đúng là thiếu niên anh tài mà, nhưng cũng chẳng hề gì, cậu đến từ ngọn núi nào?”
Đối diện với câu hỏi của Cát Bình, Tô Thương chỉ cười lạnh chứ không hề trả lời.
“Hứ, cho dù cậu là ai, hôm nay dám phá rối tôi, cậu chắc chắn phải chết!”
Cát Bình vẫn có chút kiêng dè đối với thân phận của Tô Thương, chỉ sợ Tô Thương đến từ một thế lực võ thuật khủng bố nào đó.
Nhưng mà ông ta lại nghĩ đến người ở sau lưng mình cũng đến từ tông phái, cho nên cũng không thèm kiêng dè nữa.
Nhưng mà ngay lúc này, Tô Thương liền giơ tay ra, ngưng tụ thành một lưỡi dao nước, ném thẳng ra ngoài.
Tiếp theo đó, anh huy động linh khí bao quanh cơ thể, rồi tiến thẳng lên phía trước.
Cát Bình dù sao cũng là siêu cấp cao thủ, cho nên ngay lập tức đã phản ứng lại, đỡ lấy lưỡi dao nước.
“Hừ, không ngờ cậu vậy mà lại có cái thực lực này, đáng tiếc so với tôi thì cũng còn cách xa lắm!”
Cảm nhận được sức mạnh của Tô Thương đang tiến tới, ánh mắt Cát Bình run lên, chủ động nghênh chiến.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong chốc lát, Tô Thương và Cát Bình đã đánh ra ba chiêu, mọi thứ ở nơi đó bị chân khí chân khí và linh khí phá cho tan nát hết.
Những người luyện võ đang vây quanh xem liền nhao nhao lùi lại phía sau, chỉ sợ bị liên lụy tới mình.
“Tô Huyền Thiên, Tô huyền Thiên đến thật rồi!”
“Người đàn ông trung niên mang cây kiếm dài sau lưng này thật là mạnh mà, ông ta khiến cho tôi cảm thấy cảm giác bị chèn ép, thậm chí cảm giác còn mạnh hơn so với tông chủ đối làm với tôi, mà tông chủ của chúng ta chính là tông sư đỉnh phong đó.”
“Tô Huyền Thiên tiến bộ cũng quá nhanh rồi, lần trước anh ta dường như chỉ mới đặt chân đến cảnh giới tông sư, vậy mà bây giờ lại có thể cùng với lại có thể chống đỡ lại với tông sư đỉnh phong rồi.”
“Làm gì có người nào tu luyện nhanh như vậy chứ, lúc trước chắc chắn là Tô Huyền Thiên che giấu thực lực mà thôi.”
“Thật sự là quá khủng khiếp mà, mới 20 tuổi mà đã có được thực lực hung hãn như vậy rồi, nhìn chung trong giới luyện võ chắc cũng không có ai trẻ tuổi và mạnh như vậy đâu.”
Những người ở đó đã bị trận đấu làm cho chấn động, toàn bộ đều nhìn không chớp mắt không muốn bỏ qua bất kỳ hình ảnh đặc sắc nào.
“Chú…chú Huyền Thiên đến rồi!”
Tô Thần Binh đang hấp hối nhìn thấy Tô Huyền Thiên xuất hiện nhất thời lộ ra một nụ cười, đồng thời ông ta cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng trĩu ,rất nhanh đã chìm vào hôn mê.
Tô Thương nghe thấy giọng nói của cha mình sau đó lại nhìn thấy cha mình hôn mê bất tỉnh, cơn phẫn nộ trong lòng anh càng ngày càng dữ dội.
Lần này anh không hề giấu giếm thực lực nữa, đem hết toàn bộ sức lực của mình bộc lộ ra ngoài.
“Thực lực thật là mạnh. Cậu ta ít nhất là tông sư đỉnh phong, cái thiên phú này, chắc chắn là thiên tài cấp yêu nghiệt trong tông phái võ thuật mà.”
Cát Bình nhìn thấy như vậy, cười nhạo nói: “Ha ha ha, đáng tiếc rồi, tôi đã sắp bước vào cảnh giới địa tông, cho nên cậu không phải là đối thủ của tôi đâu.”
Trên tông sư còn có một cảnh giới nữa đó chính là địa tông.
Cát Bình đã tu luyện hơn 50 năm, địa vị của ông ta ở Vô Ảnh Tông cũng không thấp, ông ta đã ăn dược liệu lâu năm trong một thời gian dài cho nên cũng đã đạt được một số kỳ ngộ, đầu năm nay liền phá vỡ bình cảnh, một chân bước vào cảnh giới địa tông.
Giữa tông sư và địa tông có một khoảng cách không thể nào vượt qua được, quả thật là cách biệt một trời một vực.
Ở cảnh giới này, chân khí đã được tăng cường và trở nên cực kỳ tinh khiết, một vị địa tông thôi có thể dễ dàng giết chết vài cao thủ tông sư đỉnh phong.
Cho nên Cát Bình vô cùng tự tin, Tô Thương không thể là đối thủ của ông ta.
“Hôm nay ta sẽ giết cái gọi là thiên tài cấp yêu nghiệt này, để cậu chết từ trong trứng nước.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Cát Bình trở nên u ám, khí tức toàn thân càng khủng bố hơn, rồi đột nhiên ông ta chủ động tấn công trước.
Tô Thương sớm đã nhìn ra Cát Bình hoàn toàn không phải là hạng tông sư bình thường cho nên từ đầu đến cuối anh không hề dám lơ là.
Nhưng cho dù là như thế, thì anh vẫn không thể đánh bại được Cát Bình, kiên trì qua được mười mấy hiệp thì anh bị Cát Bình đánh một chưởng bay ra xa.
“Phịch!”
Tô Thương lùi lại năm, sáu mét, sau khi đứng vững lại thì máu trong người cuồn cuộn chảy rồi anh phun ra một ngụm máu.
“Đây cũng không phải là một cách, xem ra phải thi triển huyết tế rồi, nếu không mình sẽ bị ông ta làm hao tổn cho đến chết.”
Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ thì Tô Thương cũng không chút do dự, sắc mặt trầm xuống, lập tức siết chặt hai tay lại.
Vù.
Trong chốc lát, một cơn gió lớn nổi lên, thổi quần áo Tô Thương tung bay phấp phới.
Cùng lúc đó, toàn thân Tô Thương đẫm Máu nhìn vô cùng ma mị, yêu diễm trong màn đêm.
Quan trọng nhất là thực lực của anh đang dần dần tăng lên, khí tức cũng dần tăng lên, đến gần với vô hạn của luyện khí tầng năm thì linh lực trong cơ thể cũng tăng lên gấp mấy lần.
“Hử?”
Nhận thức được sự thay đổi của Tô Thương, sắc mặt của Cát Bình nghiêm nghị lại, ông ta không còn do dự nữa, vội vàng lao ra để ngăn lại.
Đáng tiếc, đã quá muộn rồi!
Huyết tế đã thành công bắt đầu!
“A!”
Đúng lúc này, Tô Thương gầm nhẹ một tiếng, một sức mạnh kinh khủng chưa từng có quét qua nơi đó.
Tất cả những người xem xung quanh đều bị tác động vào, đều không thể đứng vững được nữa, nghiêng ngả khắp nơi.
“Thời gian chết của ông đã đến rồi!”
Sau khi huyết tế được bắt đầu, Tô Thương bước vào trạng thái điên cuồng, hai mắt của anh đỏ ngầu, hướng thẳng Cát Bình mà giết, tốc độ còn nhanh hơn lúc trước gấp mấy lần.
“Hừ, chỉ là tà thuật mà thôi, phách lối cái gì chứ!”
Cát Bình giật nảy cả mình nhưng ngoài mặt ông ta vẫn ra vẻ bình tĩnh, ông ta rút thanh kiếm dài ở sau lưng ra, đứng nghênh chiến với Tô Thương.
Ầm!
Keng!
Thực lực của Cát Bình thực sự rất là mạnh, cho dù Tô Thương đã thi triển huyết tế mà vẫn không thể đè bẹp được ông ta, chỉ có thể đánh ngang tay với ông ta mà thôi.
Cảnh tượng này gây chấn động mạnh mẽ đến mọi người ở nơi đó.
“Sắp… sắp đặt đến cảnh giới địa tông rồi!”
“Trời ạ, người đàn ông này vậy mà sắp trở thành địa tông rồi, mạnh quá.”
“Tô Huyền Thiên cũng rất là lợi hại, vậy mà có thể đánh ngang tay với lại người sắp bước vào địa tông, anh ta chỉ mới hơn 20 tuổi thôi đó.”