• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76: Cháu chọc ông tức chết mà!

Ầm!

Ầm!

Nạp Lan Tổ vừa xuất hiện, liền đánh hai chưởng lên người Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh khiến cho hai người bọn họ ngã xuống đất hộc máu.

"Nạp...Nạp Lan Tổ!"

Triệu Quý Bình sau khi nhìn hình dáng người mới tới lập tức biến sắc, vô cùng khiếp sợ.

Tống Khang Minh cũng giống như vậy, đến thở mạnh cũng không dám, nằm trên mặt đất sợ hãi không thôi.

Nạp Lan Tổ tóc bạc, Nạp Lan Tổ còng lưng, chính là vị tông sư võ đạo tiếng tăm lừng lẫy đây mà!

"Ông nội!"

Nạp Lan Dịch nhìn thấy Nạp Lan Tổ, liền vui mừng hết sức, yếu ớt nói: "Ông xuất hiện kịp thời quá, sao ông lại ở đây?"

"Ông vẫn luôn âm thầm bảo vệ cháu, phòng ngừa Lưu Phàm Khôn quay lại giết cháu."

Nạp Lan Tổ trả lời rồi quay lại nhìn Nạp Lan Dịch, nghi ngờ nói:"Cháu trai, cháu rốt cuộc bị làm sao vậy, thực lực của cháu đâu, tại sao lúc nãy không chịu dùng?"

"Cháu..."

Nạp Lan Dịch ấp a ấp úng, lập tức giải thích: "Cháu không muốn để lộ thực lực."

"Được rồi, đừng nói mấy lời quang minh chính đại như vậy nữa, ở đây bốn phía đều không có ai, cho dù cháu ra tay giết hai người này thì cũng sẽ không để lộ ra đâu, nếu như cháu thực sự có thể điều động luồng sức mạnh kia thì sao lại mặc cho bọn họ giày vò như vậy."

Vừa nói, Nạp Lan Tổ vừa chỉ vào quần của Nạp Lan Dịch, thản nhiên hỏi: "Hơn nữa, cháu tè ướt cả quần luôn rồi, rõ ràng là sợ thật mà, nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào hả?"

"Ông nội, cháu..."

Nạp Lan Dịch do dự một hồi, anh ta biết không thể giấu được nữa rồi, thế là cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Kì thực cháu không có sư phụ nào hết, từ trước đến giờ cũng không hề tu luyện, những lời lúc trước đều là lừa ông cả."

"Cái gì!"

Nạp Lan Tổ nhíu mày, sau đó lại nghi ngờ nói: "Vậy thì tại sao lúc trước ở trong phòng khách, cháu có thể bộc phát ra sức mạnh Hóa Kình đỉnh phong chứ?

"Chuyện này cháu cũng không biết nữa, dường như bỗng nhiên ngay lúc đó cháu trở nên lợi hại vậy." Nạp Lan Dịch uất ức nói: "Luồng sức mạnh đó sau mấy phút thì biến mất, đến bây giờ cháu cũng không rõ chuyện là như thế nào nữa."

"Lại có chuyện như vậy sao!"

Nạp Lan Tổ kinh ngạc nhìn cháu trai của mình, kết quả lại chẳng tìm ra bất kì nghi vấn nào.

"Còn có một chuyện nữa, ông nội, kì thực cao thủ nước D..." Nạp Lan Dịch muốn nói ra hết sự thật.

Nhưng mà lúc này, Nạp Lan Tổ liền giơ tay lên cắt ngang: "Đợi lát nữa rồi nói."

Ngay sau đó.

Nạp Lan Tổ nhìn sang Tống Khang Minh và Triệu Quý Bình, trầm giọng nói: "Tại sao lại muốn giết Nạp Lan Dịch?"

"Hừ, anh ta giết chết con trai của tôi, tôi đương nhiên không thể xem như không biết gì được rồi."

Triệu Quý Bình nghênh tiếp ánh mắt của Nạp Lan Tổ, nói: "Ông chủ Nạp Lan, hôm nay tôi rơi vào tay ông, tôi cũng không nghĩ tới sẽ còn sống mà rời khỏi đây, muốn giết, muốn chém, muốn làm gì thì làm!"

"Ha ha, xem như ông thông minh!"

Nạp Lan Tổ nghe thấy như vậy, trong ánh mắt lóe lên sát ý, lập tức giơ tay lên phóng ra một luồng chân khí đáng sợ, trực tiếp giết chết Triệu Quý Bình.

"Ông chủ Triệu!"

Tống Khang Minh nhìn thấy như vậy thì biết mình cũng sẽ chết chắc, liền nghiến răng nghiến lợi xông thẳng vào giết Nạp Lan Dịch, ông ta muốn trước khi chết cũng phải kéo anh ta theo.

"Tông sư ở ngay trước mặt mà còn dám làm càn, đồ ngu xuẩn!"

Nạp Lan Tổ nhìn thấy như vậy thì cười nhạo một tiếng rồi cũng giơ tay lên lập tức giết chết Tống Khang Minh.

Cứ như vậy, hai người đi báo thù lại ngã xuống trong vũng máu, ô hô thương thay.

"Nạp Lan Dịch, mau về nhà nói!"

Sau đó, Nạp Lan Tổ liền mang Nạp Lan Dịch bị trọng thương về tới trang viên nhà Nạp Lan.

Tiếp đó, Nạp Lan Tổ lấy bình Kim Sang Dược ra bôi cho cháu trai mình, vết thương của Nạp Lan Dịch nhanh chóng được làm dịu lại.

"Cháu trai, lúc nãy cháu muốn nói gì vậy?'Lúc này, Nạp Lan Tổ dò hỏi.

"Ông nội, kì thực tối hôm đó cháu hòan toàn không đi tới khu rừng ở Đông Sơn, có người cố ý giả mạo cháu, mấy chuyện đó đều không phải là do cháu làm." Nạp Lan Dịch nói thẳng ra hết.

"Không phải cháu làm sao?"

Nạp Lan Tổ sững người lại, khuôn mặt già nua viết đầy hai chữ kinh ngạc, nghiến răng nói: "Vậy tại sao trước mặt Quốc Nhận và Lưu Phàm Khôn, cháu lại đi thừa nhận chứ!"

"Cháu, cháu cũng là bị ép thôi, Tô đại thiếu gia đánh cháu thảm thiết như vậy, lại thêm việc cháu ôm Hồng Liên đao xuất hiện trước mặt mọi người, có giải thích như thế nào cũng không giải thích rõ được."

"Cháu!" Nạp Lan Tổ lạnh giọng chất vất: "Nhắc đến Hồng Liên đao, sao cháu lại có nó được?"

"Cháu nhặt được ở ngoài đường." Nạp Lan Dịch nhỏ giọng nói

"Nhặt được...Không phải cháu nói cháu cướp được từ tay Quốc Nhận sao!?"

"Cháu cảm thấy nói nhặt được thì hơi mất mặt, nên muốn được uy phong một chút, cho nên..."

"Mất mặt..."

Nạp Lan Tổ nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh lại nói: "Nói như vậy, cháu thật sự không có sư phụ nào?"

"Ừm, tám tuổi tập võ mấy lời đó đều là cháu bịa ra cả."

"Nạp Lan Dịch, cháu làm ông tức chết rồi mà!"

Nạp Lan Tổ tối sầm mặt lại nói: "Nếu như đều là nói láo thì sau khi Quốc Nhận và Lưu Phàm Khôn đi rồi sao cháu lại không nói thật với ông hả!"

"Cháu nhìn thấy ông tưởng rằng cháu là cao thủ võ thuật thì rất vui vẻ nên cháu không muốn ông bị đả kích, cháu muốn ông tiếp tục vui vẻ như vậy." Nạp Lan Dịch hậm hực nói.

"Vui vẻ? Vui vẻ ông bác nhà mày!"

Nạp Lan Tổ chửi ầm lên, rồi nói: "Vậy còn hai người ở quán bar Dạ Sắc là chuyện thế nào, tại sao bọn họ muốn giết cháu hả?"

"Cháu cũng không biết, chắc là người giả mạo cháu đã nói gì với bọn họ chăng." Nạp Lan Dịch phân tích nói.

"Ý của cháu là, có người giả mạo cháu đi đến khu rừng Đông Sơn, giết cao thủ nước D, rồi cướp Hồng Liên đao từ trong tay của Giang Thành Dương, sau đó lại đem tiếng oan này đổ lên người cháu?" Nạp Lan Tổ tổng kết lại.

"Ừm."

Nạp Lan Dịch gật đầu nói: "Chính là như vậy, ông nội, cháu cảm thấy sau lưng có một người đang bày ra tất cả mấy chuyện này."

"Ông biết rồi."

Nạp Lan Tổ vuốt cằm, rồi sau đó nhìn hằm hằm vào Nạp Lan Dịch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cháu cũng thật ngu xuẩn mà, người ta đã đào hố mà cháu cũng nhảy vào theo!"

Nạp Lan Dịch đứng ở một bên, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn vào mắt ông nội mình.

"Thôi bỏ đi, cháu cũng là bị trúng kế thôi, người ta đã muốn hãm hại, cháu có muốn trốn cũng không trốn được."

Nạp Lan Tổ thu lại ánh nhìn, rồi nghiêm túc nói: "Nói như vậy, thì cháu cũng chỉ là một người bình thường, vậy lúc trước sao cháu lại có thể bộc phát ra sức mạnh Hóa Kình đỉnh phong chứ?"

Mặt Nạp Lan Dịch tràn đầy hoang mang nói: "Chuyện này cháu thật sự cũng không biết, nhưng ông nội à, lúc đó cháu cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể là có thật, mấy phút đó cháu thật sự rất mạnh!"

"Ông nhìn thấy rồi, cháu có thể đối phó lại với Giang Thành Dương thực sự không phải là giả nhưng mà tại sao sức mạnh đó lại biến mất rồi."

Nạp Lan Tổ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ về việc này, rồi đột nhiên trong đầu ông ta lóe lên một ý nghĩ, kinh ngạc vui mừng nói: "Có phải thể chất của cháu là thể chất đặc biệt không, trong lúc nguy cấp thì Nhâm Đốc Mạch được đả thông, sau khi qua hết nguy hiểm rồi thì Nhâm Đốc Mạch lại đóng lại, cho nên cháu sẽ từ người bình thường biến thành cao thủ võ công, sau đó lại biến trở lại thành người bình thường."

"Chuyện này...Ông nội, trên thế giới còn có thể chất như vậy sao?" Nạp Lan Dịch nghi ngờ nói, anh ta cũng có chút kích động.

Nạp Lan Tổ gật đầu: "Có chứ, trên thế giới còn có nhiều thứ kỳ lạ hơn nữa kìa."

"Vậy ông nội, cháu làm sao để có thể đả thông Nhâm Đốc Mạch được, cháu muốn trở thành cao thủ võ công!" Nạp Lan Dịch hưng phấn nói.

Nạp Lan Tổ nghe như vậy, trầm mặc một vài giây rồi nghiêm túc nói: "

"Lúc trước cháu có thể bộc phát ra là do Tô Thương tát cháu, có lẽ tát cháu thì có thể kích thích được Nhâm Đốc Mạch, hay là ông tìm một người bình thường tát cháu mấy cái thử nhé?"

"Được!"

Nạp Lan Dịch không từ chối, vui vẻ nhận lời.

Tiếp theo đó, Nạp Lan Tổ kêu một người bình thường tới, dặn dò đối phương tát Nạp Lan Dịch.

"Không cần dừng lại, dùng lực mà tát, Tô đại thiếu gia dùng lực còn mạnh hơn cậu nữa."

"Đừng chỉ đánh má phải, má trái cũng phải đánh mấy cái, Tô đại thiếu gia cũng không đánh một bên."

"Cậu như vậy không được, dùng lực không đều, không thoải mái như Tô đại thiếu gia đánh, cậu phải giơ thẳng tay ra tát vào mặt tôi, chứ đừng dùng ngón tay đánh tôi, lòng bàn tay phải dán chặt vào má tôi này."

Nạp Lan Dịch tràn đầy kích động hướng dẫn cho người làm đánh vào mặt mình, lần đầu tiên có người bị đánh mà lại vui vẻ đến vậy.

Chương 77: Có phải là có liên quan với Tô Thương không?

Cứ như vậy, Nạp Lan Dịch bị ăn tát suốt một ngày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không bộc lộ ra năng lực hóa kình đỉnh phong.

"Lẽ nào người khác đánh đều không có tác dụng, chỉ có Tô Thương đánh mới có thể."

Lúc này khuôn mặt sưng đỏ của Nạp Lan Dịch mơ hồ nói không rõ ràng.

Nạp Lan Tổ không mở miệng, sắc mặt cực kỳ khó chịu, trong đầu không ngừng suy nghĩ mọi chuyện.

Ngay phút sau, Nạp Lan Tổ thản nhiên nói: "Từ khi bắt đầu, những điều này đều chỉ là một cái bẫy, mục đích chỉ là để vu oan cho nhà Nạp Lan, dìm cháu ta chìm xuống nước."

"Thật sự cảm thấy rất kỳ lạ, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, tại sao lại làm như vậy?"

Nạp Lan Tổ không chịu được mà suy đoán nói: "Đầu tiên, thực lực của người này phải là cực kỳ mạnh, ít nhất là nửa bước tông sư, chỉ có như thế thì mới có thể dễ dàng xóa sổ được Lăng Hổ của nước D."

"Tiếp theo thì người này phải là người thông thạo thuật dịch dung, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ cao siêu, hoàn toàn có thể thay đổi hình dạng của chính mình."

Nạp Lan Tổ nghi ngờ nói: "Nhà Nạp Lan chúng ta ở Giang Bắc làm mọi việc đều thuận lợi, cũng không hề có kẻ thù, huống hồ ở Giang Bắc cũng không có người có thể sử dụng thuật dịch dung cao siêu như thế, lần này khó để làm sáng tỏ, rốt cuộc thì kẻ nào đang giở trò?"

Nạp Lan Dịch bị đánh cho choáng váng đầu óc, căn bản không còn tâm trạng để suy nghĩ, anh ta cũng nghĩ không ra là ai nên cứ cúi đầu không nói.

"Người đó muốn khiến cháu ta ghánh tội thay, mà chứng cứ quan trọng để ghánh tội thay chính là Hồng Liên đao."

Nghĩ đến đây, Nạp Lan Tổ nhìn Nạp Lan Dịch, dò hỏi: "Nạp Lan Dịch, cháu nhặt được Hồng liên đao ở đâu, lúc đó có thấy ai khả nghi không?"

"Chính là ở gần quán trà sữa Mật Tuyết Băng Thành, còn về người khả nghi...."

Nạp Lan Dịch nghiêm túc suy nghĩ, ngược lại giống như nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Ông nội, khi đó Tô đại thiếu gia cũng ở đó, anh ta cũng tính là khả nghi hay sao?"

"Tô đại thiếu gia?" Nạp Lan Tổ cau mày nói: "Có chuyện gì đã xảy ra, nói ta nghe thử."

"Cháu vừa nhận được điện thoại của ông thì liền đi về hướng trang viên, kết quả là trên đường đi bị đụng xe với Tô đại thiếu gia."

Nạp Lan Dịch nhớ lại: "Ngay sau đó, cháu liền thấy dưới chân mình có một thanh đao màu đỏ, cháu vội vàng cầm lên, khi xác định đó là Hồng Liên đao thì cháu lập tức chạy về trang viên."

"Hơn nữa, sở dĩ cháu phát ra sức mạnh mạnh mẽ như thế là vì Tô đại thiếu gia đánh cháu."

Nạp Lan Dịch chịu không nổi mà suy đoán: "Ông nội, chuyện này có thể có liên quan với Tô đại thiếu gia hay không?"

"Tô Thương..."

Nạp Lan Tổ đọc lại một lần tên Tô Thương, ánh mắt ngày càng lạnh lùng nói: "Nhà họ Tô thế lực to lớn, nói không chừng có thể thật sự quen biết người hiểu về thuật dịch dung, Tô Thương cũng có khả nghi."

"Hử!"

"Việc này không chỉ gây xích mích cho quan hệ của nhà Nạp Lan với nước D, còn chia rẽ tình cảm giữa ta và Quốc Nhận, mặc kệ chuyện này có liên quan đến Tô Thương hay không, ta phải đi tìm Tô Thương để hỏi cho rõ ràng!"

Nạp Lan Tổ hoàn toàn bị chọc giận, vẻ mặt trầm mặc đáng sợ, đưa ra một quyết định mà không cần để ý đến hậu quả...

Vô tri vô giác

Màn đêm buông xuống

Tô Thương khoanh chân ngồi trên giường, anh đang luyện hóa sát khí được giữ trong cơ thể mình, tốc độ nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng.

Qua một ngày luyện hóa, anh ấy đã hấp thu sát khí gần một nửa, nút thắt của luyện khí tầng thứ hai đã được nới lỏng, xung quanh cơ thể thoang thoảng tỏa ra một luồng khí chập chờn.

Nếu như đem sát khí còn lại toàn bộ luyện hóa, đặt chân đến luyện khí tầng thứ ba là ổn định, có cơ hội đột kích lên luyện khí tầng thứ tư.

Thời gian tiếp theo Tô Thương không có ý định ra ngoài, lúc nào đột phá được thì lúc đó mới lại tái xuất.

Tông sư võ đạo quá mạnh, trước khi nắm chắc cách đối phó với tông sư võ đạo thì anh ấy không dám manh động.

Dù sao cũng là Huyền thiên tiên đế, tôn chỉ của anh ấy cũng chính là ổn định phát dục, không dao động.

Nhưng vào lúc này đột nhiên có điện thoại gọi tới.

Người gọi hiển thị chính là Lý Phi Tuyên.

Tô Thương mở to mắt nhìn, nhấn chọn nút nghe máy, nhẹ nhàng cười nói:

"Vợ à, sao lại nhớ anh mà gọi điện thoại tới rồi?"

"Tô Thương, anh được lắm, cho tôi leo cây cũng không hề nói một tiếng, tôi không chủ động điện thoại cho anh thì có phải anh cũng không định liên hệ lại với tôi phải không?"

Phía bên kia đầu dây truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Lý Phi Tuyên.

Tô Thương có chút lờ mờ, chịu không nổi mà hỏi: "Vợ à, em có ý gì vậy, anh cho em leo cây lúc nào chứ?"

"Còn nói không biết xấu hổ thế à, tối qua không phải anh đã đồng ý sẽ đến tham gia tiệc mừng thọ của ông nội tôi hay sao, tại sao lại không đến?"

Lý Phi Tuyên nghiến răng nói: "Đã không đến thì thôi đi, đến một tin nhắn cũng không có, định đợi tới khi tôi gọi điện thoại cho anh phải không?"

Lý Phi Tuyên rất tức giận.

Tối qua cô ấy đã nói với ông nội đợi Tô Thương đến mừng thọ, kết quả là Tô Thương không hề đến.

Nếu Tô Thương có việc bận cũng có thể gọi điện thoại nói một tiếng, Lý Phi Tuyên cũng không đến mức thất vọng, nhưng Tô Thương đến một tin nhắn cũng không gửi, điện thoại cũng không thèm gọi.

Điều này khiến cho Lý Phi Tuyên cực kỳ tức giận, định không quan tâm đến Tô Thương nữa, nhưng từ từ cô ấy không thể kiểm soát được mình, trong lòng cực kỳ khó chịu,nên mới gọi điện thoại cho Tô Thương.

"Cho leo cây gì chứ?"

Tô Thương có chút nghi ngờ, sau khí kịp phản ứng lại liền nói: "Vợ à, thật xin lỗi vợ, tối hôm qua anh có chút việc, không thể đến nhà em được, mặc dù người không đến nhưng quà mừng thọ anh có gửi đến rồi mà."

"Quà mừng thọ? Tô Thương, anh đừng có ăn nói lung tung, anh gửi quà mừng thọ tới khi nào chứ?"

"Anh để Vương Phú Quý đưa qua, là một phần bánh trà tên là Hoa Khai Phú Quý, nhà họ Lý không nhận được hay sao?"

"Hoa Khai Phú Quý..."

Lý Phi Tuyên có ấn tượng với món quà mừng thọ này, nghiến răng nói: "Tô Thương, Hoa Khai Phú Quý là do thanh niên tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên Tô thiếu gia gửi đến, có liên quan gì đến anh chứ."

"Tô Huyền Thiên Tô thiếu gia?" Tô Thương nhíu mày.

"Ừm, tối qua nhà họ Lý xác nhận đã nhận được Hoa Khai Phú Quý, nhưng mà là do người có tên Tô thiếu gia gửi tới."

Lý Phi Tuyên nói tiếp: "Mà tối hôm qua, Tô Huyền Thiên ở chợ đen Cửu Môn mua một phần bánh trà, chuyện này rất nhiều người đều biết, cái tên Tô thiếu gia này nhất định là Tô Huyền Thiên, Tô Thương, anh không phải là Tô thiếu gia giả mạo chứ?"

"Anh..."

Tô Thương ngưng một lúc, cảm thấy tốt hơn là không nên nói cho Lý Phi Tuyên biết mình là Tô Huyền Thiên , nếu không thì một ngày nào đó trước mặt cha mà lỡ miệng nói ra thì thảm lắm.

Thế là Tô Thương khẽ cười nói: "Được rồi vợ à, em đừng giận nữa, sau này anh bù lại một phần khác là được chứ gì."

"Nhà họ Lý chúng tôi không thèm."

Lý Phi Tuyên đầy kiêu ngạo nghiến răng nói: "Tô Thương, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa, không bao giờ!"

"Đừng mà, tối nay em có rảnh không, anh mời em đi ăn cơm." Tô Thương hỏi.

"Được thôi, tôi muốn ăn tôm hùm châu Phi, trứng cá muốn nước G, Tô Thương, tối nay chị đây muốn tàn sát anh một bữa, hẹn gặp anh ở nhà hàng Joseph!"

Ai ngờ Lý Phi Tuyên vẫn không đáp lại mà đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Lý Kỳ Kỳ, ngay sau đó liền tắt máy điện thoại.

"Nhà hàng Joseph."

Tô Thương cười, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, chuẩn bị tối nay trở lại tiếp tục luyện hóa sát khí.

Nửa tiếng sau.

Tô Thương lái chiếc xe Porsche đi tới ngoài nhà hàng Joseph.

Nhà hàng này là nhà hàng Tây sang trọng bậc nhất của Giang Bắc, tại đây có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cao cấp.

Tô Thương xuống xe, nhanh chóng bước vào nhà hàng Joseph, ở đại sảnh nhìn thấy Lý Phi Tuyên và Lý Kỳ Kỳ.

Lý Kỳ Kỳ nhìn thấy Tô Thương, đột nhiên tức giận đùng đùng chạy tới, trừng mắt nhìn vào Tô Thương mà mắng:

"Tô Thương, cái đồ xấu xa, lần trước lừa tôi thảm hại, cái gì mà kịch nói Ngưu Lang, anh chính là cái thứ siêu lừa đảo!"

Chương 78: Tô Thương, anh không biết xấu hổ à

Nếu như là lúc trước, Tô Thương nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ hung dữ, sớm đã bị dọa đến nỗi phải bỏ chạy rồi.

Nhưng bây giờ thì khác, Tô Thương chỉ cười cười, sau đó nói: "Lý Kỳ Kỳ, hôm đó là tự cô theo tới đây, không liên quan gì đến tôi cả."

"Anh anh anh!"

Lý Kỳ Kỳ tức đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh đi, đừng nhìn cái vẻ bề ngoài mong manh hiền dịu của cô ấy, chứ thực ra là đang phát cáu đấy, vén tay áo lên liền muốn đánh Tô Thương.

"Được rồi, Kỳ Kỳ, đừng làm loạn nữa." Lúc này, Lý Nguyệt nho nhã đứng bên cạnh nói.

Lý Kỳ Kỳ vô cùng nghe lời của chị, thế là từ bỏ suy nghĩ dạy dỗ Tô Thương.

"Tô Thương, Ngưu Lang mà Kỳ Kỳ nói là gì, sao anh lại trêu nó vậy, sao nó lại tức đến như thế?" Lý Nguyệt tò mò hỏi.

"Cái này à, em nên hỏi Lý Kỳ Kỳ ý, cô ấy từng ở cùng phòng với một tên Ngưu Lang ưu tú, chắc chắn vô cùng rõ Ngưu Lang là làm gì đó.” Tô Thương thuận miệng cười nói.

“Tô Thương, anh đừng có nói bậy!”

Lý Kỳ Kỳ đỏ mặt nói: "Tôi ở chung một phòng với Ngưu Lang lúc nào chứ, hôm đó tôi đây đá ngã Ngưu Lang một phát rất dễ dàng luôn đấy!”

"À, thì ra cô lợi hại như vậy, ngay cả Ngưu Lang cũng không phải là đối thủ của cô, tôi còn tưởng rằng các người phải đại chiến mấy ngày mấy đêm ý chứ." Tô Thương ẩn ý sâu xa cười nói.

Lý Kỳ Kỳ này, luôn luôn tìm anh ấy để gây sự, bây giờ có cơ hội trêu chọc lại đối phương, Tô Thương tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Lý Kỳ Kỳ lại không ngốc nghếch, nghe thấy ẩn ý đại chiến mấy ngày mấy đêm, mặt liền đỏ bừng, tức quá hóa giận nói: "Tô Thương, anh không biết xấu hổ à!"

Lý Nguyệt đứng bên cạnh càng thêm tò mò, hỏi lại lần nữa: "Hai người đang nói cái gì sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy, có thể nói cho tôi biết Ngưu Lang là làm gì hay không?"

"Ha ha, vợ à, nếu Kỳ Kỳ không chịu nói rồi, hay để anh nói cho em biết nhé, thật ra Ngưu Lang cũng là một kiểu phục vụ đặc biệt..."

"Tô Thương, anh đừng nói!"

Lý Kỳ Kỳ vội vàng ngăn cản, không muốn để cho Tô Thương nói ra chuyện này.

Tuy bản thân không biết Ngưu Lang là cái gì, nên mới đợi Ngưu Lang tới phòng riêng, nhưng dù sao bản thân cô tìm Ngưu Lang, đây là sự thật, nếu như bị chị biết, vậy thì quá là xấu hổ.

"Lý Kỳ Kỳ, dựa vào cái gì cô không cho tôi nói thì tôi sẽ không nói?"

Tô Thương cười cợt nói: "Đương nhiên, muốn khiến tôi không nói cũng được, cô dùng giọng nũng nịu gọi tôi một tiếng anh rể."

"Tôi..."

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Thương chằm chằm, hận không thể tát cho một bạt tai, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, nũng nịu nói: "Anh rể ~ "

"Ừm, vậy còn tạm được, về sau khách sao với anh rể chút, đừng có mà kêu gào to tiếng với tôi." Tô Thương nghiêm nghị nói.

Anh rể cái con khỉ!

Tô Thương, cái bộ dạng đại thiếu gia ăn chơi trác táng này của anh, mãi mãi đừng có mơ mà làm anh rể của tôi!



Anh rể tôi phải là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, cũng chỉ có người như thế mới xứng đáng với chị tôi thôi!

Trong lòng Lý Kỳ Kỳ tràn đầy sự xem thường đối với Tô Thương, bề ngoài lại ngoan ngoãn đồng ý.

"Được rồi, anh rể, tôi sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”



Lý Kỳ Kỳ nói giọng như trẻ con, hết cách rồi, Tô Thương biết cô ấy từng tìm Ngưu Lang, việc này không thể để người khác biết, cho nên cô ấy chỉ có thể nghe theo Tô Thương.

"Hai người các anh, quái lạ thật."

Lý Nguyệt thấy vậy, chỉ cười cười, cũng không hỏi tiếp, thậm chí cũng không hỏi Tô Thương vì sao lại đến quán bar cao cấp.

Đầu tiên, Tô đại thiếu gia đến quán bar cao cấp, là quá bình thường, chẳng kì lạ chút nào.

Nếu như có một ngày, Tô đại thiếu gia không đến quán bar cao cấp nữa, đó mới là không bình thường.

Tiếp theo, bây giờ trong lòng Lý Nguyệt, Tô Thương là một thanh niên tài giỏi có hiểu biết.

Người như vậy, nhất định là có quy tắc của bản thân, nếu không thì không thể ẩn giấu thực lực được nhiều năm như vậy.

Nói đơn giản một chút, bây giờ cách nhìn nhận của Lý Nguyệt về Tô Thương đã khác với trước kia rồi, bây giờ cô cảm thấy Tô Thương là một thanh niên ưu tú trầm mặc bình tĩnh lấy đại cục làm trọng.

Rất nhiều chuyện, Tô Thương làm, nhất định có lý do và nguyên nhân của nó, cô ấy không hỏi quá nhiều.

Một cô gái thông minh, không bao giờ có kiểu hay hỏi này hỏi kia .

Bời vì.

Nếu như đối phương muốn nói, dù là không hỏi cũng sẽ tự nói.

Nếu như đối phương không muốn nói, mà cố hỏi thì đối phương sẽ chỉ tìm lý do giải thích, dần dần sẽ sinh ra tâm lý phiền chán.

Quan trọng nhất chính là, bây giờ Lý Nguyệt tin tưởng Tô Thương.

Cũng là vì quá tin tưởng, cho nên khi Tô Thương đồng ý với cô ấy đến mừng thọ ông nội, kết quả lại không đến, nên mới cô ấy mới tức giận như vậy.

Nhớ tới chuyện này, nụ cười trên mặt Lý Nguyệt liền biến mất, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Tô Thương một cái.

"Vợ ơi."

Tô Thương thấy vậy, liền nói: "Vợ ơi, tối hôm qua anh có việc thật, hôm khác anh tới nhà em, mình anh sẽ mừng thọ ông nội chúng ta."

"Em giận chính là không phải vì anh không tới.” Lý Nguyệt nhìn về phía Tô Thương, nói tiếp: "Em giận là vì anh không đến mà không nói với em một tiếng, anh có biết không, em ở ngoài cửa đợi anh tận hai tiếng lận đó."

"Là lỗi của anh, vợ à, lần sau anh sẽ không như vậy nữa đâu, đừng giận nữa.” Tô Thương an ủi.

Huyền Thiên Tiên đế, trước giờ không phải là người nhún nhường, nịnh nọt.

Bất kể là ở Tiên Vực, hay là tới trái đất, anh ấy đều có quy tắc làm việc của mình.

Nhưng.

Có sao nói vậy, chuyện tối hôm qua, quả thật anh ấy có chút sơ sẩy, anh nên gọi điện thoại nói với Lý Nguyệt một tiếng.

Hai người sống với nhau, quan trọng nhất là phải hiểu và cảm thông lẫn nhau, Tô Thương không làm được như vậy, cho nên mới thể hiện sự áy náy của bản thân.

Lý Nguyệt thấy vậy, liền nở nụ cười, người biết lý lẽ thì nên tha thứ, nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."

"Được, vợ ạ, chúng ta vào ăn cơm đi, anh mời, đừng đứng bên ngoài nữa." Tô Thương cười nói.

"Chắc chắn là anh mời chứ, Tô Thương, em đây đã nói rồi, tối nay ngoan ngoãn mà làm chủ bữa cơm này đi nhé!”

Lý Kỳ Kỳ đứng bên cạnh cướp lời trước: "Đợi chút nữa tôi gọi món ăn, Tô Thương, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé!"

"Ha ha , được, cứ tự nhiên gọi món, đi thôi."

Tô Thương cười cười, chỉ là một bữa cơm mà thôi, anh ấy vẫn là có thể chấp nhận.

Ngay sau đó.

Ba người cùng đi vào nhà hàng Joseph, Lý Kỳ Kỳ trực tiếp chọn phòng xa xỉ nhất.

Căn phòng sắp xếp theo kiểu Trung Tây kết hợp với nhau, đi vào, liền có thể ngửi được mùi thơm đặc biệt cao cấp của cây đàn hương.

Trong phòng còn có biểu diễn âm nhạc, khiến cho tâm trạng mọi người vui vẻ.

Không tính món ăn với các loại rượu, chỉ riêng căn phòng này, sử dụng một đêm phải tiêu hết 10 vạn.

Trong lòng Lý Kỳ Kỳ còn tức giận Tô Thương, gọi món ăn thật sự không hề khách sáo với anh ấy, món nào đắt thì gọi món đó.

Bít tết nước F, dăm bông nước X, Tôm Hùm nước A... Cứ thế mà gọi đầy một bàn, giá tiền lên đến hơn hai mươi vạn.

"Cũng nhiều rồi đó."

Đã gọi xong đồ ăn, Lý Kỳ Kỳ gấp thực đơn lại, khiêu khích liếc nhìn Tô Thương một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người của một nhân viên phục vụ, nói: "Mở một chai rượu vang đỏ 76 năm nữa đi, nhớ kỹ, nhất định phải là 76 năm, chính là chai rượu vang đỏ mà các anh bán với giá tám mươi vạn đó, tôi thích uống loại này, uống loại khác cay họng lắm."

"Được rồi, cô chờ một lát."

Nhân viên phục vụ tất nhiên nhận ra Lý Kỳ Kỳ, trả lời xong liền lui xuống chuẩn bị.

"Kỳ Kỳ, em hơi quá đáng rồi đấy, gọi rượu đắt như thế làm gì chứ." Lý Nguyệt nói với vẻ không vui.

"Chị, em muốn uống mà, hơn nữa, Tô Thương có tiền, anh ta bảo em cứ tự nhiên gọi món mà.”

Lý Kỳ Kỳ nhìn về phía Tô Thương với vẻ khiêu khích, cười nói: "Có phải không, Tô Thương?"

"Đúng vậy, đừng trách Kỳ Kỳ nữa."

Tô Thương cười đáp lại, nhưng trong lòng có chút khó chịu, cũng không phải tiếc tiền, quan trọng là Lý Kỳ Kỳ lại muốn gây chuyện.

"Đừng nhắc lại vụ rượu nữa, nhưng là Kỳ Kỳ à, em gọi nhiều đồ ăn như vậy làm gì?” Lúc này, Lý Nguyệt hỏi.

"Ăn ạ, sức ăn của em rất khỏe đó.”

"Không phải em phải tập làm ngôi sao phim hành động sao, quan trọng nhất là dáng người, đừng ăn nhiều như thế, mập lên rồi thì không quay phim được đâu.” Lý Nguyệt nhắc nhở.

"Đúng đó, suýt chút nữa thì quên mất."

Lý Kỳ Kỳ kịp phản ứng lại, liền cười nói: "Không sao, ăn không hết có thể đóng gói mang về."

"Kỳ Kỳ, thì ra cô muốn quay phim hành động à, sao không nói với tôi thế."

Lúc này, Tô Thương nhếch miệng lên, nở một nụ cười đùa cợt, sau đó khẽ cười nói: "Tôi biết một công ty truyền hình điện ảnh vô cùng nổi tiếng, có chuyên môn quay phim hành động, tên là truyền thông Ma Đậu, hôm nào tôi giới thiệu cô đến làm nữ chính."

Chương 79: Lý Kỳ Kỳ phấn khích

"Thật sao?"

Nghe đến đây, Lý Kỳ Kỳ sướng đến phát điên lên, phấn khích nhìn về phía Tô Thương, hỏi như thể xác nhận lại: "Tô Thương, anh có người quen ở công ty truyền thông truyền hình à?”

"Đương nhiên là thật rồi, tôi lừa cô làm gì."

Tô Thương nói tiếp: “Nhưng, nếu cô không tin tôi, vậy thì thôi đi, dù sao thì dựa vào thế lực nhà họ Lý các cô, cũng có thể liện lạc được với công ty truyền thông thôi.”

"Tôi tin, Tô Thương, tôi tin tưởng anh."

Lý Kỳ Kỳ nói: "Thực ra tôi cũng không giấu gì anh, trong nhà ngoại trừ chị tôi ra, thì cũng chẳng có ai ủng hộ tôi quay phim hành động cả, mọi người đều cho rằng việc xuất hiện trước công chúng có ảnh hưởng không tốt.”

"Nhưng đây là ước mơ của tôi!"

"Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ hy vọng có một ngày, tôi quay phim hành động sẽ được nổi tiếng khắp mạng xã hội, để mọi người đều biết tới tôi, vì cái ước mơ này, tôi mới cố gắng luyện tập võ công đấy.”

"Đáng tiếc, trong nhà không có ai muốn tôi làm ngôi sao võ thuật cả, chính tôi cũng không được liên lạc với nhà làm phim.”

Ánh mắt của Lý Kỳ Kỳ long lanh như nước nhìn sang Tô Thương, thành khẩn cầu xin: "Tô Thương, anh giúp tôi đi, cho tròn giấc mơ được quay phim hành động của tôi, tôi sẽ biết ơn anh lắm.”

"Chuyện nhỏ, tôi với ông chủ của Ma Đậu truyền thông là bạn tốt đó, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại, vài phút là có thể sắp xếp được vai nữ chính của cô.” Tô Thương cười nói.

Lý Kỳ Kỳ vui vẻ nói: "Nói như vậy, là anh đồng ý giúp tôi rồi hả ?"

"Ừm."

"Ha ha, tốt quá rồi, tôi muốn trở thành ngôi sao võ thuật, tôi muốn quay phim hành động nữa.”

Sau khi phấn khích, Lý Kỳ Kỳ tò mò hỏi: "Tô Thương, truyền thông Ma Đậu mà anh nhắc đến là công ty truyền hình điện ảnh lớn à, sao tôi chưa từng nghe nói bao giờ nhỉ.”

"Đương nhiên là lớn rồi, truyền thông Ma Đậu chú tâm vào điện ảnh trong nước, không ngoa khi nói, đó là ông lớn trong giới sản xuất phim hành động trong nước không thể nào xuất sắc hơn.”

Mặt Tô Thương đầy sự nghiêm túc nói: "Hơn nữa diễn viên của truyền thông Ma Đậu, kĩ năng diễn xuất là hạng nhất đấy, người quay phim cũng phải tập trung cao độ, trong những hoàn cảnh đặc biệt phải kiềm chế cảm xúc của mình mới quay xong được. "

"Nói đơn giản một chút, thì truyền thông Ma Đậu là một đội ngũ ưu tú, từ trên xuống dưới, cả công ty đồng lòng đồng sức, thỉnh thoảng ông chủ còn đích thân thử vai với nữ chính, thận trọng cẩn thận, đúng là hiếm gặp.”

"Lợi hại như vậy à."

Lý Kỳ Kỳ phấn khích mãi không thôi, vội vàng dò hỏi: "Tô Thương, sau khi anh giúp tôi liên hệ với họ, thì khoảng bao giờ tôi mới có thể tham gia quay phim, tôi muốn mau chóng quay phim, càng nhanh càng tốt, tôi không thể chờ đợi được nữa tôi muốn mọi người nhìn thấy tôi ở trong điện thoại, còn nữa, tôi có thể làm nữ chính duy nhất không.”

"Có thể."

Tô Thương gật đầu nói: "Năng suất làm việc của bọn họ vô cùng cao, mỗi tháng đều ra mấy bộ phim xuất sắc ưu tú, hơn nữa còn chọn nhân vật mới liên tục.”

"Nếu cô muốn tới, tôi sẽ bảo họ sắp xếp cho cô một kịch bản có nhiều nam chính, dựa vào quan hệ của tôi và ông chủ, chắc chắn sắp xếp ổn thỏa hết mọi mặt, mấy ngày nữa chắc chắn có thể bắt đầu ghi hình rồi.”

Tô Thương tiếp tục nói: "Hơn nữa cô yên tâm đi, kinh nghiệm diễn xuất của những nam chính kia, không thể hoài nghi được đâu, nhưng cô có thể rất mệt đấy, dù sao cũng là diễn cùng với nam chính có kinh nghiệm phong phú mà.”

"Mệt chút không sao cả, chỉ cần có thể quay phim hành động, có mệt có khổ thế nào đi nữa tôi đều có thể chịu được.”

Lý Kỳ Kỳ vội vàng thể hiện thái độ của mình, sau đó hỏi vấn đề quan tâm nhất: "Tô Thương, phim mà truyền thông Ma Đậu quay, tỉ lệ phủ sóng như thế nào, sẽ có được nhiều người xem chứ, bọn họ quảng bá có tốt không?"

"Phim của truyền thông Ma Đậu, không cần tốn công sức quảng bá, bởi vì mọi người đều tin tưởng công ty này."

Tô Thương cố nhịn cười, nghiêm nghị nói: "Có thể cô không biết, trong giới đã truyền lại một câu nói, Ma Đậu ra phim, chắc chắn là hay nhất.”

"Rất nhiều người đều ôm lấy điện thoại di động, nôn nóng đợi truyền thông Ma Đậu cập nhật những dự án phim mới, cho dù không quảng bá, cũng không thiếu tỉ lệ phủ sóng.”

"Quá tốt rồi!"

Lý Kỳ Kỳ vô cùng vui sướng, lại đỏ mặt, thoáng có chút ngượng ngùng hỏi: "Tô Thương, tôi muốn quay phim hành động, có cảnh diễn đó không?”

"Cảnh nào?"

"Chính là... là cảnh ...giường...chiếu... đó." Nói xong, Lý Kỳ Kỳ lại càng thẹn hơn.

Cô ấy lớn như vậy, nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc với con trai, cả ngày cứ ngóng chờ bạn trai tương lai trong những bộ phim ngôn tình..

Cảnh... giường chiếu?

Tôi có thể nói cho cô, toàn về phim kiểu này sao?

Tô Thương phì cười, sau đó khẽ cười nói: "Đương nhiên là có, nội dung cốt truyện của truyền thông điện ảnh Ma Đậu, vô cùng thú vị, có cảnh tình yêu lãng mạn, cũng có những cảnh đấu súng, đấu kiếm thật nữa."

"Ha ha, ân oán giang hồ, tình yêu hận thù, đây chính là kịch bản mà tôi tha thiết mơ ước đấy!”

Lý Kỳ Kỳ rung động, sốt ruột thúc giục nói: "Tô Thương, bây giờ anh liên lạc giúp tôi đi, cầu xin anh đấy!"

"Yên tâm đi, tôi đã đồng ý giúp cô rồi, thì nhất định sẽ giúp đỡ.”

Tô Thương cười cười, sau đó nói: "Nhưng mà, Lý Kỳ Kỳ, chị cô là vợ chưa cưới của tôi, cô cứ luôn miệng gọi thẳng tên của tôi, vậy không hay lắm thì phải?”

"Anh rể ~ "

Lý Kỳ Kỳ hiểu ý của Tô Thương, vội vàng nói: "Từ nay về sau, tôi sẽ luôn luôn gọi anh là anh rể."

“Ai tin được chứ, trừ phi cô thề đi.”

“Được, Lý Kỳ Kỳ tôi, hôm nay xin thề, từ nay về sau, gọi Tô Thương là anh rể, nếu như không gọi như vậy, thì để tôi.....”

Lý Kỳ Kỳ nghiến răng, sau đó quyết tâm nói: “Nếu như không gọi như vậy, để tôi ra ngoài thì bị xe tông, uống nước thì bị sặc nước, ăn mì ăn liền thì không có gói gia vị.”

“Được, gọi tôi tiếng anh rể trước xem nào.”

“Anh rể ~”

“Ừ”

Tô Thương nở một nụ cười đắc ý, sau đó cười nói: “Ăn cơm trước đi, sau đó tôi sẽ sắp xếp cho cô sau.”

“Ừm, cảm ơn anh rể nhé.” Lý Kỳ Kỳ phấn khích trả lời.

Lúc này, Lý Nguyệt đột nhiên nói: “Tô Thương, công ty truyền thông Ma Đậu mà anh nhắc tới tốt như thế, em có thể quay phim hành động cùng với Kỳ Kỳ không?”

“Em không biết võ công, cũng không làm được những động tác có độ khó cao, nhưng em có thể làm nữ phụ, để lộ khuôn mặt ra là được rồi.”

Há?

Lý Nguyệt cũng muốn đến truyền thông Ma Đậu quay phim sao?

Tô Dương hơi sốc, sao khi phản ứng lại, giả vờ ho khan để giấu đi sự ngượng ngùng.

"Khụ, vợ à, em đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm đi."

Tô Thương vội vàng gạt chủ đề này sang một bên.

Sau đó, ba người cùng thưởng thức bữa tối.

Đồ ăn của nhà hàng Joseph, tuy giá cả cao, nhưng hương vị chắc chắn là hạng nhất.

Nhưng.

Cho dù tay nghề là hạng nhất, nhưng những nguyên liệu nấu ăn lại rất bình thường, đương nhiên không thể lọt vào mắt của Huyền Thiên Tiên đế, anh ấy chỉ ráng ăn mà thôi.

Rất nhanh, ba người đã dùng cơm xong, Tô Thương đề nghị đưa Lý Nguyệt ra ngoài dạo một chút.

Nếu như là lúc trước, Lý Kỳ Kỳ chắc chắn sẽ ngăn lại, nhưng bây giờ Lý Kỳ Kỳ đang có chuyện nhờ vả Tô Thương, liền không ngăn cản gì.

Sau khi Tô Thương đi cùng Lý Nguyệt, trong phòng riêng chỉ còn lại một mình Lý Kỳ Kỳ, cô ấy phấn khích lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bạn thân, vui vẻ cười nói:

"Đồng Đồng, nói cho cậu một tin tức tốt, tớ sắp đến truyền thông Ma Đậu đóng phim hành động rồi, ha ha, mau chúc mừng tớ đi!"

Cùng lúc đó.

Trong căn phòng được trang trí trang hoàng lộng lẫy tại khu biệt thự sang trọng Gangnam, một cô gái xinh đẹp nằm trên giường đang lướt Tik Tok.

Cô ấy để tóc ngắn kiểu sinh viên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ cùng với da trắng như tuyết, khuôn mặt tràn đầy collagen căng mịn như lòng trắng trứng.

Người con gái tóc ngắn đó tên là Chu Vũ Đồng, là bạn thân nhất của Lý Kỳ Kỳ.

Chu Vũ Đồng không có sở thích đặc biệt gì khác ngoài tiểu thuyết đam mỹ, là một cô gái hủ nữ* tiêu chuẩn, bên ngoài thuần khiết, bên trong dơ bẩn, cô thường xem các tiết mục ngắn, clip, khả năng am hiểu về vấn đề này rất rộng.

*Hủ nữ: những người sống trong mơ tưởng tình yêu giữa nam với nam và giữa nữ với nữ.

Giờ phút này.

Chu Vũ Đồng nghe thấy Lý Kỳ Kỳ muốn đi đóng phim, nhất thời kinh ngạc, lề mề từng chút ngồi từ trên giường dậy, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi mà hỏi:

"Kỳ...Kỳ Kỳ, cậu đang nói đùa với tớ đó à?"

"Không, Đồng Đồng, tớ thật sự sắp đóng phim hành động rồi."

Phía bên kia điện thoại, Lý Kỳ Kỳ vô cùng hào hứng nói: "Anh rể của tớ nói rồi, anh ấy quen một ông chủ lớn và sẽ giúp tớ liên lạc với ông ấy, nhanh chóng sắp xếp cho tớ tham gia quay phim, còn cho tớ làm nữ chính nữa, ha ha ha, Đồng Đồng, cậu sẽ rất nhanh được nhìn thấy tớ trên điện thoại rồi."

"Hả, Kỳ Kỳ, cậu tại sao lại quyết định đột ngột như thế, thật là vội vàng quá đi, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?" Chu Vũ Đồng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bởi vì cô ấy biết đó là loại phim gì.

"Tất nhiên tớ suy nghĩ kỹ rồi, cậu cũng biết mà, ước mơ lớn nhất của tớ chính là được đi đóng phim."

Lý Kỳ Kỳ vui vẻ cười nói: "Bây giờ vừa hay có cơ hội, tớ nhất định không bỏ lỡ, anh rể của tớ nói rồi, anh ấy sẽ sắp xếp cho tớ mấy nam chính đẹp trai, nói không chừng tớ có thể tìm thấy được bạn trai của mình luôn đó chứ."

"Cái này..."

Nghe được những lời này, Chu Vũ Đồng cứng họng, không biết nên nói gì nữa.

"Sao thế Đồng Đồng?" Lý Kỳ Kỳ nhận thấy được sự khác thường của bạn thân mình, tò mò hỏi.

"Không, không sao cả."

Chu Vũ Đồng trước tiên là trả lời lại, sau đó thở dài một hơi nói: "Kỳ Kỳ, tớ thật sự không nghĩ đến chuyện cậu đi đóng phim, người nhà của cậu có biết không, họ có đồng ý cho cậu đi đóng phim không?"

"Cha mẹ tớ đều không biết, chỉ có chị gái tớ biết chuyện này thôi, nếu họ biết thì nhất định sẽ không đồng ý cho tớ đi đóng phim, họ suốt ngày nói cái gì mà xuất hiện công khai trước công chúng sẽ bị ảnh hưởng không tốt." Lý Kỳ Kỳ thật lòng nói.

"Chắc chắn là có ảnh hưởng không tốt rồi!''

Chu Vũ Đồng nói tiếp: "Kỳ Kỳ, chị gái cậu không ngăn cản cậu hay sao?”

"Không, chị ấy còn muốn đóng phim chung với tớ nữa." Lý Kỳ Kỳ cười nói.

"Hả, cái này..."

Chu Vũ Đồng kìm nén hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Hai chị em nhà cậu thật sự là...sống thoáng quá!"

"Đồng Đồng, cậu đang nói cái gì vậy, cái này với chuyện sống thoáng có liên quan gì đến nhau chứ?" Lý Kỳ kỳ nghi ngờ nói.

"..."

Chu Vũ Đồng hết chỗ nói, dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Kỳ Kỳ, gần đây có phải cậu gặp phải cái gì kích thích quá rồi phải không, sao mà lại muốn đi đóng phim chứ."

"Đóng phim thì sao chứ, sao mà tớ càng nghe càng không hiểu." Khuôn mặt Lý Kỳ Kỳ đầy ngỡ ngàng, sau đó nói: "Đồng Đồng, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng ra, đừng có vòng vo tam quốc nữa."

Nhìn thấy bạn thân nghi ngờ như thế, Chu Vũ Đồng liền định chọc thủng giấy cửa sổ, nhỏ tiếng thì thầm vào tai Kỳ kỳ.

Lý Kỳ Kỳ nghe thấy những lời đó, trợn mắt há miệng, sững sờ ngay tại chỗ.

"Hả, ah ah!"

Lý Kỳ Kỳ phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói: "Cái tên Tô Thương đáng chết này lại dám trêu chọc tớ nữa sao, chị đây thề sẽ không để yên đâu."

"Kỳ Kỳ, sao thế?" Chu Vũ Đồng nghi ngờ nói.

"Đồng Đồng, tớ bị Tô Thương lừa rồi, tớ không biết..."

Khuôn mặt Lý Kỳ Kỳ đỏ bừng, nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Chu Vũ Đồng.

"Ha ha, hóa ra là như thế."

Chu Vũ Đồng chịu không nổi mà cười lớn: "Tô đại thiếu gia thiệt thòi nhiều hơn sao, ha ha, cười chết tớ rồi."

"Ừm, hử, cậu có phải là bạn thân tốt nhất của tớ không đó, còn cười được nữa hả!" Lý Kỳ Kỳ tức giận nói.

"Kỳ Kỳ, đừng giận nữa, tớ không cười nữa được chưa." Chu Vũ Đồng cố nhịn cười, hỏi:

"Vậy giờ có còn định hợp tác với cái ông chủ lớn kia không?"

"Hợp tác cái cọng lông hả, không nói với cậu nữa, thù này tớ nhất định phải trả, tớ tắt máy đây, rảnh thì tới Giang Bắc chơi."

Nói xong Lý Kỳ Kỳ liền tắt điện thoại.

"Đáng tiếc quá, không được nhìn Lý Kỳ Kỳ biểu diễn rồi, ôi chà, vừa nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi."

Nghe thấy Lý Kỳ Kỳ không hợp tác nữa, Chu Vũ Đồng chớp mắt lộ ra một chút thất vọng.

....

Đèn hoa rực rỡ nổi lên làm thành phố trở nên lung linh muôn màu muôn vẻ.

Lúc này.

Tô Thương và Lý Phi Tuyên vẫn đang cùng nhau đi dạo, bờ vai nối tiếp bờ vai, dưới ánh đèn đường hình dáng của hai người kéo dài theo từng nhịp bước.

Thời gian vừa vặn, gió nhè nhẹ thổi, tất cả mọi thứ cứ như một sự sắp xếp hoàn hảo nhất.

"Tô Thương, sau này anh có dự định gì không?" Đột nhiên Lý Phi Tuyên hỏi.

"Ừm, có chứ."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Dự định gần đây của anh chính là nhanh chóng cưới được em về nhà."

Nghe được những lời này, khuôn mặt ngọc xinh đẹp của Lý Phi Tuyên trong phút chốc lại nóng lên, mang theo một chút ngượng ngùng nói: "Nằm mơ đi, anh làm việc xấu có tiếng khắp nơi, em không muốn gả cho anh!."

"Thế thì thôi vậy, anh đi cưới người khác." Tô Thương cười nói.

"Anh!"

Lý Phi Tuyên tức giận, trợn mắt nhìn Tô Thương, nghiến răng nói: "Tô Thương, anh không thể nói vài câu đẹp đẽ cho em nghe hay sao, biết đâu em sẽ thay đổi suy nghĩ."

"Không thể!"

Ai ngờ Tô Thương lại hùng hồn nói: "Đại trượng phu sinh ra giữa đất trời, lại có thể vì buồn bực mà bằng lòng làm thiểm cẩu* hay sao.?"

*Thiểm cẩu: Chỉ loại người không từ thủ đoạn để tiếp cận và lấy lòng người khác.

"Em vẫn chưa cưới anh, mà lại muốn anh nịnh nọt em, không thể nào, cả đời này đều không thể được."

"Trừ khi em lấy anh, làm vợ của anh, đến lúc đó mọi thứ đều dễ nói hơn rồi, nịnh nọt những người con gái khác thì gọi là thiểm cẩu, bám dính lấy vợ của mình thì gọi là tán tỉnh."

Nói xong, hai người vừa hay đi qua một cái cột đèn đường.

Tô Thương trực tiếp nắm lấy cánh tay Lý Phi Tuyên, dựa vào cột đèn đường mà ép cô đứng sát lại, sau đó chân thành nói: "Cô gái, bây giờ anh cho em một cơ hội, em có đồng ý làm vợ của anh hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK