Không thể!
Ngắn gọn mà thẳng thắn!
Dĩ nhiên là Tô Thương không có mười tỷ, anh ấy ra giá chỉ là vì muốn gây khó dễ cho Lưu Phàm Khuê mà thôi.
Hiện nay chợ Đen Cửu Môn đang mượn sức của Tô Thương, cho dù Lưu Phàm Khuê không tiếp tục đấu giá, thì với thân phận của Tô Huyền Thiên, chợ Đen Cửu Môn cũng không thể trở mặt được, nhiều lắm là nợ chợ Đen Cửu Môn một cái ân tình mà thôi.
Nghe được Tô Thương ra giá, trong mắt Lưu Phàm Khuê hiện lên một vẻ hung ác. Nhưng có điều là anh ta còn kiêng dè Tô Huyền Thiên, vì thế gượng cười nói: "Tô công tử, cậu đã đặt chân vào cảnh giới tông sư rồi, cây yêu đao trước mặt đối với anh mà nói thì không có công dụng lớn, chi bằng anh cho tôi đi, rồi tôi sẽ bồi thường cho anh."
Tô Thương nghe vậy liền nhẹ nhàng cười nói: "Còn có bồi thường à, nhưng lấy cái gì để bồi thường?"
Lấy gì để bồi thường?
Lưu Phàm Khuê do dự, theo anh ấy thấy thì Tô Huyền Thiên có thực lực cao cường, sau lưng còn có thế lực cổ võ cường đại. Như thế tiền tài đối với anh ta mà nói quả thực không có ý nghĩa.
Còn những thứ khác, anh ấy không biết phải lấy cái gì, nên cũng không biết trả lời như thế nào.
"Anh cả, em nghe nói Tô Huyền Thiên thích đá năng lượng, còn nhiều lần đến chợ Đen Cửu Môn để tìm đá năng lượng." Lúc này, Lưu Phàm Khôn nhắc nhở nói.
"Đá năng lượng sao?"
"Đúng lúc anh đang cất giữ mười viên, thứ này chỉ có thể cải thiện thể chất người thường một chút, nhưng tôi giữ lại không có tác dụng gì nên có thể đưa cho Tô Huyền Thiên, miễn là anh ta đừng có trở mặt là được."
Lưu Phàm Khuê âm thầm cân nhắc, rồi nhìn về phòng phía tầng hai, khách sáo nói: "Tô công tử, nghe nói cậu liên tục sưu tầm đá năng lượng, vừa may tôi có mười viên, nếu cậu từ bỏ đấu giá yêu đao Thái Chân thì mười viên đá năng lượng đó tôi sẽ tặng hết cho cậu."
"Mười viên đá năng lượng sao!"
Tô Thương nhịn không nổi mà vui mừng cười, anh ấy không nghĩ tới lại có chuyện vui bất ngờ như vậy, thật là vui sướng.
Nhưng mà ngoài mặt Tô Thương lại giả vờ khó xử nói: "Thôi bỏ đi, mười viên thì mười viên, tôi nể mặt cậu đó, đem đá năng lượng lại đây đi."
"Tô công tử, là như vậy, tôi không mang theo bên người." Lưu Phàm Khuê hứa hẹn nói: "Cho tôi địa chỉ nhà của cậu, muộn nhất ba ngày sau tôi sẽ mang đá năng lượng đến tận tay cho cậu."
"Được!"
Tô Thương gật đầu nói: "Địa chỉ nhà thì không cần đâu, cậu cứ mang đá năng lượng đưa cho bảo vệ chợ Đen Cửu Môn giúp tôi là được, vài ngày sau tôi sẽ đến lấy."
"Được."
Lưu Phàm Khuê bằng lòng nhưng lập tức nói: "Nhưng còn yêu đao Thái Chân kia. . . "
"Tôi sẽ bỏ đấu giá nó, nhưng trước đó tôi đã ra giá rồi, nói lời phải giữ lời, cậu chỉ cần ra giá cao hơn mười tỷ là được." Tô Thương thản nhiên nói.
"Mười tỷ . . ."
Lưu Phàm Khuê cảm thấy khó xử, cái này đã vượt xa dự tính của anh ấy.
"Cậu cảm thấy thế nào, rất khó xử sao?"
Tô Thương lạnh lùng nói: "Người anh em, cậu ở trên sàn đấu giá lại khuyên tôi từ bỏ, như thế thực ra đã vi phạm quy tắc đấu giá, nếu như ra giá không cao hơn tôi thì tôi chỉ sợ chợ Đen Cửu Môn sẽ không đồng ý, nếu như cậu cảm thấy khó quá thì thôi vậy."
"Không, không khó xử."
Lưu Phàm Khuê cắn răng nói: "Tôi thêm một nghìn đô, mười tỷ với một nghìn đô."
Tô Thương nghe thấy thế liền không nói gì thêm, mục đích của anh ấy đã đạt được rồi, hơn nữa còn kiếm thêm được mười viên đá năng lượng nữa.
"Mười tỷ một nghìn đô lần một!"
"Mười tỷ một nghìn đô lần hai!"
"Mười tỷ một nghìn đô lần ba!"
Ngay sau đó, chuyên gia đấu giá liền dứt khoát nói: "Chúc mừng bạn, bạn đã đấu giá thành công được yêu đao Thái Chân!"
. . . . .
Rất nhanh cuộc đấu giá đã kết thúc, mọi người lần lượt ra về.
Lúc này.
Hai tên bảo vệ tươi cười bước tới phòng riêng trên tầng hai, một người cảm kích nói: "Tô công tử, nhờ có cậu mà yêu đao Thái Chân hôm nay đã tăng thêm hai tỷ."
“Chỉ cần nỗ lực một chút thôi, vì tôi đang ở trong phòng riêng danh giá nhất của mấy người, nên tôi nhất định phải đóng góp một phần nào đó cho Cửu Môn liên minh chứ.” Tô Thương thản nhiên nói.
"Rất cảm ơn cậu, chúng tôi đã báo cáo chuyện này cho ông chủ rồi, ông chủ quyết định sẽ tặng cho cậu một tấm thẻ vàng tím."
Người bảo vệ nói xong liền lấy ra một tấm thẻ vàng đưa cho Tô Thương, còn nói: "Trong thẻ này có năm trăm triệu, cậu cầm lấy mà tiêu ở chợ Đen. Đương nhiên, thẻ vàng này của chợ Đen Cửu Môn chúng tôi đã được đã được ngân hàng trung ương thông qua rồi nên có thể thanh toán trong thành phố, có thể thanh toán qua điện thoại, hoặc là trực tiếp quẹt thẻ đều được hết."
Năm trăm triệu!
Trái đất có rất nhiều tài nguyên, tiền đều có thể mua được, và tiền chắc chắn sẽ được sử dụng đến trong tương lai, năm tỷ này tới thật là đúng lúc.
Tô Thương vui vẻ, còn khéo nói: "Thật là ngại quá."
"Tô công tử, cậu hãy nhận đi, mật khẩu là sáu số không."
Người bảo vệ gượng cười nói: "Nếu cậu không nhận, ông chủ nhất định sẽ trách tội chúng tôi làm việc không tốt, như thế thì chúng tôi sẽ bị phạt đấy."
"Haizz, nếu là như vậy thì tôi cố gắng nhận vậy, trước đó tôi cũng đã nói rồi, tôi không ham số tiền này nhưng vì không muốn các anh bị ông chủ trách phạt nên tôi mới nhận đấy." Tô Thương miễn cưỡng nhận tấm thẻ vàng.
"Cảm ơn Tô công tử." Hai tên bảo vệ thấy vậy liền cảm ơn rối rít.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, còn nói: "Đúng rồi, vừa nãy là ai đã đấu giá được yêu đao Thái Chân vậy, các anh có nhớ không?"
"Có, là một cao thủ tông sư nước D, Lưu Phàm Khuê, có hai người đi theo là em trai anh ta Lưu Phàm Khôn và một người nữa là Đỗ Tử Minh."
Một người bảo vệ nói tiếp: "Tô công tử yên tâm đi, tôi đã lấy danh nghĩa chợ Đen Cửu Môn để đặc biệt dặn dò anh ta mang mười viên đá năng lượng đến cho cậu, nếu anh ta dám quỵt nợ thì chợ Đen Cửu Môn sẽ không tha cho anh ta đâu."
"Vậy là tốt rồi."
"Hiện tại đấu giá cũng đã xong, tôi đi trước đây, tạm biệt lần sau gặp lại."
Tô Thương vô cùng vừa lòng, sau đó liền đứng dậy đi ra khỏi phòng.
"Chào Tô công tử." Hai người bảo vệ quay người cúi chào.
Tô Thương vừa đi khỏi, một người bảo vệ nói: "Ông chủ hào phóng thật, chỉ có những cao thủ tông sư mới có tư cách cầm thẻ vàng của chợ Đen Cửu Môn chúng ta. Nhưng ông chủ không chỉ đưa cho Tô Thương thẻ vàng, mà còn cho cậu ta năm trăm triệu. Tôi chưa bao giờ thấy ông chủ đối tốt với người khác như vậy. Thật là hâm mộ. Nếu tôi là Tô công tử thì tốt biết mấy."
"Đừng nói thế, Tô công tử vô cùng tài giỏi, nếu cậu có tài năng như cậu ấy, ông chủ sẽ tốn không ít tiền để thu phục cậu đâu.” Một người bảo vệ khác cười nói.
"Haha, vậy đời này tôi không có cơ hội rồi."
Người bảo vệ này cười nói: "Ông chủ ngày mai sẽ đến đây, không biết có thể thuyết phục được Tô công tử gia nhập vào chợ Đen Cửu Môn không nữa."
"Đây là vấn đề lớn đấy, tôi nghe nói ông chủ đang sưu tầm hơn trăm viên đá năng lượng."
. . . . . .
Tô Thương không nghe được cuộc nói chuyện của hai tên bảo vệ, vì anh ấy còn muốn lấy lại yêu đao Thái Chân nên đã nhanh chóng rời khỏi chợ Đen Cửu Môn.
Phía bên kia.
Anh em Lưu Phàm Khuê giành được yêu đao Thái Chân thì vô cùng vui sướng, vội vàng rời khỏi chợ Đen Cửu Môn, suy nghĩ tìm một chỗ để cất giấu yêu đao, sau đó sẽ đi tiêu diệt Nạp Lan gia.
Khoảng mười mấy phút sau, Lưu Phàm Khuê, Lưu Phàm Khôn, cùng với Đỗ Tử Minh, ba người liền đi tới rừng Đông Sơn.
Nhưng bọn họ vừa mới tới, thì Tô Thương đã đến trước rồi, anh ấy trốn vào chỗ tối.
"Nơi này ít người qua lại, bốn phía đều là rừng cây, đem yêu đao Thái Chân chôn ở chỗ này, rồi làm một cái ký hiệu, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra." Đỗ Tử Minh đề nghị.
"Ừm."
Lưu Phàm Khuê nghe theo lời đề nghị của Đỗ Tử Minh, lập tức đào một cái hố ở dưới gốc cây, đem yêu đao Thái Chân đặt vào đó rồi lấy đất lấp lên, cuối cùng khắc một chữ D trên cây.
Lưu Phàm Khôn đứng bên cạnh vẫn còn lo lắng, nên lấy một ít cỏ dại rải lên trên mới yên tâm.
Tiếp đó, ba người rời khỏi rừng Đông Sơn, vẻ mặt đằng đằng sát khí, chắc là đang tính đi giết Nạp Lan gia.
Tô Thương đang nấp trong chỗ tối, thấy ba người đã rời đi, đột nhiên thấy tức giận.
Tôi đặc biệt chuẩn bị đánh nhau một trận để cướp đi yêu đao Thái Chân, nhưng bây giờ lại khiến cho ông đây phải đi ăn trộm sao?
Như vậy là coi thường tôi, tôi đường đường là Huyền Thiên Tiên Đế, như vậy thì mặt mũi tôi để đâu?
Chương 97: Anh em tình thân.
Dĩ nhiên có điều là đôi khi mặt mũi hay cái gì đó cũng không có ý nghĩa, tự nhiên lấy vẫn là thích hơn.
Tô Thương không khách khí với hai anh em Lưu Phàm Khuê nữa, thấy bọn họ đi xa liền đi đến chỗ chôn yêu đao Thái Chân, lấy được yêu đao một cách dễ dàng.
"Haha, giá trị hơn mười tỷ mà mình có thể chiếm được một cách dễ dàng như vậy, cảm giác như đang mơ vậy."
Tô Thương vui sướng tươi cười, cầm yêu đao trong tay hai mắt anh sáng ngời lên: "Sát khí ẩn chứa trong thanh yêu đao này, quả nhiên còn nhiều hơn so với Hồng Liên đao, chuyến đi đêm nay thật sự không tệ rồi!"
Trong khi Tô Thương nhìn kỹ thanh yêu đao Thái Chân, bỗng nhiên nhận thấy xa xa truyền đến thanh âm đánh nhau.
Cẩn thận nghe kĩ một chút, Tô Thương nhếch miệng cười nói: "Nạp Lan Dịch và bà nội cậu ta đến, đang đánh nhau cùng với anh em Lưu Phàm Khuê rồi."
Tối nay.
Mục tiêu chính của Tô Thương là yêu đao, bây giờ đã lấy được yêu đao rồi thì nên rời đi.
Nhưng mà bây giờ anh ấy muốn xem sức mạnh của bà nội của Nạp Lan Dịch với Lưu Phàm Khuê, để xem anh ấy có thể đối phó với bọn họ hay không.
Vì thế, Tô Thương đem cất yêu đao, rồi đi đến trốn gần chỗ bọn họ đang đánh nhau.
Không lâu sau, anh ấy nhìn thấy một bà lão đang liều chết đánh nhau với anh em Lưu Phàm Khuê. Cảnh tượng tràn ngập sự tàn sát, lá cây bay bay, tiếng động rất nhỏ.
Còn Nạp Lan Dịch thì lại đứng qua một bên, xa xa cổ vũ cho bà nội.
Cách Nạp Lan Dịch không xa, có một thi thể toàn thân đầy máu, chính là Đỗ Tử Minh, chắc là đã bị Tống Lệ Hoa giết chết.
Tại thời điểm này.
Tống Lệ Hoa đang ngưng tụ sức lực, trong tay tràn ngập chân khí, sau đó chợt tung ra một chưởng kinh khủng phi thường.
Lưu Phàm Khuê với Lưu Phàm Khôn thấy vậy liền hợp sức ra tay mới hóa giải được sự tấn công của Tống Lệ Hoa.
"Anh cả, bà lão này thật sự không đơn giản!" Lưu Phàm Khôn bị ép lùi mấy bước, sắc mặt cứng lại nói.
"Ừm, bà ta với anh giống nhau, đều là trung kỳ tông sư, nhưng vì bà ta đạt tới trung kỳ trước anh nên chân khí mạnh hơn anh một chút, là anh đã xem thường bà ta."
Lưu Phàm Khuê chăm chú nhìn Tống Lệ Hoa, trầm giọng nói: "Nhưng mà, nếu hai chúng ta liên thủ thì chạy trốn trong tay bà ta là không thành vấn đề."
"Chạy trốn. . . Anh cả, thế còn yêu đao Thái Chân thì làm thế nào?" Lưu Phàm Khôn hỏi.
"Không cần phải lo lắng, không ai biết chuyện chúng ta đem yêu đao Thái Chân giấu trong rừng cây đâu."
Lưu Phàm Khuê thản nhiên nói: "Ngày mai có cơ hội chúng ta sẽ đến lấy. Còn Nạp Lan gia, hừ, thù này ghi nhớ, sau này trả thù cũng không muộn!"
"Được, em nghe theo sắp xếp của anh." Lưu Phàm Khôn gật đầu nói.
"Ừm."
Lưu Phàm Khuê gật đầu nói tiếp: "Phàm Khôn, thực lực của em yếu hơn rồi, nếu chúng ta cùng nhau chạy trốn, bà ta sẽ dùng hết sức lực để đuổi theo em, như thế em rất khó mà thoát được."
"Như vậy đi, chờ một chút anh sẽ giữ chân bà ta, rồi em chạy trước đi, sau đó anh sẽ chạy sau."
"Anh cả, như thế thì nguy hiểm quá, lỡ như anh bị bà ta bắt lại thì sao?" Lưu Phàm Khôn lo lắng nói.
"Khả năng bị bắt lại sẽ rất ít, nhưng mà chắc chắn bị thương nặng."
Lưu Phàm Khuê nhìn em trai mình nghĩa khí nói: "Nhưng mà em là em trai anh, là máu mủ ruột thịt của anh, chỉ cần em có thể trốn thoát được mà không bị làm sao thì anh sẵn lòng mạo hiểm!"
"Anh cả!"
Lưu Phàm Khôn cảm động vội vàng nói: "Không được, chúng ta là anh em ruột thịt, sống chết cùng nhau, em tuyệt đối sẽ không để anh lại một mình!"
"Em trai tốt!"
Lưu Phàm Khuê xúc động, sau đó cắn răng nói: "Được, chúng ta cùng hợp sức đánh lui bà ta, sau đó cùng nhau chạy thoát."
"Nhưng mà, Phàm Khôn, nếu như vậy thì rất có thể em sẽ bị bà ta làm bị thương, em phải cẩn thận đấy."
"Anh cả, nếu hai chúng ta nhất định phải có một người bị thương thì em muốn người đó là em!" Lưu Phàm Khôn nghiêm túc nói.
"Được, anh em tốt!"
Lưu Phàm Khuê đỏ mắt vỗ vai em trai, gật đầu nói: "Được rồi, anh đếm ba hai một rồi chúng ta cùng nhau ra tay, nhớ kỹ, phải dùng toàn bộ sức lực, dốc hết sức mình, cũng không cần lo lắng cho anh, chỉ cần một chưởng đẩy lui bà ta!"
"Vâng!" Lưu Phàm Khôn nghiêm túc gật đầu.
"Ba!"
"Hai!"
Lưu Phàm Khuê không một chút chần chừ, vừa đếm vừa điều động chân khí trong cơ thể.
Lưu Phàm Khôn bên cạnh cũng như thế, đem toàn bộ chân khí của mình ra hội tụ thành một chiêu cực mạnh.
"Một!"
Lưu Phàm Khuê vừa dứt lời, Lưu Phàm Khôn như mũi tên rời cung lao nhanh về phía Tống Lệ Hoa.
Nhưng ngược lại, Lưu Phàm Khuê lại làm tiêu tan đi chân khí của mình rồi lẩm bẩm nói: "Xin lỗi em Lưu Phàm Khôn, anh đã lừa em."
"Bà ta thực lực rất mạnh, cho dù anh có liên thủ với em thì cũng không cách nào thoát khỏi tay bà ta được."
"Chúng ta phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, nhiều lắm thì có thể đánh bà ta bị trọng thương thôi. Điều đó thật không có ý nghĩa gì."
Lưu Phàm Khuê áy náy nói: "Nếu hai người chúng ta phối hợp tốt đến đâu thì chúng ta chỉ có thể sống được một người, nhưng anh không muốn chết."
"Cho nên anh chỉ có thể lừa gạt em để em giữ chân bà ta một lúc, như thế anh mới có thể có cơ hội chạy trốn được."
"Phàm Khôn, em ở trên trời có linh thiêng nhất định phải thông cảm cho anh, anh cũng chỉ vì bất đắc dĩ nên mới dùng cách này."
"Anh biết em yêu thương cô sinh viên mới cưới, em yên tâm đi, sau khi em chết anh nhất định sẽ thay em chăm sóc cô ấy."
Lưu Phàm Khuê lẩm bẩm như thể đang ăn năn hối lỗi, sau đó bỏ chạy theo hướng ngược lại.
"Ơ?"
Lưu Phàm Khôn đang tới gần Tống Lệ Hoa thì dừng lại, nhận ra anh cả không theo mình nên nghi ngờ.
Sao lại như thế này?
Anh cả không phải nói cả hai cùng ra tay hay sao?
"Hừ!"
"Muốn chết à!"
Lúc này, Tống Lệ Hoa đột nhiên xông đến, trong phút chốc liền tung ra một chưởng trước mặt Lưu Phàm Khôn.
"Ầm!"
Lưu Phàm Khôn trực tiếp bị bay lộn ngược ra sau, hơn nữa còn phun ra ngụm máu, máu nhuộm cả bầu trời.
"Anh cả, sao anh lại. . . .lừa em!"
Sau khi rơi xuống đất, lpk cố gượng nói vài chữ rồi nhắm mắt lại mà chết.
"Muốn chạy trốn sao?"
"Mày muốn chạy trốn sao?"
Giải quyết xong Lưu Phàm Khôn, Tống Lệ Hoa nhìn xung về hướng Lưu Phàm Khuê chạy trốn, ánh mắt tàn ác đáng sợ: "Tiểu Dịch, cháu ở đây đừng đi đâu lung tung rồi gọi điện cho Nạp Lan gia đến đón đi, bà đuổi theo Lưu Phàm Khuê!"
"Tuy rằng tôi không sợ nước D, nhưng cũng không nghĩ đến việc gây thù chuốc oán với nước D. Vì thế anh ta phải chết, chỉ có anh ta chết thì chuyện đêm nay mới không truyền ra ngoài."
"Vâng bà nội, bà nội cẩn thận ạ." Nạp Lan Dịch trả lời.
"Ừm."
Tống Lệ Hoa gật đầu, sau đó chạy nhanh như bay đuổi theo Lưu Phàm Khuê.
Sau khi bà nội đi, Nạp Lan Dịch nhìn hai thi thể bên cạnh, lại nhìn rừng cây tối đen như mực, trong lòng lo sợ run rẩy, vội vàng điện thoại gọi người tới đón mình về nhà.
Trong bóng tối.
Tô Thương bị Lưu Phàm Khuê làm cho choáng váng, vốn tưởng rằng anh em tình thân, nhưng bây giờ thì ngược lại.
"Lão già kia thật là gian trá mà, nhưng bà nội Nạp Lan Dịch còn mạnh hơn nên chắc là ông ta không chạy thoát nổi đâu."
Tô Thương tươi cười rồi nhìn Nạp Lan Dịch, trong mắt toát lên ý nghĩ nguy hiểm:
"Nạp Lan công tử, cậu đã nhiều lần hãm hại tôi, bây giờ là thời điểm phải trả giá rồi."
Giết.
Nạp Lan tổ đã chết, mặc dù Nạp Lan gia còn có một cao thủ nhưng không đáng sợ, bây giờ có thể giết Nạp Lan Dịch rồi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Thương lạnh lùng chậm rãi bước ra từ trong bóng tối. . . . . .
Chương 98: Nạp Lan Dịch, chết đi.
Đêm khuya vắng người.
Nạp Lan Dịch một mình đứng trong rừng cây, bên cạnh lại có hai cái xác chết nên anh ta vốn đã nhát gan nay lại càng thêm sợ hãi.
"Nạp Lan thiếu gia."
Ngay lúc này Tô Thương đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nở nụ cười nhìn vào Nạp Lan Dịch.
"Hả!"
Đột nhiên âm thanh từ đâu xuất hiện khiến cho Nạp Lan Dịch giật nảy mình, vội vàng lùi về sau mấy bước, sau đó khuôn mặt đầy nghi ngờ cẩn thận nhìn qua, sợ hãi bất an nói: "Anh, anh là ai?"
Từ sau khi đi vào chợ đen Cửu Môn, Tô Thương vẫn luôn dùng thân phận là Tô Huyền Thiên, tới tận bây giờ khuôn mặt anh vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng của Tô Huyền Thiên nên làm cho Nạp Lan Dịch không thể nhận ra.
"Ha ha."
Ánh mắt Tô Thương nhìn vào Nạp Lan Dịch nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó thi triển thuật dịch dung, khôi phục hình dáng ban đầu của mình: "Nạp Lan Dịch, anh biết tôi là ai chứ?"
"Tô...Tô Thương!"
Nạp Lan Dịch đột nhiên thở dài một hơi, sau đó lập tức cảnh giác, nhíu mày nói: "Tô Thương, cậu đến đây làm gì?"
"Tất nhiên là để tìm anh rồi." Tô Thương cười đùa nói, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Nạp Lan Dịch mơ hồ, chợt nhận ra có điều gì đó không đúng, trong đầu đột nhiên nhớ lại một chuyện, vội vàng dò hỏi: "Anh, anh vừa rồi sao lại là một khuôn mặt của người đàn ông khác?"
"Chỉ là thuật dịch dung mà thôi, tôi không chỉ có thể biến thành anh ta, tôi còn có thể biến thành anh nữa kìa."
Tô Thương nhếch miệng, sau đó trước mặt Nạp Lan Dịch biến thành Nạp Lan Dịch, rồi lại biến đổi về hình dáng ban đầu: "Nạp Lan thiếu gia, nhìn rõ chưa hả?"
"Cái này!"
Nạp Lan Dịch dừng lại một chút rồi chìm vào im lặng, mấy giây sau nghiến răng nói: "Tô Thương, mấy ngày trước người giả mạo tôi không phải là anh chứ?"
"Đúng vậy."
Tô Thương khẽ cười: "Nạp Lan thiếu gia, xem ra anh vẫn còn rất thông minh, thực sự là tôi đã biến thành anh, giết chết cao thủ nước D, lại cướp đi Hồng Liên đao từ trong tay Quốc Nhận."
"Anh anh anh, anh tại sao lại làm như thế!" Nạp Lan Dịch nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha!"
Tô Thương lạnh lùng cười nói: "Nạp Lan Dịch, không phải anh luôn muốn giết tôi hay sao, tôi chỉ đổ cho anh vài tội thôi có đáng gì chứ."
Vừa nói, Tô Thương vừa chậm rãi đến gần Nạp Lan Dịch.
"Tô Thương, anh không được qua đây!"
Nạp Lan Dịch thấy vậy hoảng sợ đến thay đổi sắc mặt, vội vội vàng vàng nói: "Anh biết tôi tám tuổi đã tập võ không, tôi giờ đã là cao thủ tông sư, thực lực của tôi bây giờ rất mạnh, anh cứ qua đây nữa thì đừng trách tôi không khách khí!"
Tô Thương lạnh lùng nói: "Nạp Lan Dịch, đêm nay anh chắc chắn phải chết, từ khi anh bắt đầu lợi dụng Tô Cảnh Hàm và Triệu Văn Bân ngấm ngầm hại tôi thì trong đầu tôi đã bắt đầu suy nghĩ anh nhất định phải chết trong tay của tôi!"
Tô Thương dừng lại, trong tay ngưng tụ một chiêu thủy nhận, biểu cảm u ám đáng sợ.
"Tôi lợi dụng Tô Cảnh Hàm và Triệu Văn Bân ngấm ngầm hại anh lúc nào chứ, Tô Thương, anh đừng đổ oan cho người tốt, tôi căn bản không có quan hệ gì với bọn họ."
Nạp Lan Dịch cảm nhận được sát ý của Tô Thương nên đã bị dọa đến chân phát run, vội vàng giải thích.
"Ồ?"
Tô Thương khẽ nhíu mày: "Không phải anh?"
"Không phải tôi, Tô Thương, tôi có thể thề, nếu tôi với hai người họ tính toán hại anh, tôi sẽ chết không được yên thân."
Nạp Lan Dịch đầu tiên là nghiêm túc thề thốt, sau đó van xin: "Tôi cầu xin anh, anh đừng có giết tôi, bây giờ ông nội tôi chết rồi, nhà Nạp Gia đã ở trong tay tôi, tôi có thể cho anh tiền, rất rất nhiều tiền."
"Không cần giải thích, tôi tin anh, anh cũng không cần phải cầu xin tôi, bởi vì dù sao bây giờ anh cũng bắt buộc phải chết."
"Coi như người sai khiến Tô Cảnh Hàm và Triệu Văn Bân hãm hại tôi không phải là anh, nhưng anh là người giật dây cho Triệu Quý Bình và Tống Khang Minh giết tôi."
"Đối với người muốn giết tôi, tôi nhất định phải giết hết, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
"Bây giờ thời gian chết của anh đến rồi!"
Vừa nói xong, Tô Thương vung tay lên, thủy nhận bỗng nhiên bắn ra, trực tiếp phá vỡ cổ của Nạp Lan Dịch.
Xùy xùy!
Cổ họng bị phá vỡ, máu tươi chảy ba thước.
"Ụych!"
Nạp Lan Dịch không nói được một câu, cơ thể ngã thẳng xuống đất, hoàn toàn mất đi sinh mạng.
"Nạp Lan thiếu gia không phải Nạp Lan Dịch thì còn có thể là ai chứ?"
Sau khi giết Nạp Lan Dịch, Tô Thương nhíu mày, bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc ai là kẻ đang tính toán hãm hại mình.
Rất nhanh trong đầu anh đã xuất hiện ra một cái tên: "Nạp Lan Minh Triết."
Nhà Nạp Lan cả đời này tổng cộng có ba thiếu gia, Nạp Lan Dịch là tên thứ hai, bên trên có một người anh tên là Nạp Lan Vô Đạo, bên dưới có một người em là Nạp Lan Minh Triết.
Nạp Lan Vô Đạo không có ở Giang Bắc, Tô đại thiếu gia với người này gần như không có cơ hội tiếp xúc.
Có điều Nạp Lan Minh Triết thì anh ấy có tiếp xúc qua mấy lần.
Trong ấn tượng của Tô Thương thì Nạp Lan Minh Triết là một người khiêm tốn, hào hoa phong nhã, mà cơ thể lại khá yếu ớt, thường xuyên ho ra máu.
Quan hệ giữa Tô đại thiếu gia và Nạp Lan Minh Triết tuy không tính là bạn bè tri kỉ nhưng cũng là bạn bè gặp mặt chào hỏi nhau.
"Nạp Lan thiếu gia trong miệng Tô Cảnh Hàm nói ra lại là Nạp Lan Minh Triết sao?"
Tô Thương nhíu mày suy nghĩ, sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Ha ha, có phải là anh ta hay không thì tìm cơ hội thăm dò thử là biết thôi mà."
Về việc này, Tô Thương cũng không để trong lòng.
Bây giờ Nạp Lan Tổ chết rồi, nhà Nạp Lan giờ đã chỉ còn là trên danh nghĩa, đã không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Còn người thực sự khiến Tô Thương kiêng kỵ nhất, chính là cao thủ đã làm cho Tô Kiền Khôn bị thương.
Lúc đầu Huyền Thiên Tiên Đế thuộc kiểu người tu chân cẩu thả, sau khi đến trái đất mới nhận biết được rằng sức mạnh của cao thủ luyện võ không ngừng thay đổi.
Nhất là bà nội của Nạp Lan Dich, bà già này đột nhiên xuất hiện, sức mạnh vượt qua tất cả những người luyện võ mà Tô Thương biết, trên trái đất này nhất định sẽ còn tồn tại rất nhiều người luyện võ tài giỏi.
Tô Thương không bao giờ dễ dàng bộc lộ sức mạnh của mình cho đến khi biết được những kẻ có âm mưu hãm hại nhà họ Tô trước đó.
Nghĩ đến bà nội của Nạp Lan Dịch, Tô Thương đột nhiên run lên, vội vàng đuổi theo hướng bà ấy đã rời khỏi.
Bà già này mạnh như vậy sớm muộn gì cũng gây phiền phức cho mình, Tô Thương dự định thử tìm xem có thể có cơ hội để giết chết đối phương hay không.
Thế là Tô Thương thuyên chuyển ấn tàng khí tức, nhanh chóng đã đuổi kịp Tống Lệ Hoa.
Giờ phút này.
Tống Lệ Hoa đã đuổi kịp Lưu Phàm Khuê chạy trốn trước đó, hai người họ đang đánh nhau cực kỳ kịch liệt.
Nhưng có thể dễ dàng nhìn ra, Lưu Phàm Khuê không phải là đối thủ của Tống Lệ Hoa, anh ta bị đánh tháo chạy liên tục, nhưng giờ thì không thể lui được nữa.
Ầm!
Lúc này, hai người họ đều đã dùng toàn bộ sức lực của mình, liều mạng đánh một chưởng.
Sau đó, Lưu Phàm Khuê liền ngã nhào xuống đất, há miệng phun ra một vũng máu, sắc mặt vô cùng tái mét.
Tống Lệ Hoa cũng không ổn, phải lùi lại mấy bước mới đứng vững, mặc dù không ngã xuống nhưng trong miệng cũng tràn ra một vệt máu,hơi thở cũng rối loạn, rõ ràng cũng đang bị trọng thương.
"Chỉ bằng sức mạnh của cậu mà dám ảo tưởng tiêu diệt nhà Nạp Lan sao, ha ha, đúng là cái thứ không biết trời cao đất dày là gì!"
Tống Lệ Hoa xóa đi vết máu ở khóe miệng, khuôn mặt lập tức trầm như nước, bước từng bước đi về phía Lưu Phàm Khuê, chuẩn bị giết chết anh ta.
Lưu Phàm Khuê cực kỳ sợ hãi, nhưng anh ta đã mất đi khả năng chiến đấu, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng rất khó khăn, căn bản không thể trốn thoát.
"Chết đi!"
Tống Lệ Hoa đi đến trước mặt Lưu Phàm Khuê, ánh mắt lạnh lùng sát khí, giơ tay lên chỉ muốn hạ chưởng xuống.
Nhưng vào lúc này, Tô Thương dịch dung thành Tô Huyền Thiên bỗng nhiên từ trong bóng tối nhảy ra, đồng thời sớm đã ngưng tụ thủy nhận, trực tiếp ném về phía Tống Lệ Hoa, định một chưởng giết chết bà ta.
Thủy nhận của luyện khí tầng thứ ba ngưng tụ, tản ra một uy thế kinh khủng, đi thắng đến Tống Lệ Hoa...
Chương 99: Đao đâu?
Tống Lệ Hoa đang định tấn công Lưu Phàm Khuê, để chấm dứt tại họa về sau, nhưng đột nhiên, bà ta nhận ra được một ý nghĩ rất kinh khủng, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
"Không được!"
Tống Lệ Hoa cảm nhận được sự tồn tại của thủy nhận, đang nhanh chóng bắn về phía mình.
Cho nên, bà ta cũng không cố giết Lưu Phàm Khuê, mà dùng hết sức lực để tránh né.
Phốc!
Nhưng thủy nhận vẫn làm xước đến tay của bà ta, chỉ trong nháy mắt, cả cánh tay của bà ta đã bị chém đứt, rơi xuống mặt đất, như thế có thể thấy được, rốt cuộc sức tấn công của thủy nhận khủng bố đến cỡ nào.
"Cậu là ai, mà lại đánh lén bà đây!"
Tống Lệ Hoa đứng vững người, che lấy vết thương, không kìm được cơn căm giận mà gào thét lên, đồng thời ánh mắt dùng lại trên người của Tô Thương.
"Tôi là Tô Huyền Thiên."
Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên, khuôn mặt lạnh lùng, khí tức trầm lại, đón nhận ánh mắt của Tống Lệ Hoa một cách không hề sợ hãi chút nào.
"Tô Huyền Thiên?"
"Ở chợ đen Cửu Môn, tôi đã từng nghe nói đến tên tuổi của cậu, tông sư trẻ tuổi mới hơn hai mươi, quả thực rất mạnh.”
Tống Lệ Hoa căm tức nhìn Tô Huyền Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi đây không hề đắc tội với cậu thì phải, tại sao cậu lại đánh lén tôi?”
Tại sao?
Ha ha!
Bà là bà nội của Nạp Lan Dịch, nhà họ Nạp Lan muốn giết tôi, hai ông cháu đều bị tôi giết chết, tôi còn có thể giữ lại bà sao?
Nhưng.
Bây giờ anh ấy là Tô Huyền Thiên, đương nhiên không thể dùng lý do này, vì vậy anh ấy liếc nhìn sang Lưu Phàm Khuê đứng bên cạnh, thuận miệng nói ra: "Người này thiếu nợ tôi mười cục đá năng lượng, anh ta không thể chết được, cho nên, người chết chỉ có thể là bà thôi."
“Đá năng lượng?”
Tống Lệ Hoa đã nhớ ra rồi, quả nhiên là có chuyện này, đột nhiên nói: “Tô Huyền Thiên, thiên phú của cậu không phải yếu, nhưng dù sao cậu vẫn còn trẻ, cho dù bây giờ cơ thể tôi bị thương nặng, còn gãy một cánh tay, vẫn như trước cậu vẫn không có cách nào giết tôi dễ như vậy được đâu.
Vừa nói, Tống Lệ Hoa nhìn về phía Lưu Phàm Khôn, nói tiếp: “Nhưng anh ta thì khác, tôi và cậu búng tay phát là có thể giết được anh ta.”
“Chi bằng như thế này đi, tôi cho cậu mười cục đá, không, tôi cho cậu hai mươi cục đá năng lượng, rồi cậu đi ngay lập tức, thấy thế nào?”
“Ha ha, không được!”
“Bà coi tôi là loại người gì vậy?”
Tô Thương nói: "Tô Huyền Thiên tôi cả đời làm việc, rõ ràng minh bạch, đường đường chính chính, anh ta đông ý cho tôi mười cục đá năng lượng, tôi cũng đồng ý nhận rồi, điều này tương đương với có giao ước, sao tôi có thể lật lọng được chứ?”
"Bà, chịu chết đi!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tô Thương run lên, quanh người toát ra khí tức rất mạnh, dứt khoát ra tay.
Thật ra.
Anh ấy không muốn nói nhiều, hai người ở chỗ này, anh ấy đều muốn giết hết, không ai được phép sống sót.
Tống Lệ Hoa thấy Tô Thương ra tay, trong nháy mắt biểu cảm bỗng nghiêm túc lại, cố nén đau đớn, để ra tay tiếp chiêu.
Sau đó, Tô Thương và Tống Lệ Hoa đánh nhau, anh ấy không những không trấn áp được Tống Lệ Hoa, mà còn khó để đánh thắng được bà ta.
"Không ngờ rằng loại võ công này lại không phù hợp với cách thức tu luyện, khi tu luyện đến cảnh giới cao, sẽ có một sức chiến đấu mạnh như thế.”
Tô Thương thầm bất ngờ, nhưng trong lòng anh ta, võ công lúc trước chính là sự tồn tại rác rưởi.
Trong cảnh giới tu tiên, tầng thấp nhất là luyện khí, sau đó là trúc cơ, kim đan, nguyên anh...
Mà trong giới luyện võ, thì là minh kình, ám kình, hóa kình, tông sư...
Tô Thương chẳng qua chỉ là ở giai đoạn thấp nhất trong cảnh giới tu tiên, thậm chí chỉ là một tên tu tiên luyện khí tầng thứ ba cỏn con, mà đã có thể đối phó với tông sư võ đạo hàng đầu của giới võ thuật, cho nên anh ấy đương nhiên sẽ không coi trọng cách thức luyện võ rồi.
Nhưng điều gì nên nói vẫn phải nói, ở cảnh giới tông sư này Tống Lệ Hoa vẫn rất là mạnh.
Cho dù cơ thể bà ta có bị thương nặng, thì Tô Thương vẫn phải đánh hơn trăm hiệp nữa mới có thể đánh bại bà ta.
“Kết thúc rồi.”
Tô Thương bước về phía trước một bước, vì đã có vết xe đổ của Tô Cảnh Hàm, nên anh ấy sẽ không chủ quan sơ ý nữa, trực tiếp ngưng tụ thủy nhận, định một chiêu giết bà ta luôn.
Sắc mặt Tống Lệ Hoa thay đổi rất nhanh, đôi mắt già tràn đầy sự kinh sợ, như thể mất đi năng lực né tránh.
Nhưng chính lúc này, có một dáng người xuất hiện rất nhanh lẹ, trước khi thuỷ nhận được tung ra, thì đã cứu Tống Lệ Hoa đi mất rồi.
Chỉ trong nháy mắt thôi, hai người họ đã biến mất trong bóng tối rồi.
“Muốn chết à!”
Tô Thương lạnh lùng cười, trước đó anh ấy đã phát hiện có người đang ở gần đó rồi, nên sau đó lại tung thủy nhận ra một lần nữa.
Phốc!
Chiêu này đã đánh trúng người cứu Tống Lệ Hoa rồi, nhưng người đó đột nhiên ném ra một quả cầu tròn, đồng thời nổ tung luôn trong nháy mắt.
Ầm....
Theo bản năng Tô Thương lùi về sau một bước, tránh được sức tàn phá của trận nổ này, anh khua tay, xua bỏ khói bụi do vụ nổ gây ra.
Nhưng lúc này, Tống Lệ Hoa và người kia biến mất tiêu rồi.
“Thực lực của người này còn mạnh hơn cả Tống Lệ Hoa, anh ta chỉ muốn cứu Tống Lệ Hoa, không muốn chiến đấu, nếu không thì mình chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.”
Tô Thương đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định không mạo hiểm đuổi theo nữa.”
Sau đó.
Ánh mắt của Tô Thương dừng trên người của Lưu Phàm Khuê, trong ánh mắt lóe lên một luồng sát ý, bước nhanh quá đó.
“Nhà họ Nạp Lan chết tiệt, món nợ này tôi đã ghi nhớ rồi, bây giờ tôi sẽ mời các cao thủ đến trước, hai ngày sau nhất định sẽ tiêu diệt nhà các người.”
Lưu Phàm Khuê không kìm được cơn tức mà nói, sau đó nhìn về phía Tô Thương cảm kích nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của Tô thiếu gia, suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên ạ, mười cục đá năng lượng, đảm bảo sẽ giao cho bảo vệ của chợ đen Cửu Môn như đã hẹn ạ.”
“Hử?”
Tô Thương nghe đến nửa câu đầu của Lưu Phàm Khuê, mắt bỗng sáng lên, liền thay ý định, thu lại sát ý mà bản thân vừa nảy ra.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng vì đá năng lượng mà cứu anh thôi mà.”
Tô Thương đón nhận ánh của Lưu Phàm Khuê, dò hỏi tiếp: “Vừa nãy bà già kia, thực lực thâm sâu khó lường, anh chắc chắn muốn tìm bà ta để báo thù sao?”
“Đương nhiên rồi, bà ta đã giết em trai tôi, chà đạp lên sự tôn nghiêm của nước D, nên buộc phải chết!”
Lưu Phàm Khuê vô cùng tức giận, sau đó khẽ cười nói: “Tô thiếu gia, hôm nay cậu vì tôi mà đã đắc tội với bà ta, chắc chắn bà ta sẽ báo thù cậu, nhưng cậu không cần lo, tôi có thể mời tông sư hậu kì đến, giết bà ta dễ như trở bàn tay, tuyệt đối sẽ không gây bất kì phiền phúc nào cho cậu đâu.”
“Ừ, tốt nhất nên như thế.”
Tô Thương gật đầu mặt không chút biểu cảm nào, cười lạnh liên tục trong lòng, để bọn họ tự chơi nhau đi, ông đây sẽ không nhúng tay vào nữa.”
“Tô thiếu gia, hôm nay cậu ra tay trượng nghĩa như vậy, tôi thực sự quá cảm động, từ nay về sau, cậu sẽ là người anh em tốt nhất của Lưu Phàm Khuê tôi.” Lúc này, Lưu Phàm Khuê vô cùng cảm kích nói.
Anh em tốt nhất?
Thôi bỏ đi.
Anh em ruột còn bị anh ta hãm hại, tưởng lão tử đây không biết à?
“Mười cục đá năng lượng, nhớ mang đến chợ đen Cửu Môn đấy.”
Tô Thương không muốn nói chuyện với Lưu Phàm Khuê, nên vừa nói xong, anh đã nhún người rời khỏi khu rừng ở Đông Sơn.
“Tô thiếu gia đúng là một người tốt, cứu mình mà không cần báo ơn, mình nhất định phải cho cậu ấy một bất ngờ mới được, không phải cậu ấy muốn sưu tầm đá năng lượng sao, dù mình có tốn kém bao nhiêu, cũng phải tặng cho cậu ấy thêm năm cục nữa!”
Lưu Phàm Khuê đưa mắt nhìn theo Tô Thương rời đi, rồi nghiêm túc nói.
Ban đầu vì chuyện của buổi đấu giá, mà anh ta thấy căm ghét Tô Huyền Thiên, nhưng bây giờ lại có ấn tượng vô cùng tốt với Tô thiếu gia.
Thậm chí, Lưu Phàm Khuê bắt đầu thấy cảm kích vì Tô Thương đã đấu giá cùng mình ở buổi đấu giá, nếu không bản thân mình cũng chẳng có liên lạc gì với Tô thiếu gia, nếu như vậy Tô thiếu gia chắc chắn sẽ không cứu mình.
“Bây giờ tán sát nhà họ Nạp Lan thì không ổn rồi, mình lấy yêu đao Thái Chân về trước, sau đó lấy danh nghĩa hộ tống yêu đao Thái Chân về nước, rồi mời tông sư hậu kì tới, đến lúc đó hủy diệt nhà họ Nạp Lan, chỉ cần búng tay cái là xong
Nghĩ đến đây, Lưu Phàm Khuê liền nhún người xuyên qua cánh rừng, rất nhanh đã tới nơi cất giấu yêu đao Thái Chân rồi.
“May mà có Tô thiếu gia, nếu không thì tôi làm gì có cơ hội để đến lấy yêu đao Thái Chân được chứ, Tô thiếu gia đúng là một người tốt, tốt nhất trần đời luôn.”
Lưu Phàm Khuê biết ơn với Tô Thương trước, sau đó đào đất tìm yêu đao Thái Chân, nhưng sau khi đào lên, anh ta bỗng trợn tròn mắt, khuôn mặt sững sờ ngạc nhiên ngay tại chỗ.
Đao đâu?
Yêu đao Thái Chân của tôi đâu rồi?
Chương 100: Bản thân là phế vật mà không cho người khác khinh thường à?
Lưu Phàm Khôn trợn tròn mắt, xác nhận hết lần này đến lần khác rằng bản thân không tìm sai chỗ, liền không kìm được cơn giận.
“Chắc chắn là bà già kia đã giương đông kích tây, tên cao thủ đã cứu bà ta, đã ăn trộm yêu đao Thái Chân của mình rồi.”
“Quá là ghê tởm, nhà họ Nạp Lan, thù này không báo, ông đây thề sẽ không làm người nữa.”
Lưu Phàm Khuê vô cùng căm thù, tức quá hóa giận liền rời khỏi chỗ đó.
Một bên khác, bản thân Tống Lệ Hoa bị thương nặng cũng không yên lòng về Nạp Lan Dịch, khi đi qua lần lượt từng chỗ liền dừng lại một lát, kết quả đã phát hiện được thi thể của Nạp Lan Dịch.
"Tiểu Dịch!"
“Tôi bị mắc lừa rồi, người nước D đáng chết, vậy mà dám dùng kế điệu hổ ly sơn, âm thầm giết cháu trai tôi!"
"Thù này, bà đây sẽ nhớ kỹ, đợi vết thương của bà đây lành lại, nhất định sẽ chém mày thành trăm mảnh!”
Tống Lệ Hoa cực kì đau khổ, vô cùng căm ghét Lưu Phàm Khuê, bà ta cũng tức giận cả Tô Huyền Thiên nữa.
Theo bà ta thấy, nếu như không phải Tô Huyền Thiên, thì mình có thể giết chết Lưu Phàm Khuê một cách rất dễ dàng, rồi kịp thời trở về bên cạnh Nạp Lan Dịch, nếu như vậy, thì Nạp Lan Dịch sẽ không phải chết.
"Tô Huyền Thiên, cậu chỉ vì mười cục đá năng lượng cỏn con, mà lại dám ra tay ngăn cản tôi, thậm chí còn gián tiếp hại chết tiểu Dịch nữa!”
"Hừ!"
"Người đắc tội với bà đây, trước giờ chưa từng có kết cục tốt đẹp, rất nhanh thôi tôi sẽ khiến cậu muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!” Tống Lệ Hoa nói với ánh mắt sắc lạnh.
"Bà chủ, vết thương của bà rất nặng, nên quay về trị thương trước đi ạ.” Lúc này, ông lão áo đen đứng bên cạnh nói.
"Hắc nô!"
Ánh mắt Tống Lệ Hoa dừng lại trên người của ông lão áo đen, nghiến răng chất vấn: "Dựa vào thực lực của ông, rõ ràng vừa nãy ông có thể xóa sổ Tô Huyền Thiên, tại sao lại không giết nó vậy?"
"Bà chủ, bà quá coi thường cậu ta rồi, cảnh giới của cậu ta, tôi đây không thể lường trước được.”
Hắc nô giải thích: "Nhưng cậu ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, nên sớm đã có phòng bị, thực lực đương nhiên không phải yếu đâu.”
"Tất nhiên, tôi không hề sợ cậu ta, lúc đánh nhau chắc chắn tôi có thể đánh được.”
Hắc nô lo lắng nói: "Nhưng trên người bà đang bị thương, tôi lo lắng đến sự an nguy của bà, nên không muốn dây dưa với cậu ta, bà chủ, chúng ta mau đi thôi, cánh tay của bà vẫn còn có cơ hội chữa lành.”
"Ừm."
Nghe đến đây, Tống Lệ Hoa không muốn nói nhiều, nhanh chóng biến mất cùng với hắc nô.
...
Sau khi Tô Thương rời khỏi khu rừng ở Đông Sơn, anh đến chợ đen Cửu Môn trước, sau đó khôi phục về hình dáng cũ, lái xe đi thẳng đến biệt thự ở cạnh sông.
Về phần phiền phức mà Tô Huyền Thiên chọc phải, thì có liên quan gì đến Tô Thương anh chứ?
Chỉ cần khôi phục lại diện mạo như cũ, anh ấy lại là một tên đại thiếu gia ăn chơi trác táng không hề học võ thuật, ai cũng không thể gắn anh ấy với tông sư trẻ tuổi Tô Huyền Thiên lại với nhau được.
Bây giờ Tô Thương không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn tu luyện thôi, Tống Lệ Hoa khiến anh ấy áp lực không nhỏ, lại thêm cái tên cứu Tống Lệ Hoa đi nữa, cảm giác nguy hiểm của Tô Thương lại càng tăng lên.
Tô Thương định trở lại biệt thự cạnh sông, để luyện hóa hết sát khí bên trong yêu đao Thái Chân, tranh thủ thời gian đột phá lên luyện khí tầng thứ tư, đến lúc đó cảnh giới tông sư là cái khỉ gì chứ, hoàn toàn có thể một chiêu đánh chết luôn.
Nhưng, anh ấy luyện hóa yêu đao Hồng liên, đã mất hai ba ngày rồi, lần này chỉ sợ phải mất thời gian đến vài ngày nữa.
Ánh trăng như nước.
Không lâu sau, Tô Thương đã tới biệt thự cạnh sông, ai biết được Tô Thần Binh cũng ở đó.
Mà Quách Ý thì quỳ trên mặt đất, hình như đang bị Tô Thần Binh quở trách.
“Đại thiếu gia.”
Nhìn thấy Tô Thương xuất hiện, Quách Ý đang quỳ trên mặt đất nở một nụ cười gượng.
“Ừ.”
Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô Thần Binh, khẽ cười: “Cha, sao vậy, Quách Ý đã làm sai điều gì ạ, tại sao cha lại trách phạt anh ta vậy?”
“Hừ, còn không phải vì đồ phế vật là mày à!”
Tô Thần Binh hừ một tiếng lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ta bảo nó âm thầm bảo vệ mày, nó thì hay rồi, thế mà lại chạy đến biệt thự cạnh sông này ngủ một giấc!”
“Cha, cái này không thể trách Quách Ý được, là con bảo anh ta làm như vậy đấy.” Tô Thương giải thích.
“Mày?”
Tô Thần Binh liếc Tô Thương một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Được đấy Tô Thương, đừng nghĩ đã có thể nịnh nọt được Quách Ý, tình hình đại khái như thế nào, trong lòng ta đều biết hết.”
“Quách Ý là thuộc hạ của ta, ta rất hiểu cậu ấy, tuy không nói, nhưng từ đầu đến cuối cậu ấy không hề xem trọng mày đâu.”
Tô Thần Binh nói tiếp: “Hai ngày nay ta bảo cậu ấy bảo vệ mày, chắc chắn cậu ấy đã nhịn đầy một bụng tức giận, vì không muốn làm việc này nên cậu ấy mới lười nhác, sa sút tinh thần.”
“Còn mày, thằng nhãi con, mày chỉ mong Quách Ý đi theo mày, có như thế thì mày ra ngoài tinh tướng cũng chẳng có ai bắt nạt mày nữa.”
"Mẹ kiếp, cha, cha,... Thật sự là một người rất thông minh đó, đến hoạt động tâm lý của Quách Ý cũng đoán ra được.”
Mặt Tô Thương đầy khâm phục, lập tức nhìn về phía Quách Ý, nháy mắt, đồng thời hỏi: "Quách Ý, anh vì ghét tôi, nên mới không âm thầm bảo vệ tôi sao?"
Quách Ý đương nhiên hiểu ý Tô Thương, liền thừa nhận: "Tôi đáng chết, xin ông chủ và đại thiếu gia trách phạt ạ.”
"Khốn kiếp, tức chết tôi mất, cha, Quách Ý này không có trách nhiệm quá rồi, đánh anh ta đến gần chết rồi đuổi ra nhà họ Tô đi.” Tô Thương ra vẻ hung hãn nói, cho rằng cha sẽ không làm như vậy.
"Đánh ông nội mày ấy, Quách Ý là trợ thủ đắc lực của ta."
Quả nhiên, Tô Thương đã đoán đúng, Tô Thần Binh hùng hổ nói: "Thà đuổi mày ra khỏi nhà họ Tô, chứ ông đây sẽ không đuổi cậu ta đi đâu.”
"Vậy thì phạt anh ta quỳ ba ngày ba đêm, rồi tra tấn anh ta một lúc.” Tô Thương nói tiếp.
"Mẹ kiếp, Quách Ý có lỗi gì? Tô Thương, chính mày mới là phế vật, còn không cho người khác khinh thường à?”
Tô Thần Binh liếc Tô Thương một cách khinh bỉ, sau đó nói: "Quách Ý, đừng quỳ nữa, cậu đứng lên đi, về sau không cần bảo vệ cái loại phế vật này nữa.”
"Vâng."
Quách Ý thấy ông chủ cái nhau với đại thiếu gia, trong lòng không vui mừng được, nhưng bề ngoài rất muốn ngăn cản, nên anh ta cảm thấy rất dằn vặt.
"Thôi đi, không bảo vệ tôi được thì thôi vậy, tôi còn cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm vào tôi, chẳng có sự riêng tư gì hết, đến cả quán bar cũng không tha.”
"Cha, con đi nghỉ ngơi đây."
Tô Thương thuận miệng nói, sau đó liền bước lên phòng trên tầng ba.
"Khốn kiếp, cái thằng nhãi con này!"
Tô Thần Binh đưa mắt nhìn Tô Thương biến mất ở đầu bậc thang, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lòng tốt thì lại bị coi như lòng lang dạ thú, mày không muốn dể người khác bảo vệ nữa chứ gì, được, lần này ông đây phải trị mày mới được.”
"Hôm nay, tiểu thư thứ hai Lý Kỳ Kỳ nhà họ Lý, đến trang viên tìm mày mấy lần, cũng không biết tại sao mày lại chọc đến nó nữa, ta thấy tính khí của nó, như là muốn đánh nhau với mày đó.”
Tô Thần Binh cười cợt nói: "Bây giờ ta sẽ đem tin tức của mày nói cho nó biết, để nó đến đây nói chuyện với mày nha.”
"Quách Ý, chúng ta đi, để thằng ranh này nếm mùi đau khổ đi.”
Nói xong, Tô Thần Binh quay người rời đi.
Quách Ý không nhịn được sự vui mừng, đại thiếu gia võ công xuất chúng, người chịu khổ chắc chắn là Lý Kỳ Kỳ rồi.
Nghĩ đến đây, Quách Ý liền theo sát phía sau Tô Thần Binh, rời khỏi biệt thự cạnh sông.
"Cha cũng biết đùa thật, thông báo cho người khác đến đánh con mình, không phải hổ dữ không ăn thịt con sao, cha có phải là cha ruột không vậy?”
Sau khi về phòng, Tô Thương nghe thấy lời của cha, ngay lập tức sầm mặt lại.
Nhưng anh ấy không hề để ý đến, mà ngồi khoanh chân lại, bắt đầu hấp thụ sát khí bên trong yêu đao Thái Chân.
Khoảng nửa tiếng trôi qua, Tô Thương nghe được tiếng hai người con gái nói chuyện với nhau ở bên ngoài biệt thự truyền đến, liền biết đó là Lý Kỳ Kỳ đến, và có một cô gái nữa cũng đi theo.
"Chỗ này sao không có đèn soi nhỉ, Kỳ Kỳ, tớ sợ tối lắm, điện thoại di động của tớ hết pin rồi, lấy điện thoại di động của cậu mở đèn pin đi."
"Điện thoại di động tớ tự nhiên hỏng đèn pin, quên mất chưa mang đi sửa rồi.”
"Sao lại hỏng vậy, Kỳ Kỳ, cậu chẳng biết thương tiếc điện thoại gì cả, không thể xé tấm phim đó ra rồi cứ lấy ra nghịch như vậy được, từ sáng dến tối cũng không thể nghịch nó, sờ nó, sạc nó, như vậy không hỏng mới lạ đấy.”
"Ò."
...
Xé tấm phim?
Rồi đeo lên?
Sờ nó?
Sạc nó?
Tô Thương đang ngồi khoanh chân, nghe thấy thế nhất liền mở mắt ra, suýt nữa thì mất bình tĩnh rồi.
Cái quái gì vậy, sao từ ngữ lại táo bạo như thế chứ?