• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137: Đi đến biên giới phía đông

Nghĩ đến đây, Tô Thương nhìn tên bảo vệ, thản nhiên nói: "Anh tên là gì?"

"Tôi họ Lưu, tên chỉ có một chữ Huy, Lưu Huy." Tên bảo vệ đáp lại nói.

"Ừm, Lưu Huy, tôi muốn đến biên giới phía đông, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?" Tô Thương hỏi.

"Được, để tăng cường liên lạc với mỗi một thành phố và cũng để tiện cho điều tiết hàng hoá, ở mỗi một thành phố chợ đen Cửu Môn đều trang bị sẵn một chiếc máy bay trực thăng kiểu mới nhất."

Lưu Huy kính cẩn, lễ phép nói: "Tô thiếu gia, nếu cậu muốn đến biên giới phía đông, tôi có thể điều khiển máy bay trực thăng chở cậu đi."

"Được!"

Tô Thương hài lòng gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lưu Huy nói: "Cảm ơn tin tức của anh, vừa rồi tôi cũng đã nói sẽ không để anh làm không công, bây giờ tôi cũng nên thực hiện lời hứa rồi."

Vừa dứt lời, Tô Thương không hề keo kiệt mà lập tức ngưng tụ một tia linh khí đưa vào cơ thể Lưu Huy.

Bây giờ.

Tô Thương là người tu chân luyện khí tầng 4 nhưng anh đang ở trạng thái huyết tế, gần kề luyện khí tầng 5 nên linh khí trong cơ thể cực kỳ dồi dào.

Bây giờ, Tô Thương có đủ năng lực giúp một người luyện võ cảnh giới hoá kình có thể lập tức đột phá.

Lưu Huy quả thật đã giúp đỡ anh rất nhiều, điều tra ra tình hình của chị gái, một lát nữa còn điều khiển máy bay trực thăng đưa mình đến biên giới phía đông nữa.

Tô Thương không thích thiếu nợ người khác nên liền đưa một tia linh khí ra giúp anh ta đột phá.

"Hự!"

Giờ phút này, Lưu Huy chỉ cảm thấy cả người mát lạnh giống như có một thứ năng lượng quỷ dị đi vào trong cơ thể của mình và giúp mình phá vỡ bình cảnh nhiều năm qua.

Một lát sau, Lưu Huy cảm nhận được cảnh giới hiện tại của mình. bỗng giật nảy cả người, mừng rỡ như điên.

"Hoá kình... Đỉnh phong!"

"Thế mà tôi đã vượt qua được hoá kình hậu kỳ trực tiếp đặt chân vào hoá kình đỉnh phong!"

Lưu Huy cực kỳ vui mừng, tâm trạng kích động không nói nên lời.

Vốn dĩ.

Anh ta và một tên bảo vệ khác có thực lực ngang nhau, đều ở hoá kình trung kỳ, cũng dậm chân nhiều năm rồi nhưng vẫn luôn không có cách nào đột phá được.

Nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ trong một bước đã tiến lên thành hoá kình đỉnh phong, thực lực của anh ta cũng đã tăng lên gấp 10 lần!

Lưu Huy biết tất cả chuyện này đều là công lao của Tô thiếu gia, thủ đoạn của Tô thiếu gia quá thần kỳ, không chỉ bản thân cường đại mà còn có thể giúp người khác đột phá dễ như trở bàn tay, đúng là chưa nghe thấy bao giờ!

"Tô thiếu gia!"

Lưu Huy kích động đến nỗi trực tiếp rơm rớm nước mắt, rồi quỳ xuống đất, trịnh trọng chắp tay nói: "Công ơn to lớn này tôi không lời nào cảm ơn hết được, từ nay về sau, chỉ cần không làm trái mệnh lệnh của bà chủ, thì tôi sẽ nghe lời cậu răm rắp!"

"Đứng lên đi, đây là những gì anh xứng đáng có được."

Tô Thương giơ tay lên ra hiệu cho Lưu Huy đứng dậy, ngay sau đó thúc giục nói: "Máy bay trực thăng đậu ở kia, bây giờ chúng ta lên đường ngay thôi."

"Vâng!"

Ở đó có một bãi đất trống, có một chiếc máy bay trực thăng khung màu xám in hoa văn đặc thù của chợ đen Cửu Môn đang đậu.

"Tô thiếu gia, đây chính là máy bay trực thăng của chợ đen Cửu Môn chúng tôi, trước mắt, tốc độ của nó được coi là nhanh nhất, có thể đạt đến 480 km trên giờ!" Lưu Huy giới thiệu nói.

"Ừm."

Tô Thương gật đầu, sau đó nghi ngờ nói: "Tôi nhớ các nước đều có cục hàng không, chúng ta có bay đến biên giới phía đông lộ liễu như thế sẽ không bị chặn đánh chứ?"

"Không đâu."

Lưu Huy lắc đầu nói: "Trên chiếc máy bay trực thăng này có logo của chợ đen Cửu Môn chúng tôi, nó đã được đăng ký ở các quốc gia nên có tư cách bay qua bay lại giữa các nước."

"Hơn nữa, Tô thiếu gia, ngài cũng không cần phải lo lắng về việc dẫn đến nghi ngờ, chợ đen Cửu Môn chúng tôi thường xuyên có máy bay trực thăng bay đến biên giới phía đông để vận chuyển các đồ cho việc luyện võ của chợ đen nên dù có bị phát hiện cũng không sao cả, chỉ cần tôi không thừa nhận thì ai cũng không thể đưa ra chứng cứ chứng minh tôi là người đưa cậu qua biên giới phía đông." Lưu Huy cười nói.

"Như vậy tốt lắm."

Tô Thương đáp lại rồi lập tức ngồi vào cabin, thản nhiên nói: "Trước khi lên đường, đưa tôi qua khu biệt thự ven sông trước, tôi muốn dẫn theo trợ thủ."

"Vâng!"

Lưu Huy tràn đầy kính nể đáp lại.

Anh ta có lẽ cũng đoán được đương nhiên là Tô thiếu gia đi cứu Tô Dực Cân rồi.

Vốn Lưu Huy còn lo lắng chỉ có một mình Tô thiếu gia đi thì có thể gặp nguy hiểm hay không, bây giờ nghe Tô thiếu gia có trợ thủ, anh ta cũng thấy yên tâm.

Thực lực của Tô thiếu gia kinh người, trợ thủ của anh chắc cũng phải là cao thủ cùng cấp bậc nhỉ?

Nhưng rất nhanh, Lưu Huy liền trợn tròn con mắt.

Bởi vì sau khi máy bay trực thăng đậu dừng lại ở biệt thự ven sông, Tô Thương đã nhảy xuống và ôm một con chó quay về cabin.

Hơn nữa, con chó này còn là một con chó Teddy.

Có lầm không vậy, ra chiến trường cứu người chỉ mang theo một con chó cưng?

Nếu đổi thành một con chó săn lớn, mấy con to to như chó ngao Tây Tạng thì Lưu Huy còn có thể tiếp nhận được, ít nhất thì nó cũng có thể cắn chết được 1 đến 2 binh lính nước D.

Nhưng mang con chó Teddy qua thì làm được cái gì, đứa trẻ con 3 tuổi cũng có thể đè con Teddy xuống đánh cho tơi bời mà?

Tuy còn nghi ngờ trong lòng nhưng Lưu Huy cũng không dám hỏi, vì anh ta biết Tô thiếu gia làm vậy chắc chắn có lý do của mình.

"Có thể xuất phát được rồi." Tô Thương ôm con chó Teddy trong ngực, mở miệng nói: "Ngoài ra sắp xếp người chăm sóc Tô Thần Binh cho tốt."

"Vâng, tôi đã để Vương Trại vào phòng canh giữ, cũng đã báo cho Tô Kiền Khôn."

Lưu Huy bổ sung nói: "Vương Trại chính là tên bảo vệ đi cùng với tôi, chắc Tô Kiền Khôn sẽ gặp được Tô Thần Binh nhanh thôi, cậu không cần phải lo lắng cho an nguy của ông ấy."

"Được, xuất phát đến biên giới phía đông thôi!" Tô Thương hài lòng gật đầu.

"Vâng!"

Lưu Huy đáp lời, anh ta lập tức khởi động máy bay trực thăng, cánh quạt quay vù vù, rất nhanh đã bay cao lên không trung.

Sau đó máy bay trực thăng xuyên thẳng những đám mây bay đến biên giới phía đông nước Hoa.

"Chị gái, em đến đây, chị phải sống đấy!"

Trong cabin máy bay, Tô Thương âm thầm cầu nguyện, đồng thời khẽ vuốt lông Bạch Miêu để làm dịu lại cảm xúc nôn nóng của mình.

Đêm nay.

Dưới trạng thái huyết tế, anh sẽ như có thần trợ giúp mà bộc phát ra lực lượng siêu việt của mình.

Nhưng chậm nhất là sáng ngày mai huyết tế sẽ kết thúc, anh sẽ phải chịu phản phệ, khí huyết yếu gấp hai lần, và sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu mà xưa nay chưa từng có.

Trong lúc đó, Tô Thương sẽ cực kỳ yếu nên anh phải mang Bạch Miêu theo cùng.

Bây giờ Bạch Miêu là yêu thú luyện khí tầng 3, thực lực có thể so với tông sư trung hậu kỳ, có thể xem như rất mạnh, mang theo nó sẽ có thêm một người bảo vệ nữa.

...

Cùng lúc đó.

Tin tức Tô Huyền Thiên chém chết bán địa tông đã truyền khắp toàn bộ Giang Bắc, thậm chí là những người luyện võ xung quanh tỉnh cũng có nghe nói đến.

"Giang Bắc có một Tô Huyền Thiên hơn 20 tuổi đã giết chết bán địa tông, thiên phú kinh khủng khiếp!"

"Tô Kiền Khôn quá khôn khéo rồi, không hổ là cao thủ đệ nhất Giang Bắc, ông ta đã sớm kết nghĩa với Tô Huyền Thiên, kéo anh ra vào trận doanh nhà họ Tô, e rằng 100 năm tới địa vị của nhà họ Tô không thể lung lay được."

"Cao thủ thần bí kia là ai, sao lại phải giết Tô Thần Binh, chẳng lẽ nhà họ Tô chọc phải tông phái võ thuật à?"

"Chắc vậy, thời gian trước Tô Kiền Khôn bị người ta đánh cho bị thương nặng, đối phương cũng là một người trẻ tuổi, chắc vị thiếu gia nào đó của tông phái võ thuật rồi."

"Nhà họ Tô vừa có cường địch vừa có cường viện, không biết nên vui hay buồn nữa."

Xảy ra chuyện lớn như vậy sao Tô Kiền Khôn lại không biết được chứ, ông ta đã cùng với Lý Thuần Phong vào chợ đen Cửu Môn, đưa Tô Thần Binh đang hôn mê về trang viên nhà họ Tô, định đợi sau khi Tô Thần Binh tỉnh lại sẽ hỏi cho rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

...

Đi hết chừng 4 tiếng, vào 3 giờ sáng!

Một chiếc máy bay trực thăng màu xám xuất hiện ở trên bầu trời biên giới phía đông, đang từ từ đáp xuống.

Sau đó, Tô Thương mặt trầm như nước, đi từ trong máy bay trực thăng ra, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ...
Chương 138: Chôn xương đâu cần phải ở nơi quê cha đất tổ.

"Tô thiếu gia, đây chính là biên cảnh biên giới phía đông, đi về hướng đông 20 km chính là thành trì của nước D."

Lưu Huy đi xuống khỏi buồng lái theo sát phía sau, cung kính nói: "Bây giờ Tô Dực Cân đang ở ngay thành trì bên dưới, bị mấy vạn binh lính nước D bao vây hoàn toàn."

"Tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây, nếu lại đi tiếp e rằng sẽ khiến cục hàng không nước D chú ý."

Lưu Huy giải thích nói: "Bản thân tôi thì không sao nhưng nếu làm vậy sẽ gây phiền toái cho chợ đen Cửu Môn, mong Tô thiếu gia hiểu cho."

"Nhưng mà, xin Tô thiếu gia yên tâm, tôi đã sớm bố trí xong xe hơi cho cậu rồi, cậu lái xe mười mấy phút là sẽ đến nơi." Lưu Huy bổ sung nói.

"Ừm, anh có thể đưa tôi đến đây, tôi đã thấy biết ơn anh lắm rồi."

Tô Thương khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Huy nói tiếp: "Tôi sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp anh đặt chân lên cảnh giới tông sư."

Tông... Tông sư!

Lưu Huy nghe vậy bỗng cảm thấy mừng rỡ như điên, kích động đến nỗi không biết nên nói cái gì, dừng lại vài giây đồng hồ rồi mới cảm kích nói: "Cảm ơn Tô thiếu gia!"

"Khách sáo rồi." Tô Thương thản nhiên nói: "Xe hơi ở đâu, tôi không có thời gian cho lắm."

"Tô thiếu gia, mời sang bên này."

Lưu Huy không chút do dự lập tức dẫn Tô Thương tìm được một chiếc xe Jeep không có biển số.

"Chị gái, kiên trì nhé!"

Tô Thương thầm nghĩ, sau đó tạm biệt Lưu Huy điều khiển xe Jeep lao nhanh thẳng đến thành trì biên cảnh nước D, còn Bạch Miêu ngồi ở ghế lái phụ.

"Nhìn bộ dạng của Tô thiếu gia chắc chắn là đi cứu Tô Dực Cân, hai người bọn họ đều họ Tô, chẳng lẽ có liên quan với nhau ư?"

"Lúc trước ở Giang Bắc, Tô thiếu gia để mình dừng máy bay trực thăng ở khu biệt thự ven sông, còn anh ấy đi vào ngôi biệt thự, ngôi biệt thự kia không phải của nhà họ Tô ư?"

"Tô Huyền Thiên, Tô thiếu gia, đại thiếu gia nhà họ Tô... Chẳng lẽ Tô thiếu gia chính là Tô Thương, đại thiếu gia nhà họ Tô!?"

Sau khi Tô Thương rời đi, Lưu Huy nhìn theo hướng anh rời đi mà không kiềm được phân tích.

Có điều sau đó Lưu Huy liền phủ định suy đoán của chính mình, cười khổ mà lắc đầu liên tục.

"Mình đúng là hồ đồ rồi."

"Mọi người đều biết đại thiếu gia nhà họ Tô là tên ăn chơi siêu cấp, sao có thể là tông sư trẻ tuổi được, huống chi Tô Huyền Thiên còn không phải tông sư bình thường, anh ấy đã giết chết thiên tài tuyệt đỉnh bán địa tông mà."

"Chắc là vì Tô Huyền Thiên kết nghĩa với ông chủ Tô Kiền Khôn nhà họ Tô nên có quyền sống ở khu biệt thự ven sông, cũng vì thế nên mới ra tay cứu Tô Dực Cân, dù sao dựa theo vai vế thì Tô Dực Cân cũng xem như là cháu gái anh ấy."

Nghĩ đến đây, Lưu Huy trở lại bình thường, cảm thấy cách giải thích như vậy có lý hơn, chỉ là anh ta bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Tô Huyền Thiên: "Dựa vào tin tức mà mình có được thì để đối phó với Tô Dực Cân, nước D đã điều động 70, 80 nghìn binh lính, do 2 tên tông sư dẫn đội."

"Tông sư cũng chẳng sao cả, Tô thiếu gia có thể giết chết nhẹ nhàng nhưng 8 vạn binh lính thì lại khó đối phó, dù chỉ đứng yên đấy cho Tô thiếu gia giết thì anh ấy cũng giết không hết."

Vẻ mặt Lưu Huy nghiêm túc nói: "Huống hồ, trong toà thành biên cảnh nước D có một vị cường giả siêu cấp, đến chợ đen Cửu Môn cũng không điều tra được rõ thực lực, nếu phải cá chết rách lưới* thì e rằng Tô thiếu gia phải chịu thiệt thòi rồi."

*cả hai cùng nhau chiến đấu đến cùng

"Không được, thiên phú Tô thiếu gia như yêu quái, tuyệt đối không thể để anh ấy xuống đài như vậy, mình phải báo cho bà chủ, để bà chủ quyết định."

Lưu Huy khẽ cắn môi, quyết định xong thì lập tức quay về cứ điểm của chợ đen Cửu Môn ở biên giới phía đông, khởi động thiết bị truyền tin trong nội bộ chợ đen Cửu Môn.

...

Giây phút này!

Tại thành Bắc Hải, nước D.

Đội quân 80 nghìn người của nước D khí phách to lớn, khí thế hào hùng đang vây hãm một đội tướng sĩ nước Hoa mặc chiến bào ở ngoài cổng thành.

Không chỉ vậy, cổng thành Bắc Hải đã bị đóng lại, và phía trên thành phố, hàng ngàn binh lính đang nhìn chằm chằm vào họ.

Có điều.

Các tướng sĩ nước Hoa lại không sợ hãi chút nào, dù máu me khắp người nhưng ánh mắt vẫn hung ác bén nhọn và quật cường như cũ.

Trong đó, người đứng trên đầu là một nữ tướng mặc khôi giáp màu đỏ rực.

Dáng cô ấy cao gầy, khoảng 1m75, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy, dung mạo tinh xảo, tuyệt đẹp, tư thế hiên ngang, vầng trán để lộ hào khí không thua kém gì cánh đàn ông.

Cô ấy chính là Tô Dực Cân, là nữ tướng quân duy nhất của nước Hoa trong những năm gần đây.

Từ khi tòng quân đến nay, Tô Dực Cân đã dẫn binh tác chiến, phòng thủ biên cương, chiến tích vang dội, được xưng là chiến thần Tô Dực Cân!

Nhưng bây giờ, sắc mặt Tô Dực Cân tái nhợt, chiến bào nhuốm đầy máu, cả người cực kỳ thảm thương.

Phía sau cô ấy, vốn mang theo 300 tướng sĩ giờ chỉ còn hơn 100 tên, trạng thái của mọi người đều giống như cô, toàn thân đẫm máu, cực kỳ thê thảm.

Hai ngày qua, binh lính nước D liên tục tấn công nhưng đều bị bọn họ đánh gục.

Tuy bọn họ thương vong nặng nề nhưng cũng đã chém giết đội quân hơn nghìn người của nước D.

300 con người đối mặt với thiên quân vạn mã mà không sợ hãi chút nào, vẫn liều chết đấu tranh, giết chết quân địch như cũ.

Bọn họ đều là binh lính tin cẩn của Tô Dực Cân!

Trong bọn họ có cả nam, cả nữ, có thanh niên, có người già nhưng bọn họ đều có chung một cái tên --- Binh lính nước Hoa!

"Các tướng sĩ, lần này tôi đã quá kích động, làm hại mọi người bị vây hãm ở đây."

Giây phút này, Tô Dực Cân giơ thanh kiếm dài lên cao khoé mắt, vẻ mặt tràn đầy áy náy nói: "Tôi có tội, xin lỗi mọi người!"

"Tướng quân tuyệt đối đừng nói như vậy, vì chém giết quân địch mà chết, chết không có gì luyến tiếc!"

"Tướng quân, thủ đoạn quân sư nước D hung tàn, giết hại con dân biên cương nước Hoa chúng ta, dùng máu của bọn họ tu luyện, cực kỳ tàn ác, cô nghe được tin này nên mới tức giận mà mất lý trí, dẫn chúng tôi đến đây bắt giết quốc sư nước D, chuyện này không trách cô được!"

"Đúng, cô không có tội, không nói cô, chúng tôi cũng không kiềm được mà giận, dù cô không dẫn đội quân đi, chúng tôi cũng sẽ lén đi trước, quân sư nước D giết con dân chúng ta tàn nhẫn như vậy, ông ta bắt buộc phải trả giá đắt, lấy máu rửa sạch tội của mình!"

"Tô Dực Cân tướng quân, chôn xương đâu cần phải ở nơi quê cha đất tổ, thế gian đâu có nơi nào không có núi xanh, có thể chôn cùng một chỗ với cô, dù có chết trận tha hương đối với chúng tôi mà nói cũng là vinh hạnh tột cùng!"

Vài vị tướng sĩ còn sống sót nói trong nước mắt.

"Ha ha!"

"Chôn xương đâu cần ở nơi quê cha đất tổ, nghe hay lắm!"

Tô Dực Cân thẳng thắn cười to, sau đó nâng thanh kiếm dài nhuốm máu lên, lạnh lùng nói: "Mọi người, không cần phải phí lời nữa, rất nhanh tướng sĩ nước D sẽ xông lên giết tận, chúng ta cứ khẳng khái mà chịu chết, kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"

"Kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"

"Kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"

"Kiếp sau tiếp tục làm người nước Hoa!"

Hơn 100 tên tướng sĩ máu me khắp người gào thét dõng dạc, người người như những con rồng hung hãn, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Bọn họ biết đêm nay quân mình chắc chắn sẽ phải chết, tuyệt đối không còn đường sống.

Nhưng!

Bọn họ!

Không hề sợ!

Chết vì nước Hoa là tín ngưỡng cuối cùng của bọn họ, người lính chẳng hề sợ hãi khi chết trên chiến trường!
Chương 139: Là ai đã hại cô ấy?

Bên dưới thành phố, Tô Dực Cân và hơn một trăm quân lính nước Hoa với ánh mắt kiên định, hiên ngang trước hàng vạn quân địch.

Ngay lúc này.

Những người lính của nước D, ai ai cũng mặc đồ đen, họ dường như đã cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của quân lính nước Hoa nên khuôn mặt ai cũng cứng lại.

Cho dù đối phương yếu hơn mình gấp hàng trăm, hàng nghìn lần nhưng bọ họ vẫn nhìn nhau với vẻ sợ hãi.

Bởi vì, bọn họ sợ bị giết!

Trước đó, học đã có hàng chục nghìn người chết dưới tay lính nước Hoa, sự hung ác của đối phương đã khiến cho họ run lên vì sợ hãi.

Đặc biệt, người phụ nữ họ Tô, Tô Dực Cân kia thực sự quá đáng sợ. Cô ta giống như một cỗ máy giết người, đường kiếm đi đến đâu máu chảy thành sông đến đấy. Làm cho cả trại lính nước D ai ai cũng sợ hãi, không ai dám manh động.

Lúc này.

Phía trên thành phố.

Hai người đàn ông trung niên tông sư mặc quốc phục nước D, nhìn chằm chằm về phía Tô Dực Cân và quân lính nước Hoa.

Theo ý kiến của bọn họ, những người này đều là cá trong chậu, khó mà trốn thoát được.

"Nữ thần chiến đấu, haha, chỉ là một người liều mạng dám xông vào nước D với ba trăm người thôi sao, đúng là không biết lượng sức mình." Một tên tông sư cố chấp khinh thường nói.

"Không thể nói như vậy, từ khi Tô Dực Cân nhập ngũ đến nay đã gây ra cho chúng ta rất nhiều áp lực. Cô ấy là một đối thủ đáng gờm. Bất kể cho cô ấy chỉ huy cuộc chiến tranh như thế nào hay sức mạnh cá nhân của cô ấy đều rất xuất sắc."

Một vị cao thủ khác khẽ cười nói: "Lần này cô ấy liều lĩnh như vậy, chắc chắn đã bị cơn phẫn nộ hoàn toàn cuốn đi."

"Đúng."

Tông sư chủ cuối cùng cũng suy nghĩ kĩ càng, gật đầu đồng ý, sau đó cân nhắc nói: "Cuối cùng vẫn là quân sư Trần cao tay, biết chúng ta đối phó với Tô Dực Cân không thành công nên đã tự mình ra tay. Chỉ dùng một thủ đoạn nhỏ để dụ dỗ Tô Dực Cân ra ngoài. Không hổ danh là người nước D, nước D chúng ta còn nhiều nhân tài lắm."

"Quân sư Trần cũng có mục tiêu của riêng mình. Hắn ta tu luyện một loại tà thuật đặc biệt, cần máu tươi của người sống, nhưng cả ngày ở trong nước D thì làm sao có tài nguyên được."

Một người khác cười nói: "Nhưng chỗ này của chúng ta lại khác, sát biên giới nước Hoa, người bên kia không phải người nước mình, muốn giết thì giết mà không cần phải chịu trách nhiệm gì. Còn có thể tấn công nước Hoa, giết hai con chim bằng một viên đá. . . Không, đó là một mũi tên trúng ba đích."

"Đầu tiên, quân sư Trần tiếp cận với một phe. Sau đó chèn ép sự nổi loạn của nước Hoa, khiến cho dân thường của họ hoảng sợ. Hơn nữa, hắn ta còn dụ Tô Dực Cân đến đây. Cuối cùng là giết chết ba mục tiêu với chỉ một viên đá." Người tông sư này nói.

"Haha, quả nhiên là như vậy,không hổ danh là quân sư Trần."

Người bên trái tông sư cường giả cười to, nhìn về phía người Tô Dực Cân tò mò nói: "Thực lực của Tô Dực Cân ngang bằng với hai người chúng ta. Nếu ra tay, chúng ta có thể bắt được cô ta với một số mánh khóe thôi."

"Sau khi Tô Dực Cân chết, cho dù là những người lính nước Hoa có dũng cảm đến đâu thì cũng sẽ mất đi sự tự tin và tự chia rẽ thôi. Không có gì đáng sợ cả."

Người tông sư cường giả bên phải cười rồi nói: "Quân sư Trần của chúng ta có tình cảm với Tô Dực Cân, muốn lấy cô ấy là của riêng, vì thế không thể giết cô ấy được."

"Vậy thì báo trước cho quân chúng ta biết một tiếng thì sẽ không xuống tay là được. Tại sao lại trì hoãn lâu như vậy, như này sẽ khiến chi nước D chúng ta tổn thất hơn một vạn binh lính."

Về vấn đề này, người bên trái tông sư chủ nói: "Quân sư đoàn sắp đến rồi, chỉ còn cách một chút nữa thôi thì có thể xông vào trận địa, anh ta còn cần máu của mười hai vạn người."

Nghe vậy, tông sư bên cạnh cũng không hỏi gì nữa.

Xét cho cùng, hành động của quân sư Trần thật đáng hổ thẹn, cho phép kẻ thù tàn sát đồng bào của mình chỉ vì mục đích cá nhân.

Nếu tin này truyền ra ngoài, nó chắc chắn sẽ gây bất mãn cho người dân nước D, có lẽ lúc đó quân sư Trần sẽ bị trừng phạt.

Có một số điều, chỉ cần bạn hiểu là đủ rồi, bàn tán nhiều sẽ đem lại rắc rối cho chính bạn, thậm chí còn có thể hại chết bạn.

"Đến ba giờ hai mươi phút, thời gian đã hết, cuộc xung kích cuối cùng có thể đã bắt đầu." Lúc này, một võ đạo tông sư nói.

Ngay sau đó, người tông sư cường giả bên cạnh giơ tay lên, rồi nặng nề hạ xuống, nói to: "Giết!"

Vừa nói dứt câu.

Binh lính nước D tất cả liều mạng xông lên, quân lệnh chất như núi, không thể không theo.

"Các chiến sĩ, giết!"

Tô Dực Cân hét một tiếng, sau đó cầm kiếm xông lên.

Hơn một trăm quân lính phía sau tiến lên phía sau.

Một lúc sau, tiếng hét chết chóc vang lên chói tai, chiến trường ngay sau đó tràn đầy máu tanh, xác chết ngổn ngang khắp nơi.

Chỉ riêng Tô Dực Cân thôi đã có thể hạ được hàng nghìn quân lính.

Quân lính phía sau cô ấy cũng là cao thủ khó tìm, mỗi người đều ở trình cảnh giới hóa kình.

Vì vậy, những người lính nước D đã không thể chống cự lại được, lần lượt ngã gục xuống.

Nhưng làm sao bọn họ đông như vậy, hàng thứ nhất ngã một loạt, hàng thứ hai lại nhanh chóng được lấp đầy.

Binh lính nước Hoa tuy không yếu nhưng dù sao họ cũng là con người, khi nhân lực đã cạn kiệt thì họ đã ở trong trạng thái kiệt quệ rồi.

Kết quả sau nhiều lượt tấn công, quân lính nước Hoa bị thương vong rất nhiều, chỉ còn lại tám mươi chín người người sống sót. Những người đó đứng trên trận địa mà hiên ngang, thề sẽ dùng cả mạng sống để giữ sự tôn nghiêm của đất nước, của người lính nước Hoa.

Khoảng mười lăm phút sau, một giọng nói cũ vang lên trong thành phố.

"Đã đến lúc giăng lưới, các người ra tay đi, giết hết bọn chúng, chỉ chừa lại một mình Tô Dực Cân thôi!"

Khi giọng nói truyền đến, một ông già mặc áo choàng tím đột nhiên xuất hiện phía trên ngọn tháp.

Khuôn mặt ông ta nhăn lại, chỉ còn một mắt và luồng khí u ám khắp người.

Người này là cố vấn quân sự của nước D, Trần Thượng Vân.

Lúc này, trên người ông ấy có một tia huyết quang thấp thoáng, hơn nữa cùng với khí tức u ám càng khiến cho con người ta rùng mình.

"Đúng đúng."

Hai người tông sư cường giả đang đứng phía trên cũng không dám trái lệnh của Trần Thương Vân, lần lượt nhảy xuống cổng thành.

Hai người này đều là cao thủ trung kỳ tông sư, hiển nhiên là có thể đè bẹp binh lính của nước Hoa.

Trong hai phút đồng hồ thôi mà những chiến sĩ Tô Dực Cân đưa đến đã chết rất nhiều, chỉ còn lại hơn bốn mươi người.

"Các người thật là đáng chết!"

Tô Dực Cân đã sớm để ý đến hai người này, nhưng cô ấy bị binh lính nước D bao vây không thể chống đỡ nổi, trong lòng tức giận, hai mắt đỏ bừng lên.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Vào lúc này, cô ấy chém xuyên qua mười mấy tên lính chỉ bằng một thanh kiếm, và giết chết cả cao thủ tông sư của nước D.

Đáng tiếc.

Cả hai hoàn toàn không đối đầu với cô. Trong khi chiến đấu, họ cứ thế mà truy lùng giết chết những người lính tinh nhuệ của nước Hoa.

Không bao lâu sau, những người lính nước Hoa ở hiện trường chỉ có một mình Tô Dực Cân sống sót, tất cả đều bị chết thảm.

Còn bản thân Tô Dực Cân bị hai gã tông sư liên thủ tấn công, vì vậy mà thương tích thêm nặng.

"Phụt!"

Lúc này, Tô Dực Cân chống kiếm xuống đất, một nửa trên mặt đất, máu chảy ròng trên áo giáp.

Ánh trăng như nước, chiếu vào áo của cô, lộ ra sự lạnh lẽo, hết sức thê thảm.

Bây giờ, ngoài việc bản thân bị thương nặng ra, cô ấy cũng đã kiệt sức đến mức gục ngã, cô ấy thậm chí không còn sức lực để nâng thanh kiếm dài của mình lên.

"Các người dừng lại, giao Tô Dực Cân cho tôi."

Lúc này, Trần Thượng Vân nhảy từ cổng thành xuống, bước đi đến phía Tô Dực Cân.

Tô Dực Cân nhìn thấy Trần Thượng Vân, đương nhiên biết được ông ta chính là người đã giết hại chính đồng bào của mình, ông ta còn là cố vấn quân sự. Tô Dực Cân tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng cô ấy dùng hết sức cũng không đứng dậy nổi, cuối cùng ngã xuống đất rồi hôn mê.

Chẳng lẽ mình sắp chết sao?

Tô Dực Cân cười trong đau khổ tuyệt vọng thảm thiết.

Cái chết không đáng sợ, nhưng cô ấy không cam lòng, không muốn chết như thế này. Bởi vì nỗi đại hận của vô số người dân ở nước Hoa vẫn chưa báo thù được, quân sư nước D cũng chưa chết!"

Nhưng bây giờ cô hoàn toàn bất lực.

"Em trai, kiếp này chị không thể bảo vệ tiếp cho em được nữa rồi, kiếp sau gặp lại."

Việc nhà nước, việc gia đình.

Sau khi nhớ lại mối thù dân tộc, nhớ đến Tô Thương thì cô ấy đã bật khóc, nhưng khóc không thành tiếng.

Cuối cùng, cô liếc nhìn thanh kiếm dài trong tay, tuyệt vọng mà nhắm mắt lại tự cắt cổ mình.

"Là ai đã làm hại cô ấy!"

Vào lúc này, một giọng nói tức giận lạnh lùng vang lên ở hiện trường.

Tô Dực Cân, chúng tôi đến đây!

Ông ta giẫm lên thi thể trên mặt đất, sắc mặt lặng xuống, trong mắt tràn đầy sát khí quái dị, từng bước tiến về Tô Dực Cân. . .
Chương 140: Đưa tay cho em, em đưa chị về nhà.

Đến rồi!

Tô Thương đến rồi!

Anh ta chỉ vào khuôn mặt Tô Huyền Thiên, biểu cảm lạnh lùng, toàn thân phát ra một khí chất dữ dội, lạnh thấu xương, khiến cho người khác như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại.

Vù!

Vù!

Vù!

Trong chốc lát, xuất hiện vô số ánh mắt nhìn qua.

Nhưng những binh lính của nước D này căn bản không dám nhìn đối diện với Tô Thương, vẻn vẹn chỉ liếc qua một chút rồi lo sợ mà cúi đầu xuống.

Thậm chí.

Những nơi Tô Thương đi qua, những đội hình tập trung sát nhau do binh lính nước D tạo ra cũng không hẹn mà mở ra một con đường, để mặc cho Tô Thương qua lại.

Đội ngũ khổng lồ gồm bảy, tám vạn người, đối diện với một người, toàn bộ đều hoảng hốt lo sợ, không ai dám suy nghĩ bước ra ngăn cản Tô Thương.

Hai tên ra tay giết hại tướng sĩ tông sư võ đạo của nước Hoa, lúc này cũng lộ ra vẻ nghiêm nghị, cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Tô Thương.

Với thực lực của họ mà cũng không hề phát giác được chân khí chập chờn trong cơ thể Tô Thương.

Nhưng họ đều biết, người thanh niên này đột nhiên xuất hiện, tuyệt đối không phải người bình thường.

Bởi vì Tô Thương làm cho họ có cảm áp bức mạnh mẽ, điều này thì những người bình thường không thể làm được.

Quân sư Trần Thượng Vân của nước D dừng bước, nhìn chăm chú vào Tô Thương ở phía xa mà không nói một lời.

Anh ta bây giờ đang quan sát kỹ Tô Thương, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, cũng đề cao cảnh giác giống như thế.

"Mình sắp đến gần bán địa tông, vậy mà nhìn không ra mức độ của người thanh niên này, trong cơ thể cậu ta dường như có một sức mạnh cường đại."

Trần Thượng Vân khẽ nhíu mày, cảm nhận được sự phi thường của Tô Thương, nên không tùy tiện ra tay.

Trong biển máu, Tô Dực Cân nghe thấy tiếng của Tô Thương, từ từ mở mắt ra.

"Người này, là ai, sao mình lại cảm thấy quen thuộc thế này, nhưng mình dám chắc là mình không quen anh ta."

"Nhìn dáng vẻ của anh ta, lẽ nào là đến để cứu mình sao?"

Tô Dực Cân tạm thời bỏ đi những ý nghĩ của mình, không chớp mắt mà quan sát người thanh niên đang đi về phía mình.

Cứ như vậy, Tô Thương dưới sự chú ý của vạn người, chân đạp lên xác của binh lính nước D, đi đến phía trước Tô Dực Cân.

Khi nhìn vào người chị gái mình, ánh mắt Tô Thương vốn mạnh mẽ và hung ác tàn nhẫn nay đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ dịu dàng.

Anh ấy cúi người xuống, đưa tay phải ra, khuôn mặt lộ ra một tiếng cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: "Đưa tay cho em, em đưa chị về nhà."

Quen thuộc!

Quá quen thuộc rồi!

Nụ cười này, giọng điệu này, sao lại giống với em trai mình thế chứ!

Nhưng mà, cậu ấy so với hình dạng của em trai mình chênh lệch quá lớn rồi, tính tình cũng khác xa nhau.

Huống hồ em trai mình chỉ là một người bình thường, chưa hề bước chân để luyện võ, mà người thanh niên trước mắt dám một thân một mình xông tới đây, khí thế trên người lại khiến toàn bộ phải khiếp sợ, chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.

Cậu ấy, rốt cuộc là ai chứ?

Tô Dực Cân không đưa tay ra, mà ngẩng đầu nhìn Tô Thương, giọng nói yếu ớt hỏi: "Cậu... cậu là ai?"

"Là người cứu chị."

Tô Thương nói nhỏ nhẹ, lựa chọn không để lộ thân phận với chị của mình.

Nhưng không phải anh ấy không muốn nói với chị, chỉ là ở hiện trường nhiều người phức tạp, sau này nói với chị cũng không muộn.

"Cứu tôi?"

Tô Dực Cân nhìn vào ánh mắt của người thanh niên, nghi ngờ nói: "Tôi có quen cậu không, hoặc cậu có thể nói, là ai phái cậu đến đây không? là chủ soái sao?"

"Quen, không ai phái em đến đây cả, là em tự mình đến."

"Sao tôi lại không nhớ ra đã từng gặp cậu vậy, còn nữa, tại sao lại cứu tôi?" Tô Dực Cân càng thêm hoang mang.

"Chuyện này đợi sau này em sẽ nói cho chị, chị bây giờ bị thương rất nghiêm trọng, cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi nhé."

Tô Thương nói khẽ: "Em sẽ đưa chị rời khỏi đây, tin em đi, không ai cản được em đâu."

"Tôi không đi!"

Tô Dực Cân lắc đầu, đầu tiên là ho ngụm ra một máu, sau đó sắc mặt tái nhợt thêm mấy phần, bướng bỉnh nói: "Lần này tôi đưa người đến nước D, là để giết chết quân thần Trần Thượng Vân nước D."

"Anh ta ở biên giới nước Hoa, phạm vào tội giết người hàng loạt, vô số người dân bình thường, đều đã chết trong tay của anh ta, trở thành chất dinh dưỡng để nâng cao thực lực của anh ta."

"Bao nhiêu gia đình nước Hoa, vì thế mà đã không còn nguyên vẹn, bao nhiêu con người cũng vì anh ta mà tan cửa nát nhà."

"Huống hồ ba trăm binh lính đi cùng tôi, đều đã nằm lại tại đây, anh dũng hi sinh."

Tiếng của Tô Dực Cân yếu ớt, nhưng không thể không nói: "Tôi, có mặt mũi nào mà tham sống sợ chết chứ!"

Nhìn chị mình phẫn nộ như thế, Tô Thương chuyển ánh mắt nhìn lên người Trần Thượng Quân, nghiêm túc quan sát anh ta.

"Trên người người này hiện ra huyết quang, khí tức u ám, chắc chắn đã tu luyện một loại tà công nào đó."

"Ha ha, tà thuật này của anh ta, quá mức thấp kém, trăm ngàn chỗ sơ hở, nhất định là chiêu thức của cổ võ, so với ma lực của đám yêu quái thông thiên ma công của Huyền Thiên Tiên Vực kia thì không đáng nhắc đến."

"Hơn nữa, người này vẻn vẹn chỉ là tông sư đỉnh phong, chưa hề đặt chân đến địa tông, so với thực lực bây giờ của mình thì có thể giết!"

Nghĩ đến đây, Tô Thương thu ánh mắt lại, nhìn vào chị của mình, nhẹ nhàng cười nói: "Nếu em giết anh ta rồi, chị có chịu theo em về nước Hoa hay không?"

"Cái này... anh ta có thể là người luyện võ sắp đến gần bán địa tông, thực lực giấu kín rất kỹ, tôi trước khi đưa người đến, không hề biết thực lực của anh ta, cậu có chắc chắn là giết được anh ta không?" Tô Dực Cân hai mắt tỏa sáng.

"Ừm."

Tô Thương gật đầu nói: "Giết anh ta không khó, hơn nữa chỉ cần chị cùng em về nước, tám vạn binh lính nước D ở đây, em ít nhất cũng sẽ giết được một nửa, để báo thù cho những người trung thành đã chết của nước Hoa."

"Một... một nửa!" Tô Dực Cân nghe xong, liền cực kỳ ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi: "Một mình cậu, có thể giết được nhiều kẻ địch thế sao?"

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Em còn có một trợ thủ nữa mà."

"Chân khí của người luyện võ là có hạn, dù là hai người cũng không thể..."

Tô Dực Cân đang nói, đột nhiên nhìn thấy một con chó Teddy lông màu nâu, từ trong ngực của Tô Thương nhảy ra, đột nhiên sững sờ, lẩm bẩm nói: "Cậu ở trên chiến trường, còn mang theo thú cưng nữa sao?"

"Nó không phải là thú cưng." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Nó là trợ thủ của em."

"Cậu đang nói đùa sao?"

"Tin em đi, em có thể làm được, chỉ cần chị cùng em về nước, em sẽ báo thù cho những tướng sĩ đã chết, đồng thời, cái gì mà quân thần nước D, em cũng sẽ giết, khiến anh ta chết không có chỗ chôn thân." Tô Thương nghiêm túc nói.

"Được!"

Tô Dực Cân nửa tin nửa ngờ, cuối cùng nghiến răng nói: "Tôi không cần biết cậu là ai, xuất phát với mục đích gì, chỉ cần cậu có thể làm được những lời cậu đã nói, tôi đồng ý cùng cậu về nước Hoa."

"Được, chị ngủ một giấc đi đã, chuyện còn lại cứ giao cho em."

Tô Thương nhẹ nhàng cười nói, sau đó thổi về phía Tô Dực Cân một luồng linh khí.

"Cậu..."

Tô Dực Cân dừng lại, trong nháy mắt cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt vô cùng nặng nề, sau đó liền ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ anh ấy định đưa chị gái mình rơi khỏi nơi rắc rối này trước, nhưng vì nhìn thấy chị quá kiên trì, anh không ép buộc, tránh chuyện chị gái sau này oán trách mình, cho nên thương lượng với chị một chút, để còn ổn định cảm xúc của chị.

Còn về quân sư nước D và những tên binh lính này, dù cho chị không nói, anh ấy cũng không bỏ qua cho chúng.

Mặc dù Tô Thương vừa đến đất nước này, nhưng lòng yêu nước lại ăn sâu vào trong cơ thể anh.

Coi như không tính đến chuyện yêu nước, chỉ riêng những người này làm chị gái mình bị thương, thì nhất định phải trả giá đắt!

"Bạch Miêu, chăm sóc cô ấy, không cho phép bất kỳ ai lại gần, kẻ nào đến thì giết kẻ đó!"

Lúc này, Tô Thương đứng lên, sau khi dặn dò Bạch Miêu, thì mặt trầm như nước, đối mặt với quân sư nước D, lạnh lùng nói: "Lúc trước, là ai đã làm cô ấy bị thương!?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK