Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 121: PHÂN CHIA

Bây giờ trong máu tôi đã có hắc lệ, lần trước ở thôn Trần Gia, oán hận trong lòng quá sâu, tóc cũng lập tức mọc ra.

Liễu Đông Phương nói đúng, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trở thành giống Phù Ngàn.

Nếu Mặc Dạ muốn nhốt tôi vào, tôi cũng có thể hiểu.

“Không phải.” Mặc Dạ nháy mắt ra hiệu cho Liễu Đông Phương, nặng nề nói: “Ta muốn lấy kim đá trong người em ra, ghim Phù Ngàn bằng trận pháp chín đinh trấn thi.”

Chín định trấn thi có thể trần áp thi thể bị dâm tà xâm nhiễm của Lý Thiền, vậy rất có thể cũng trần áp được Phù Ngàn.

Nhưng ghim Phù Ngàn lại đâu phải chuyện dễ dàng?

Tôi nhìn Mặc Dạ bằng ánh mắt nặng nè: “Bây giờ tìm thấy cô ta, nhốt cô ta lại là được.”

“Ha.” Liễu Đông Phương lạnh lùng ha một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Ngươi và Phù Ngàn đều là vật chứa để âm hồn Long Duy chuyển thế. Trong bụng ngươi còn có thai rắn, nếu không trần áp Phù Ngàn, cô ta sẽ thường xuyên đến tìm ngươi.”

“Hơn nữa Phù Ngàn rất lợi hại, từ sau khi Mặc Dạ trấn áp quan tài rắn thì liên tục bị thương nặng, ta và hắn cũng chưa chắc có thể đối phó được Phù Ngàn. Ngươi cũng biết không dễ trần áp đó, Mặc Dạ không phải là vì…” Liễu Đông Phương còn muốn nói gì nữa.

Mặc Dạ quát một tiếng: “Ngươi mang theo vòng tay rắn ra ngoài hộ pháp, ta sẽ trắn áp Phù Ngàn.”

Nói xong thì nhìn sang tôi: “Chỉ có kim đá cũng vô dụng, phải dính máu của em, đợi lát nữa ta ghim một cái, em lại rút một cái. Hơi đau, em cố nhịn một chút.”

“Thật ra mang thai rắn, quan tài rắn sẽ không để tôi chết, dù Phù Ngàn có tìm tôi cũng chỉ hơi phiền phức thôi.” Nghe lời Liễu Đông Phương nói, có lẽ muốn ghim Phù Ngàn, Mặc Dạ phải trả giá rất lớn.

“Ảnh hưởng của Phù Ngàn với em sẽ vượt khỏi sự tưởng tượng của em, có thể ghim thì ghim thôi.” Sắc mặt Mặc Dạ rất nặng nè, nhìn tôi nói: “Ta mở quan tài ra trước”.

Lần này dường như hắn đã tìm được bí quyết, giơ tay sờ cái quan tài nho nhỏ kia.

Mở ra, trong tà quan không phải người phụ nữ mặc áo cưới đỏ tươi giống cái quan tài của Lý Thiền.

Trong quan tài nhỏ này là nước màu vàng nhạt, trong nước ngâm rất nhiều trứng, có lớn có nhỏ.

Còn có cuống rốn ngâm trong nước, trong đó là thú con nhỏ xíu, hình như còn sống, thỉnh thoảng còn động đậy bên trong cuống rốn.

Nhưng thú con vừa động đậy, sóng nước đã dâng lên, Phù Ngàn không biết đã mọc đầy tóc từ lúc nào nổi lên, nhìn Mặc Dạ, trong mắt lộ vẻ đau thương: “Mặc Dạ…”

Giọng nói của cô ta mờ ảo, giống như đang gọi người yêu của mình, lại như mang theo vô tận nhớ nhung và hồi hận.

“Thiên Trung!” Mặc Dạ vung tay lên, tay áo cuộn một cái, đánh Phù Ngàn rơi trên nắp quan tài.

Tôi thò tay vào ngực, sợ tới vị trí huyệt Thiên Trung.

Lần trước kim đá kia bị Mặc Dạ đè vào trong thịt, tựa như một cái gai trong thịt.

Nhưng bây giờ tôi rất khóe, đầu ngón tay nắm chặt lấy đầu kim, kéo mạnh, lập tức kéo cây kim ra ngoài.

Cảm giác giống như lúc nhỏ mọc nốt ruồi cóc, ba mẹ tôi dùng kim nạy ra, sau đó nhỗ cọng gân ở giữa ra, khiến tôi đau như suýt ngắt đi.

Nhưng bây giờ sức chịu đựng của tôi đã mạnh hơn rất nhiều, rút cây kim đá ở huyệt thiên trung ra, tôi đau đến mức trước mắt trắng xóa, nhưng vẫn tiến lên một bước, đưa cây kim dính máu được cơ thể mình ủ ấm tới.

Mặc Dạ nhận lấy cây kim đá, hai chân biến thành đuôi rắn, cố đè Phù Ngàn xuống, hai tay áo trói chặt lầy Phù Ngàn, cầm chặt cây kim đá kia dùng sức một cái, đè vào ấn đường của Phù Ngàn.

“Mặc Dạ.” Phù Ngàn đau đến mức thét chói tai, mái tóc đen sau đầu lại bay lên.

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt nặng nề: “Long Duy, Long Duy, tôi chính là cô, một ngày nào đó cô sẽ trở.

thành tôi thôi.”

Trước kia cô ta nói chuyện còn không rành mạch lắm, bây giờ đau đến mức trợn mắt nhưng vẫn nhanh chóng nói ra những lời này.

Tôi nghe lời của cô ta, nhìn thấy Phù Ngàn đau đến mức trợn mắt, bên tai lại như nghe thấy âm thanh kia: “Long Duy… Long Duy…”

“Lấy tiếp!” Mặc Dạ vung đuôi rắn một cái, quần lấy tất cả tóc của Phù Ngàn, không cho tóc của cô ta di chuyển lung tung: “Lấy kim đá.”

Theo tiếng quát của Mặc Dạ, bên ngoài dường như có tiếng sắm nổ vang kèm theo tiếng rắn gào thét.

Tôi vội sờ đến chỗ một cây kim khác trên người, lấy ra.

Mặc Dạ nhận lấy thì lập tức đâm lên bả vai của Phù Ngàn, sau đó lại duỗi tay về phía tôi: “Lấy kim.”

Nhưng tóc của Phù Ngàn đã quấn lấy đuôi rắn của hắn, có tóc nhọn giống như ngày đó tôi lau máu trên cổ tay của Liễu Đông Phương, đâm sâu vào trong vảy của Mặc Dạ. vảy đen óng ánh của Mặc Dạ như bị đám tóc kia làm tróc lên.

Hắn cũng vô cùng đau đớn, nhưng vẫn duỗi tay về phía tôi: “Lấy kim.”

Tôi vội lầy một cây kim đá khác ra, đưa tới.

Nhưng mỗi khi đâm vào một cây kim, Phù Ngàn càng đau đớn hơn máy phần, mấy sợi tóc kia của cô ta điên cuồng vặn vẹo, lại bị Mặc Dạ dùng đuôi rắn cuốn lấy, tất cả tóc đành phải dùng sức đâm vào trong đuôi rắn của Mặc Dạ.

Sắm bên ngoài càng lớn hon, tiếng gọi tên tôi càng rõ ràng ở bên tai.

Trong hang động, Phù Ngàn không ngừng la thảm thiết, có lúc gọi Mặc Dạ, có lúc gọi Long Duy, đến cuối cùng, cô ta sử dụng tiếng rắn, khè khè nói gì đó.

Đợi đến khi Mặc Dạ ghim hai tay của cô ta lại, cầm kim ghim vào đôi chân héo rút của cô ta.

Đương nhiên Phù Ngàn không giữ nỗi vẻ bình tĩnh nữa, vẻ mặt trở nên cực kỳ dữ tợn, thè cái lưỡi rắn ra, khè khè nói gì đó với Mặc Dạ.

Ánh mắt còn không ngừng nhìn về phía tôi, trong mắt mang theo ý cười điên cuồng mà tùy ý.

Theo mỗi một câu nói của cô ta, vẻ mặt Mặc Dạ càng chua xót hơn máy phần, nhưng hắn vẫn duỗi tay về phía tôi: “Lấy kim.”

Tôi đưa hai cây kim cuối cùng cho Mặc Dạ, hắn sử dụng cả hai tay, ghim lên gan bàn chân của Phù Ngàn.

Phù Ngàn khè khè nói hai tiếng gì đó, Mặc Dạ vung đuôi rắn, đóng nắp quan tài và cả Phù ngàn lại.

Sau đó hắn như mắt hết sức lực ngã lên trên quan tài.

Sau khi lấy mấy cây kim đá kia ra, cả người tôi cũng như mắt hết sức, tựa vào vách hang, cả người không biết là mồ hôi lạnh hay mồ hôi nóng.

Có lúc tôi không biết rốt cuộc Mặc Dạ và Liễu Đông Phương đang làm gì.

Bọn họ sớm biết Phù Ngàn bị hắc lệ xâm nhiễm, vì sao lúc quan tài rắn quay lại hủy diệt thôn Hồi Long, Mặc Dạ còn muốn cứu Phù Ngàn ra?

Bây giờ lại phải nhốt cô ta vào trong tà quan? Giữ cô ta lại có tác dụng gì.

Nhưng lúc này Mặc Dạ không ngừng thở dốc, tôi cũng đau đến mắt hết sức lực.

Liễu Đông Phương mặc áo bào trắng cả người cháy đen chạy vào, nhìn chúng tôi, trong mắt nhìn có gì đó, sau đó nặng nề nói: “Để ta trông coi cái tà quan này, Phù Ngàn sẽ không ra ngoài nữa, Mặc Dạ về dưỡng thương đi.”

Mặc Dạ cố đứng dậy ôm lấy tôi, nhìn Liễu Đông Phương nói: “Ngươi đừng quên thân phận của mình.”

Liễu Đông Phương như rất buồn bã, nhìn tôi một cái, cười khổ nói: “Mặc Dạ, ngươi làm thế vì cô ta có đáng không? Nếu một ngày Long Duy sống lại, biết ngươi vì cô ta mà từ bỏ việc giúp Long Duy, ngươi sẽ đối mặt với Long Duy như thế nào đây.”

Mặc Dạ cúi đầu nhìn tôi một cái, cười khổ với Liễu Đông Phương: “Cô ấy không phải Long Duy, ta cũng không phải Mặc Dạ. Ký ức của ta chỉ là ký ức của cái xác rắn trong quan tài rắn thôi, cái xác rắn kia yêu Long Duy, chứ không phải ta.”

“Liễu Đông Phương, biết bao nhiêu năm trôi qua, ngươi cũng nên tỉnh táo lại đi, không thể cứ ở mãi trong ký ức không biết đã từ lúc nào kia nữa.” Mặc Dạ ôm tôi đi ra ngoài.

Tôi đau đến mức ánh mắt hơi mơ màng, nằm trong lòng Mặc Dạ, ngước mắt nhìn hắn.

Không biết lời hắn nói có phải ý tôi hiểu không, nhưng dường như cảm giác đau đớn kia cũng không còn khó chịu quá nữa.

Mặc Dạ ôm tôi đi về nhà mễ bà Tần.

Hắn đặt tôi lên giường, cười khẽ nói: “Kim đá kia từng tẩy tuỷ cường gân giúp em, ở lại trong người em cũng vô ích. Nhưng dính hơi thở, dính máu của em rồi, sẽ có thể trần áp được Phù Ngàn.”

“Bát tà phụ quan có thể nhốt quan tài rắn, cho nên lần này chúng ta cũng đã hoàn toàn trần áp Phù Ngàn, những hắc lệ kia sẽ không tìm đến em nữa. Em yên tâm dưỡng thương, mấy ngày nay ta có chút việc, sẽ không đến thăm em nữa…” Mặc Dạ duỗi tay, lau mồ hôi trên trán tôi.

Hắn đứng dậy muốn rời đi, nhưng vừa đứng dậy, sắc mặt như đen lại, sau đó ngã xuống đắt, đầu cũng đâm thẳng vào người tôi.

Tôi vội ôm lấy hắn, la lên với bên ngoài: “Mễ bà Tần, mễ bà Tần.”

Mễ bà Tần nghe tiếng chạy vào, thấy Mặc Dạ hôn mê bắt tỉnh, vội la lên: “Xà Quân ngay cả quan tài rắn cũng có thể trần áp, sao có thể hôn mê được?”

Sau đó bà ta xé ống tay áo của Mặc Dạ xuống nhìn thử, lập tức thấy hắc lệ tuôn ra từ làn da óng ánh.

Tôi vội nói với bà ấy chuyện Mặc Dạ dùng đuôi rắn quấn lấy tóc của Phù Ngàn, ghim cô ta vào quan tài: “Có phải đến hồ Âm Dương chích máu là được không?”

Sắc mặt mễ bà Tần trở nên nặng nè, nhìn tôi: “Cháu có biết vì sao Xà Quân lại làm chuyện này không?”

“Cứu hắn trước đã, lúc này nói vì sao thì có tác dụng gì.” Tôi ôm Mặc Dạ, hơi sốt ruột, mễ bà Tần cười khổ: “Cháu không muốn làm Long Duy, nhưng Long Duy thật sự ở trong cơ thể cháu, nếu sau này Long Duy tỉnh lại, linh hồn phải có chỗ nương tựa.”

“Phù Ngàn là vật chứa của Long Duy, nhưng cô ta có oán hận quá sâu, còn bị xâm nhiễm nhiều năm, Xà Quân không thể giết cô ta, lại muốn giữ cô ta lại, gần như hai bên sẽ cùng có hại.” Mễ bà Tần lầy một con dao ra, lầm bẩm gì đó trong miệng.

Bà ấy rạch tay Mặc Dạ, sau đó lấy ra một nắm gạo từ trong túi, nói với tôi: “Hắn là muốn cháu không trở thành Long Duy, cũng sẽ không trở thành Phù Ngàn, theo lời cháu muốn, cháu chính là cháu, cho nên hắn mới bị thương nặng như vậy.”

Lời của mễ bà Tần rất trúc trác, nhưng tôi lại nghe rõ.

Tất cả mọi chuyện Mặc Dạ làm không phải vì Long Duy sống lại, mà là vì tôi.

Nhưng một chuyện rõ ràng nên vui vẻ, tôi lại cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK