Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 132: CÙNG NHAU ĐỐI MẶT

Tôi không ngờ ông Hồ lại xảy ra chuyện.

Nhưng cũng không khỏi cảm khái, ông Hồ này đúng là mạng lớn, trải qua bao nhiêu chuyện mà vẫn không chết.

Vội nói địa điểm với Hà Ca, lần trước anh ta từng đi tìm tôi cho nên cũng biết.

Tôi chuẩn bị lầy xe điện xuống khỏi xe tải, dù sao ở đó đều là đường nhỏ, đi xe điện vẫn tiện hơn.

Nhưng lúc đang lấy xe điện xuống, Tiêu Tinh Diệp trùng hợp đi ra sau khi tắm xong: “Sao đấy? Đây là muốn ra ngoài à?”

Mặc Dạ nhìn anh ta, sau đó nói với tôi: “Đưa cậu ta đi cùng đi.”

Tiêu Tinh Diệp khó hiểu nhìn hắn, lại nhìn tôi, thế mà anh ta lại hơi kích động nói: “Đi đến thôn Hồi Long à?Z Mặc Dạ liếc anh ta một cái: “Lái xe.”

Tiêu Tinh Diệp hơi sửng sốt, sau đó vội đi lái xe.

Tôi đi vào nói với mễ bà Tần hai câu, lại ôm dỗ A Bảo một hồi, lúc này mới đi ra.

Trên xe, tôi thỉnh thoảng liếc nhìn Mặc Dạ, lại nhìn Tiêu Tinh Diệp.

Tôi không biết có phải Tiêu Tinh Diệp có thân phận nào còn che dấu hay không, vì sao mễ bà Tần và Mặc Dạ lại để anh ta tham gia vào mấy chuyện này.

Tiêu Tinh Diệp cũng không hiểu ra sao: “Đây là đi đâu vậy?”

Tôi nghĩ nếu để anh ta tham gia cùng, lại xem ý tứ của Mặc Dạ thì chắc chuyện lúc sau sẽ để anh ta tham gia vào, bèn nói tóm tắt chuyện thôn Hồi Long và ông Hồ cho anh ta nghe.

Tiêu Tinh Diệp nghe xong, hơi ngạc nhiên nói: “Nói cách khác, chính là cái ông Hồ đến tên cũng không có kia lại muốn làm ra mấy cái tà quan này?”

“Không phải ông ta muốn làm.” Tôi hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Ít nhát theo tuyến thời gian thì không phải ông ta, ông ta chỉ đề xuất, dùng Bát tà phụ quan vây khốn quan tài rắn.”

Mười tám năm trước, sau khi tôi sinh ra, bác của mễ bà Tân tặng hắc xà cho nhà tôi sau đó thì qua đời; ông Hồ lập tức bỏ chạy suốt đêm khỏi Vấn Thiên Tông, căn bản không có thời gian chế tạo tà quan.

Theo ba tà quan đã được phát hiện, thật ra ba mẹ tôi là có hiềm nghi lớn nhát, lại thêm mấy người Mặc Dạ cũng cam chịu, ba mẹ tôi mới là người thật sự nắm quan tài rắn trong tay.

Lúc đi đến bên suối nhỏ, tôi thấy mấy người Hà Ca đã chờ ở đấy rồi.

Chẳng qua tôi nghĩ chỉ có máy người Hà Ca, lại không ngờ rằng Vu Tâm Hạc và Cốc Phùng Xuân cũng ở đó.

Nhìn thấy chúng tôi, Vu Tâm Hạc lập tức tiến lên đón.

Chẳng qua bờ suối là mốc biên giới, cho nên anh ta không đi đến đây mà đứng ở bên dòng suối nói với tôi: “Có phải lại xảy ra chuyện gì không? Cơ thể ông Hồ thay đổi rất nhiều, chúng tôi nghiên cứu mấy ngày mà không tìm ra nguyên nhân gì cả.”

Ông Hồ có liên quan đến điều bất thường của quan tài rắn, mỗi lần quan tài rắn có động tĩnh gì là trên người ông ta sẽ có thay đổi theo.

“Sao bọn họ lại ở cùng nhau?” Tôi đi đến bên dòng suối, nhìn Cốc Phùng Xuân, nói: “Bây giờ các người đi với nhau à?”

Thì ra Vu Tâm Hạc và người Vấn Thiên Tông ở chung không tồi đâu!

Vu Tâm Hạc liếc nhìn Cốc Phùng Xuân, vẻ mặt có phần phẫn nộ, anh ta lắc đầu với tôi: “Ngày càng có nhiều người trong Huyền Môn nhận được tin tức, thỉnh thoảng có người đi đến rìa thôn thăm dò, hai nhà chúng tôi căn bản không ngăn được nhiều người như vậy.”

“Hơn nữa quan tài rắn đã bị ngăn chặn, cô có xà thai, lại thêm bây giờ bọn họ biết thân phận của xà quân, nhà họ Cốc bắn cá cũng không dám lại làm thế với cô.” Vu Tâm Hạc nhỏ giọng nói với tôi.

Ánh mắt lại rơi xuống bụng tôi: “Gần đây cô thấy thế nào?”

Tôi vươn tay sờ bụng, bây giờ mới được mấy ngày, có thể có cảm giác gì được.

Cốc Phùng Xuân cũng biết mình không được chào đón, cho nên chỉ dẫn người đừng ở bên suối nhìn sang.

Máy người Hà Ca đã đưa ông Hồ đến đây, không có Hà Cực ở đây, nhưng cái người A Vấn kia lại có mặt.

Bọn họ dùng một cái cáng để nâng ông Hồ, đi ngang qua dòng suối.

Vu Tâm Hạc nhìn chằm chằm Tiêu Tinh Diệp, trong mắt có vài phần kỳ quái: “Người mới tới kia là ai?”

Lúc này Tiêu Tinh Diệp đang hơi khẩn trương, nghe Vu Tâm Hạc hỏi mình thì bèn cười với Vu Tâm Hạc, sau đó nói với tôi: “Đây mới chân chính là người trong Huyền Môn đúng không? Người kia nhìn có vẻ rất lợi hại nhỉ2”

Người rất lợi hại mà anh ta nói là Cốc Phùng Xuân. Người bắn cá nhà họ Cốc luôn đeo một giỏ mũi tên trên lưng, nhìn rất lợi hại.

Mặc Dạ đã kéo bỏ tắm vải trắng trên đầu ông Hồ, tôi cười với Tiêu Tinh Diệp, sau đó đi đến bên suối nhìn.

Cốc Phùng Xuân cũng muốn đến gần nhưng bị Vu Tâm Hạc ngăn lại, có lẽ là sợ đến quá gần, bà ta sẽ ra tay đột ngột.

Trên cáng, ông Hồ vẫn nằm úp sắp như trước, tử xà trên đầu đã bị lấy ra, có một cái miệng vết thương, có thể là đã được bôi thuốc bột nên không nhìn được ở dưới như thế nào.

Nhưng trọng điểm là hai bên miệng vét thương trên đầu ông Hồ bắt đầu mọc vảy rắn, vảy rắn này kéo dài xuống cổ.

“Ông ta chưa từng tỉnh à?” Mặc Dạ nhìn chằm chằm ông Hồ, tiếng nói trầm tháp: “Vẫn luôn hôn mê như vậy?”

Hà Ca gật đầu, nói với tôi: “Cô đừng xem, phía dưới của ông ta đang bắt đầu thay đổi rồi.”

“Không sao đâu.” Tôi nghĩ dù sao có gì chưa từng thấy đâu, người ta còn có bác sĩ nữ ở nam khoa đấy.

Nhưng Mặc Dạ lại ôm tôi, ấn đầu tôi vào ngực hắn để ngăn tầm nhìn của tôi.

Tôi muốn giãy dụa nhưng chợt cảm thấy có gió thổi qua, sau đó là tiếng la kinh sợ của Tiêu Tinh Diệp.

Và cả tiếng la hét giận dữ của Cốc Phùng Xuân: “Cho nên máy người không chịu đề tôi đến là vì cái này?

Người ông ta bị nặng như vậy mà các người định không cho chúng tôi biết à?”

“Các ngươi khiến cho nhà họ Cốc bắn cá chúng tôi thành quân đâm thuê chém mướn, xua đuổi người đến đây tìm hiểu tin tức nhưng không chịu cho chúng tôi biết chuyện nghiêm trọng như vậy?” Tiếng nói của Cốc Phùng Xuân rõ ràng rất phẫn nộ.

Tiêu Tinh Diệp ở bên thở hồng hộc, Mặc Dạ lại che kín mắt tôi, nói với Hà Ca: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Bắt đầu từ khi mấy người phát hiện tà quan đầu tiên, chính là lúc Long Duy gọi điện nói tôi xử lý cảnh sát.” Giọng điệu của Hà Ca đây bắt đắc dĩ.

Tiếp theo, tôi nghe thấy tiếng gió thổi qua, sau đó Mặc Dạ buông lỏng tôi ra, Tôi vội vàng nhìn về phía kia, nhìn thấy ông Hồ đã bị đắp chăn che kín, tôi muốn vươn tay ra theo bản năng, nhưng Mặc Dạ đã giữ tay tôi lại.

Hà Ca nghiêm túc nhìn tôi: “Long Duy, cô đừng nên nhìn.”

“Khủng bố hơn cả Phù Ngàn à?” Tôi khó hiểu nhìn Mặc Dạ, cười khẽ: “Tôi từng xem Phù Ngàn rồi, có gì phải sợ đâu.”

Tôi quay đầu nhìn một bên, thấy Tiêu Tinh Diệp như đang che miệng không nói gì.

Thấy tôi nhìn sang, anh ta lập tức lao về phía xe, tiếp theo là nôn mửa dữ dội.

Tôi ngạc nhiên nhìn Mặc Dạ, hắn lại ôm tôi đi đến xe: “Tình huống hiện tại của ông Hồ chính là sống không bằng chết, không có gì phải hỏi cả, ta cũng không có cách cứu chữa, sống chết có số, ông ta tự làm tự chịu, các ngươi đưa về đi.”

“Đạo sĩ Trương đâu?” Tôi nghĩ đến một người khác, quay đầu hỏi Vu Tâm Hạc: “Ông ta thế nào?”

Ánh mắt Vu Tâm Hạc như chọt lóe lên, anh ta lắc đầu với tôi: “Ông ta không sao cả, đang dưỡng thương.”

“Không phải ông Hồ từng gặp ông ta lúc rời khỏi thôn à? Ông ta có nói gì không?” Tôi nắm chặt tay Mặc Dạ, nhìn chằm chằm cái cái đang bị nâng đi kia.

Vu Tâm Hạc vẫn lắc đầu với tôi, hai mắt Cốc Phùng Xuân đầy phẫn hận.

Hà Ca nghiêm túc nhìn tôi: “Long Duy, chờ cô sinh xà thai rồi, có thể sẽ không giống trước nữa.”

Tôi đối mắt với bọn họ, sau đó nhìn Tiêu Tinh Diệp đang nhảy như điên bên cạnh xe, đột nhiên cảm thầy đạ dày hơi co rút.

Hình như Vu Tâm Hạc sợ tôi hỏi lại cho nên phát tay với tôi: “Liên hệ qua điện thoại nhé.”

Sau đó vội vàng đi theo mấy người Hà Ca.

Cốc Phùng Xuân lại đứng cách dòng suối nhỏ nặng nề nhìn tôi, có đồng tình, cũng giống như có cả bất đắc dĩ.

Tôi mở cửa ngồi vào trong xe, nhìn Mặc Dạ với ánh mắt thâm thúy.

Sau đó quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như Tiêu Tinh Diệp đã nôn hết mọi thứ trong bụng ra rồi, đến lúc không còn nôn ra được gì nữa mới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tôi đứng dậy, đưa chai nước để ở cửa xe cho anh ta.

Anh ta nhận lấy súc miệng, lại xua tay với tôi: “Quay về đi, cô nên cảm ơn xà quân, may mắn…” Nói xong, giống như lại muốn nôn tiếp, anh ta ôm cỗ đi sang một bên tiếp tục nôn.

Bên dòng suối nhỏ rất yên tĩnh, tôi nghe được tiếng nôn mửa của anh ta, thỉnh thoảng có một vài con chim bay qua.

Cuối cùng, tôi hít vào một hơi: “Mặc Dạ, chúng ta có thể thành thật với nhau được không?”

“Biết những việc này không tốt cho em.” Mặc Dạ rất bình tĩnh, nhưng nghiêm giọng nói: “Giống như ba mẹ em không cho em biết thế gian này hiểm ác, ta cũng không muốn em nhìn thầy máy thứ này.”

“Nhìn không tháy thì thế gian này sẽ không hiểm ác à?” Tôi cảm thấy hơi buồn cười.

Xoa tay nói: “Ba mẹ tôi gạt tôi tất cả mọi chuyện, cho nên khi chuyện xảy ra, tôi mới không biết theo ai.

Bây giờ anh và mễ bà Tần cũng gạt tôi, giống như lúc trước anh gạt tôi chuyện Phù Ngàn .”

“Nếu ngày nào đó tôi nhìn thấy thì sao?” Tôi nghiêm túc nhìn Mặc Dạ, nhẹ giọng nói: “Mặc Dạ, rốt cuộc tôi là gì đối với anh? Bây giờ chuyện đã thế này, chúng ta không thể cùng nhau đối mặt à2”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK