Chương 232
Ông ta trầm mặc không nói, nhưng tôi cũng đã đến bờ vực thẳm, một cước đạp vào khoảng không, những sợi tóc đen lập tức uốn lượn quanh co sau đó quay ngược lại cuốn lấy tôi, lôi tôi xuống dưới.
Bỗng nhiên trong vực sâu có tiếng gió ồn ào thổi vù vù, dường như còn có ai đó đang cười.
Trong chớp mắt tôi nhìn ông ta: “Đừng lãng phí một sợi tóc của tôi.”
ông ta đang cầm ấm trà, cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, trầm giọng nói với cổ áo: “Bắt đầu toàn bộ kế hoạch vực thẳm! Bộ môn tẩu thoát, chuẩn bị nắm chắc thời gian!”
Ông ta nói đoạn giương mắt nhìn tôi, ánh mắt kiên định bình tĩnh.
Tôi đã biết cái gọi là “Bộ phận tẩu thoát” là gì, trong lòng đau nhói.
Nhìn thẳng vào mắt ông ta, tôi trông thấy khuôn mặt của Mặc Dạ.
Hóa ra, mưu kế chính là ở chỗ này.
Chẳng qua những gì chứng kiến chính là bản thân và những người xung quanh mình cho nên tôi chỉ để ý đến những điều này mà thôi.
Còn Mặc Dạ cùng ông ta, hai người bọn họ chứng kiến chính là muôn dân trăm họ, nên thứ mà bọn họ quan tâm cũng chính là muôn dân.
Đột nhiên trong mắt không hiểu vì sao có chút nóng lên.
Cả người tôi từ từ nghiêng xuống, dụng ý muốn để những sợi tóc đen kia rũ thẳng rơi xuống dưới.
Rơi xuống vực thẳm, tiếng cười ồn ào trong gió càng trở nên rõ ràng, mái tóc đen trên đầu tựa như đang kéo theo nham thạch ở xung quanh, đều rẹt rẹt rung động.
Thỉnh thoảng sẽ có sợi tóc cong lên bám lấy tôi muốn giảm thiểu chiều hướng lao xuống.
Những trang thiết bị đèn pha chợt lóe qua mắt tôi, không biết có phải là bởi vì những ánh sáng này đột nhiên chiếu vào hay do có thứ gì đó đang đến gần, khiến thai rắn ở trong bụng tôi từ từ hưng phấn lên, thai rắn tựa như đang đạp tôi nhưng cũng giống như không phải vậy.
Tôi đã không còn nghe thấy thanh âm nào ở phía trên nữa, bên tai chỉ còn lại âm thanh vù vù.
Tôi nhanh chóng rơi xuống, trong đầu mơ hồ hiện lên cảnh lúc Mặc Dạ nói với tôi: “Không có cách.”
Mặc Dạ không có cách, chỉ đành bỏ lại một mình A Bảo, có lẽ anh ấy thật sự vẫn có cách để bảo vệ tính mạng của A Bảo.
Thế nhưng, không phải ông lão kia không có cách, mà bởi vì ông ta phải đưa ra lựa chọn, phải đánh đổi bỏ lại toàn bộ trấn Thanh Thủy.
Đột nhiên tôi thấy đau lòng cho Mặc Dạ, anh ấy đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống, chẳng mấy chốc sẽ đến nơi có ánh sáng, đập vào mắt là một mảnh tối đen kịt.
Không biết bây giờ tôi đang kéo tóc đen rơi xuống hay là tóc đen kéo tôi rơi xuống. Dù sao tôi và những sợi tóc đen này dường như mỗi bên đều có ý thức, tựa như có cùng mục tiêu chung, đồng thời cùng rơi xuống.
Nhưng càng rơi gần xuống dưới thì nham thạch hai bên càng trở nên nóng rực, rõ ràng ngay cả súng đạn cũng không đốt cháy được những sợi tóc đen đó, nhưng khi chúng quấn ở nham thạch, tựa hồ cảm giác được nóng cho nên lập tức rụt trở về.
Cơ thể tôi vốn cùng tóc đen quấn chung một chỗ ở trong không chung, nhưng lúc này toàn bộ tóc đen đều xoắn lại khiến cơ thể tôi cấp tốc rơi xuống dưới.
Tôi sợ tới mức lông gáy đều dựng thẳng, tóc đen mạnh mẽ ngóc lên quấn lấy một khối nham thạch ở bên cạnh, khó khăn lắm cơ thể mới ổn định lại. Tôi duỗi tay muốn đẩy nham thạch, bỗng dưng cảm thấy eo trở nên căng cứng giống như bị thứ gì đó nhẹ nhàng bọc lại.
Trong đầu tôi lập tức căng thẳng, tôi vẫn luôn giấu con dao ở tay phải, lúc này lấy ra muốn chém xuống eo.
Nhưng khi tôi vừa động tay, thì tay đã bị giữ lại.
“Vì sao em lại quay về?” Trong bóng đêm, âm thanh trầm thấp của Mặc Dạ truyền đến, anh đưa tay ôm lấy tôi vào lòng.
Dựa vào trong lồng ngực quen thuộc, trong bóng tối ngửi thấy hơi nước ở hồ âm dương trên người Mặc Dạ nhưng tôi chỉ cảm thấy cả người đều run rẩy.
Tay dần dần nắm chặt con dao tựa hồ có thể cắt vào lòng bàn tay mình, may mắn Mặc Dạ cẩn thận gỡ từng ngón tay của tôi, lấy con dao trong tay tôi xuống.
Vẫn như trước cứng ngắc nhìn tôi, trầm giọng nói: “Không phải em vẫn luôn muốn rời đi sao? Không dễ dàng mới ra ngoài được, vì sao còn muốn quay lại?”
Tôi biết Mặc Dạ có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi muốn nhìn thấy anh ấy.
Nhưng trước mắt một mảnh tối đen, thứ gì đều không thấy được.
Tôi chỉ có thể duỗi tay muốn tìm kiếm gương mặt của anh.
Sau đó, bàn tay chạm vào thứ gì thật lạnh lẽo, dường như nó còn nhanh chóng cắn tôi một ngụm.
Ngay lập tức tôi hiểu ra, đây chính là Huyết xà xương quai xanh.
Cho dù Mặc Dạ quay lại thì những Huyết xà xương quai xanh này cũng không rút trở về.
Mặc Dạ tựa hồ thở dài một tiếng, dùng đuôi rắn quấn tôi lại. Một tay nắm lấy tay tôi dần dần đưa lên trên: “Ở đây.”
Lòng bàn tay cảm nhận được mặt của anh, tôi nhẹ nhàng thở ra.
Đầu ngón tay di chuyển, mân mê nó.
Sau đó mới chậm rãi tiếp cận, ở trong bóng tối nhìn Mặc Dạ, tôi nói: “Rõ ràng lúc đó ở bên dòng suối nhỏ, anh có thể ngăn cản em lại, nhưng vì sao lại để em đi?”