Chương 237
Dưới ánh đèn flash, Mặc Dạ chỉ nói một câu ôn hòa như thế, nhưng dường như những người đòi quyền lợi đó chỉ quay video rồi nói với Mặc Dạ mấy câu như :”Nhất định phải giải quyết cho chúng tôi”, “Nếu không trả tiền bồi thường thì sẽ đăng video lên mạng”, xong rồi cũng không ở lại thêm nữa.
Tôi không khỏi nghiêng đầu nghiêm túc đánh giá Mặc Dạ: “Có phải Xà quân cũng giống Long Duy, khiến người ta có cảm giác sùng bái?”
Người bình thường thấy sợ hãi Phù Ngàn, tôi không cảm thấy thế, cái cảm muốn quỳ lạy Long Duy, tôi cũng không có cảm giác đó.
Nhưng tôi dám chắc, ban nãy lúc Mặc Dạ nói chuyện nhẹ nhàng, chắc chắn đã dùng gì đó, nếu không dù họ có tin tưởng Mặc Dạ đi nữa thì cũng không rời đi như thế đâu.
Ít nhất là thấy “nam chính” đẹp trai như thế thì cũng phải chụp thêm vài bức ảnh chứ!
Nhưng Mặc Dạ chỉ bình tĩnh nhìn những người đó rời đi, nặng nề nhìn gà vịt mà bọn họ đặt trên gạch, chầm chậm ngồi xổm xuống, lật một con gà chết lại: “Em xem.”
Thì thấy dưới thân con gà chết có từng thứ như một đống máu loãng, chầm chậm nhúc nhích.
Nhìn qua như một đống nước đen, nhưng cũng giống như khói đen, mà cũng giống như là mùi của xác chết ở nửa dưới của con gà chết.
Mặc Dạ nhẹ nhàng gõ ngón tay, một con dao băng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng đâm xuống cánh gà rồi chầm chậm di chuyển, con dao băng đó lập tức hòa tan.
Rồi sau đó tôi nghe thấy tiếng “lạch cạch”, tất cả thịt gà và xương gà lập tức tách rời ra, một bộ xương gà trơ trụi xuất hiện trước mắt tôi.
“Nước làm vạn vật tan chảy nhưng cũng tạo ra vạn vật, hơi nước đi vào trong cơ thể, rồi lập tức ngưng tụ thành dao, từng con dao đi vào khe hở, lột da rút xương lập tức hoàn thành.” Mặc Dạ thấy tôi sững sờ, nhìn bộ xương gà đó rồi trầm giọng nói: “Nếu em có hứng thú thì ta có thể dạy em.”
“Không cần, tôi không cần học.” Chỉ là một ngày sau cùng thì ham học gì nữa.
Tôi nhìn chằm chằm bộ xương gà biến thành màu đen, nặng nề nói: “Người cả trấn đều thế này phải không?”
Mặc Dạ gật đầu, đứng dậy nhẹ nhàng gõ ngón tay, tất cả gà vịt chết lập tức bị lửa thiêu thành tro bụi: “Tà quan tạo thành từ việc bắt chước mọi thứ của quan tài rắn, nhưng lâu nhất cũng chỉ mới mười tám năm. Nhưng uy lực của tà quan mà em thấy được, thật ra cũng chỉ là mặt ngoài thôi. Em nghĩ về cỗ quan tài trẻ em kia đi, chỉ mỗi oán khí của nó đã khiến trong người của mỗi người dân thôn Trần Gia đều có giun nước.”
“Còn hắc lệ mà quan tài rắn trấn áp, nó hấp thu tất cả cảm xúc tiêu cực của mọi người, em nghĩ xem nó nghiêm trọng đến mức nào.” Mặc Dạ nghiêng đầu nhìn những biểu ngữ được treo lên đó.
Dường như thông qua biểu ngữ mà nhìn thấy cái gì: “Thế nên việc em phải làm không chỉ là trấn áp Dung Thiên , mà còn là dẫn số hắc lệ tràn ra bên ngoài trở về.”
Tôi mím môi: “Xà quân đang muốn cho em biết khó mà lui sao?”
“Chỉ là nói cho em đừng có tốn công vô ích, khi cần từ bỏ thì cứ từ bỏ.” Mặc Dạ vươn tay ra ôm tôi, vừa xoay người thì đã đến động phủ.
Lúc này tôi mới phát hiện, bây giờ tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều.
Lần này tôi còn chưa có cảm giác thì đã đến bên bờ hồ Âm Dương rồi.
Lần gần đây nhất hắn dẫn tôi đến, tôi còn cảm giác được tiếng gió một lúc lâu.
Giờ đã vào đêm, nước trong hồ Âm Dương trở nên lạnh lẽo, Mặc Dạ tháo thắt lưng đó ra, cởi bộ đồ đen trên người xuống rồi vào ngâm mình trong hồ Âm Dương .
Tôi nhìn cơ thể hoàn mĩ như pho tượng của hắn chầm chậm dừng lại sau phiến đá của hồ Âm Dương, rồi cũng từ cừ cởi áo quần.
Nước trong hồ Âm Dương lạnh vô cùng, tôi đá bay giày, đi lên phiến đá lạnh, chầm chậm bước vào trong ao nước.
Mặc Dạ thì chỉ đứng yên trong ao, lẳng lặng nhìn tôi.
Đến khi tôi dựa vào phiến đá bên bờ, nhìn chằm chằm vảy văn trên xương quai xanh của hắn, hắn mới bình tĩnh hỏi: “Lần này không hỏi gì sao?”
“Không có gì hỏi cả.” Tôi thử đá nước dưới chân, ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ: “Anh vẫn chưa gọi tên tôi đấy nhé.”
Hai tay lật ngược cạy đá, người tôi từ từ hướng về phía trước, nhìn Mặc Dạ nói: “Làm quen lại nhé.”
Tôi bình tĩnh nhìn Mặc Dạ: “Vấn Thiên Tông, Vấn Tâm Hà Duyệt ra mắt xà quân.”