Chương 231
“Long Duy.” Đột nhiên một ông lão mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn xuất hiện trước mặt tôi, nhìn tôi nói: “Chắc hẳn bây giờ nên là Vấn Tâm Hà Duyệt của Vấn Thiên Tông rồi.”
Tôi nhìn ông lão kia, khẽ gật đầu, dời mắt nhìn tóc đang bò vào trong hố: “Tôi muốn xuống dưới.”
Ông ta vừa gọi tôi là ‘Hà Duyệt’, như vậy chứng tỏ biết rõ chuyện bên ngoài, tất nhiên cũng biết chuyện Mặc Dạ muốn dùng tinh huyết nuôi dưỡng Long Duy.
“Cô biết phía dưới là cái gì không?” Dường như ông lão cũng không sợ Hắc Lệ, đứng ở bên cạnh tôi, nhìn theo tóc đen xuống phía dưới: “Khe hở này nối thẳng đến dung nham trong lòng đất, Dung Thiên ở ngay bên trong. Chúng tôi điều mười người máy đào mỏ đi vào, toàn bộ đều tiến vào trong lòng dung nham, có lẽ bên dưới không có chỗ đặt chân. Tuy rằng tóc đen của cô không sợ lửa của súng phun lửa, nhưng nhiệt độ của dung nham dưới lòng đất cao hơn nhiều.”
Ông ta giống như đang khuyên tôi đừng xuống dưới, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tóc đen bên dưới.
“Nếu như tôi không đi ra.” Tôi đảo mắt nhìn ông lão, sau đó dời mắt xuống dao đá trong lòng bàn tay, kéo một lọn tóc đen, khẽ càng cắt xuống.
Tóc đen bị cắt đứt, giống như vô số quái thú đồng thời kêu lên, phát ra tiếng kêu bén nhọn thê thảm cùng với tiếng thét không cam lòng.
Chấn động làm cho tai tôi đau nhức, ngay cả ông lão kia cũng sửng sốt.
Bên cạnh có mấy chiếc camera quay sang bên này, có người khẽ quát: “Thu lại âm tần! Âm tần!”
Tóc đen ngày càng lớn mạnh, lần này tôi cắt tóc, có loại đau nhức giống như tên Xuyên Ba đâm vào cơ thể, ngay cả dao đá cầm trong tay cũng suýt rơi xuống.
Nhưng tôi vẫn nắm chặt lọn tóc đen này, trầm thấp nhìn ông lão kia: “Hi vọng các ông có thể nghiên cứu ra cách khống chế Hắc Lệ.”
Ông lão kia nhìn tôi: “Cô biết tôi là ai không?”
Tôi lắc đầu, đưa tóc đen như rắn đang uốn lượn quấn lấy cổ tay tôi, nghĩ muốn chui vào trong da thịt tôi cho ông ta: “Là ai đã không còn quan trọng, tôi ngay cả mình là ai cũng không biết.”
“Đưa lọn tóc đen này cho ông, ông nghiên cứu ra thứ khống chế Hắc Lệ là được rồi.” Tôi ngước mắt nhìn ông lão.
Dường như ánh mắt ông ta nặng trĩu, thấp giọng nói: “Long Tư Hàng có người con gái như cô, không uổng với uy danh của ông ta.”
Tôi nghe thấy tên ba tôi thì hơi sửng sốt, chỉ là ngẫm lại, cũng không có gì là kỳ lạ.
Ngày thôn Hồi Long sụp đổ, ngay trong đêm đó bọn đã đi đến, phong tỏa thôn Hồi Long, chắc chắn là đã lấy được tin tức từ trước.
Ông lão lấy một ấm trà cũ kĩ từ trong ngực ra, nhẹ nhàng mở nắp.
Dường như trong ấm trà có lực hấp dẫn gì, trong nháy mắt đã hút lọn tóc đen này vào.
Ở trước mặt ấm trà này, lọn tóc đen này của tôi cũng chỉ là một lọn tóc đen bình thường.
Chờ sau khi tóc đen đi vào trong, ông lão lập tức đóng nắp lại, gật đầu với tôi.
Sau đó nói vào bộ đàm ở cạnh cổ áo: “Khởi động kế hoạch Vực sâu!”
Ông ta vừa nói xong, trong hố sâu đen kịt, vô số đèn pha sáng lên, lần lượt từng tầng chiếu xuống phía dưới.
Ánh đèn sáng lên, dường như những sợi tóc đen tuôn xuống phía dưới của tôi bị dọa sợ, ào ào tuôn loạn ra xung quanh.
Có âm thanh khác thường từ bên dưới hố truyền đến, giống như là tiếng gió, lại giống như là tiếng cái gì đó nổi giận.
Cũng đúng vào lúc này, tôi mới phát hiện, thế mà bên dưới còn được lắp đặt rất nhiều giàn giáo, trên dưới còn có lắp đặt dây cáp treo.
Tôi mặc cho tóc đen tuôn trào, nhấc chân chuẩn bị đi xuống dưới.
Tóc đen có thể kéo lấy tôi, vì vậy tôi căn bản không sợ mình sẽ ngã chết.
“Hà Duyệt!” Đột nhiên ông lão gọi tôi lại, trầm giọng nói: “Đây là việc duy nhất tôi có thể làm giúp cô. Nếu như cô không đi ra, chúng tôi sẽ… vứt bỏ toàn bộ trấn Thanh Thủy.”
Tôi nhìn ông lão, dường như trong mắt ông ta có không đành lòng, nhưng mỗi một nếp nhăn đều như đang tỏ rõ, ông ta đã hạ quyết tâm.
“Người trong trấn thì sao?” Tôi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, rõ ràng cách không xa, nhưng phóng mắt nhìn ra, cũng chỉ thấy những chiếc băng rôn màu trắng, vì vậy khắp nơi đều là những lá cờ giống như cờ chiêu hồn.
Ông ta nói vứt bỏ trấn Thanh Thủy, lại không nói đến chuyện di dời người bên trong.
“Vào khoảnh khắc Dung Thiên xuất hiện, toàn bộ những nơi có sinh vật trong trấn Thanh Thủy đều bị lây nhiễm Hắc Lệ. Bây giờ những gà vịt bị chết cũng chỉ là vì quá nhỏ, không dung hòa được, nhưng đã có dê bò heo chó bắt đầu phát điên. Cũng có người…” Ông lão chậm rãi nhắm mắt lại.
Khẽ thở ra một hơi: “Chúng tôi không cứu được tất cả mọi người, chỉ cần một người nhiễm phải Hắc Lệ ra khỏi trấn Thanh Thủy, bên ngoài sẽ không thể khống chế. Người bình thường cũng không phải người trong Huyền Môn có biện pháp áp chế hoặc lấy ra, vì vậy mỗi một người lây nhiễm Hắc Lệ đều có thể là một thể lây nhiễm. Trước khi cô đến, chúng tôi đã trình báo từ bỏ trấn Thanh Thủy rồi.”
“Vậy các ông giải thích với người bên ngoài như thế nào?” Tôi đột nhiên cảm thấy đây mới chính là đại cục, mạng người trong một trấn nhỏ thật sự không tính là gì so với muôn dân trăm họ trong miệng Long Duy và Mặc Dạ.
Ông lão im lặng không nói, chỉ nhắm mắt lại: “Cho nên tôi hi vọng cô xuống dưới.”
“Lại là đóng phim, hay là bị rò rỉ cái gì?” Tôi bước từng bước vào trong hố, đảo mắt nhìn ông lão: “Nhưng cho dù vứt bỏ trấn Thanh Thủy, Dung Thiên sẽ không còn nữa sao? Quan tài rắn sẽ không còn nữa sao? Các ông có thể trốn tránh đến khi nào?”