Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 173 “Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”

Vì vậy, khi tôi bất ngờ đến thăm những người láng giềng này, họ chắc chắn sẽ càng để ý hơn.

Chỉ cần giữ lại ở phía trước một tà quan, Mễ bà Tần cũng sẽ được bảo vệ hơn. Khi tôi đưa dưa chua đến nhà thím Lưu, Tiêu Tinh Diệp đang ăn cơm trong cửa hàng, cũng chỉ chào tôi, ăn xong rồi về nhà.

Khi tôi lấy đồ ra, Mặc Dạ đứng bên cửa sổ trên tầng hai, nhìn A Bảo và tôi rời đi.

Khi Mặc Dạ ném tôi xuống nước, hắn có thể bắt đầu nghi ngờ rằng tôi nhìn thấy rồi, vì vậy hắn mới buộc phải truy hỏi.

Nhưng tôi không muốn nói, hắn cũng hết cách thôi.

Về đến nhà, A Bảo lại ngủ thiếp đi, tôi đặt nó lên giường để cho Mễ bà Tần đến trong,

rồi tôi lái xe điện đến thôn Hồi Long.

Xung quang những bức tường cao ngày càng có nhiều người tuần tra.

Tôi theo con đường mòn đi đến sau núi, theo trí nhớ đi đến cửa hang nơi Liễu Đông Phương bị định Thấu Cốt Tinh gây thương tích.

Tôi đứng ở cửa hàng, không đi vào.

Không lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cười ha ha.

Phù Ngàn ngửa đầu từ trên cây đại thụ, mái tóc đen xõa xuống như thác nước: “Nhìn xem, cô vẫn đến tìm tôi này.”

Nhìn nhìn thấy tôi rất vui vẻ, mặt trắng bệch, mang theo ý cười: “Làm sao cô biết tôi ở đây?”

Tôi chỉ nhìn cô ta, vuốt bụng dưới, trầm giọng nói: “Thai nhi trong bụng của cô có thể lấy ra, đúng không?”

Không nói người thôn Hồi Long sao sinh ra, nhưng ít ra A Bảo, là trứng rắn của Phù Ngàn, nở trong người Ngụy Xương Thuận.

Cho nên Phù Ngàn, chắc chắn biết làm sao lấy ra. Trầm mắt nhìn tôi, cười a a nói: “Cô muốn lấy thai rắn ra cho tôi sao? Cô muốn chạy trốn?” Tôi chỉ là trầm mắt thấy cô ta: “Cô nói cho tôi làm sao lấy, tôi đồng ý với cô một chuyện”

Thân thể của Phù Ngàn và tôi, kỳ thật không có bao nhiêu khác nhau.

Cô ta là bản thứ nhất, tôi là bản thứ hai, khả năng cải tiến cũng không có gì khác biệt.

Nhìn mái tóc đen nhánh, treo lủng lẳng, trên tàng cây nhúc nhích, như rắn vậy, kéo cô ta xuống tới.

Lúc chạm mặt đất, mới từ từ đảo ngược, tóc đen cùng đầu trơn nhẵn như con rắn đen lớn, vây quanh tôi đi lòng vòng.

Cười nhẹ ha ha: “Sinh mổ lấy thai, rất đau. Mà cô bỏ được sao? Bào thai rắn này, là bùa hộ | thân của cô?

“Một khi không có thai rắn, khả năng cô sẽ bị rút còn lại hai hồn sáu phách. Long Duy giữ lại cô, chính là muốn để cô nuôi thai rắn, cô nỡ sao?” Giọng của Phù Ngàn mang tiếng rít dụ hoặc. | Đầu từ từ tiến đến trước mặt tôi: “Cô thật nhẫn tâm, mình mang thai, có thể lấy ra tặng người, xem như thể đánh bạc.

Tôi trầm mắt thấy Phù Ngàn: “Làm sao lấy?”

Phù Ngàn cười nhẹ ha ha: “Đây là chủ ý đã quyết định rồi sao?”

Cô ta nhẹ nhàng hất đầu, một sợi tóc đen cuốn lên một thanh dao đá cực mỏng đưa cho tôi: | “Đây là thôn Hồi Long dùng để lấy thai trứng của tôi, cô dùng cái này xé bụng của mình ra, rồi | móc ra là được rồi”

“Đơn giản như vậy sao?” Tôi nhận miếng dao đá hơi mỏng kia, luôn cảm giác cô ta nhặt ở bờ sông nào đó: “Thai vẫn chưa thành hình, không cần thuật pháp, làm sao lấy được ra?”

“Cô đây là thai rắn, đẻ trứng” Phù Ngàn lại cười ha ha, tiến đến trước mặt tôi nói: “Phôi thai người là thụ tinh khi phát dục, nhưng thai rắn trước tiên cần phải thai nghén thành trứng, lại nở, được thành hai bước”

“Kỳ thật thượng cổ tiên thiên có linh người, đều là hai bước thai nghén mà thành. Cho nên | những Thánh giả thượng cổ kia, thời gian mang thai đều dài” Phù Ngàn vây quanh tôi, dường

như từ từ tại phổ cập khoa học.

Nhưng giọng nói có chuyển biến: “Cô lấy ra thai rắn, chuẩn bị ấp cho ai?”

Kỳ thật nở tương đối đơn giản, Ngụy Xương Thuận cứ thế nuốt xuống. Thai rắn có linh, nhập thể sau sẽ tìm nơi nở mình.

Chỉ là bây giờ vừa mới bắt đầu, nếu như bị chuyển di hai lần, sợ là sẽ phải chết, cho nên nếu như ta lấy ra, Mặc Dạ bọn họ sẽ không còn dám tuỳ tiện lấy.

Tôi cầm thạch phiến, đặt ở trong túi, đảo mắt nhìn Phù Ngàn: “Cô muốn tôi giúp cô làm gì?”

Phù Ngàn đi lòng vòng quanh tôi: “Tôi không cần cô làm cái gì, chúng ta dù sao cũng là giống nhau”

Cô ta từ từ tiến đến trước mặt tôi, âm trầm nhìn tôi: “Cô chỉ cần biết, cô và ta thật ra là tương thông. Có một số việc, tôi có thể nói cho cô, như vậy cô sẽ biết, cái gì là quan tài rắn, Long Duy cô ta là cái gì?

Tóc đen của cô ta từ từ nâng lên, như rắn ngẩng đầu vậy, từ từ tụ về phía tôi nói: “Lời tôi nói, cô chắc chắn sẽ không tin, chính cô nhìn đi, tự mình cảm thụ. Chúng ta có thể dung hợp thành một thể a….”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK