Chương 204
Thấy mọi thứ đã được khống chế, Hà Ca chậm rãi đi tới gần tôi, quay đầu liếc nhìn bầu trời đêm sắm chớp rền vang, nhìn về phía cả người Mặc Dạ bị đông cứng: “Đây là họa ảnh của Hoan Không Môn, nhất ảnh thành thực, như mơ như thật. Một vòng mặt trời đỏ đó, chính là do ông ta vẽ.”
Tôi nhìn mặt đất khô cẳn, sờ lông mi cháy sém của mình, cười khổ nói: “Vẽ một vòng mặt trời đỏ, mặt đất cũng có thể bị thiêu đốt sao?”
“Đây chính là tuyệt kỹ của Hoan Không Môn.” Hà Ca khẽ thở dài, nhìn Mặc Dạ lơ lửng giữa không trung, vui mừng nói: “May mà Xà quân dám tới, không thì chúng ta cũng trốn không thoát. Trong bóng tối còn không biết có bao nhiêu tông phái đang theo dõi chúng ta. Bây giờ vẫn chưa ra tay, có lẽ là muốn hành động âm thầm.”
Xem ra những người vừa mới rút lui kia, chính là muốn hành động âm thầm.
Tôi ngẳắng đầu nhìn Mặc Dạ, hình như từ lúc quen biết đến giờ, hắn rất ít khi ra tay sát sinh.
Lần này sử dụng sát chiêu, cũng là để giết gà dọa khi thôi.
Bây giờ thậm chí còn biến thành thân rắn, ngẳng cao đầu thị uy.
Rõ ràng hắn nên hận tôi, hận tôi vì đã phá hỏng kế hoạch của hắn, hận tôi vì đã bắt A Bảo và bỏ trốn trong đêm.
Hận sự cố chấp của tôi, để đinh trần hồn đóng vào cơ thể, phá vỡ liên hôn giữa tôi và hắn.
Rõ ràng là A Vấn đã ngăn hắn lại, tại sao hắn lại đuổi kịp tới, giúp tôi đuổi những người này đi?
Khi sắm sét dần dần lắng xuống, xung quanh dường như yên tĩnh trở lại.
Thân rắn khổng lồ của Mặc Dạ từ từ bay lượn rồi biến thành hình người trên mặt đắt.
Hắn trầm mặc nhìn tôi, chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, đưa tay ra véo mặt A Bảo, mỉm cười với nó.
Sau đó đổi tay, cắn rách ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào ấn đường của tôi: “Dầu vết đỉnh trần hồn để lại quá xấu, ta lấy tinh huyết của mình vẽ cho em một đóa hồng mai, hồng mai ngạo tuyết, lịch hàn nhi khai.”
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng lại thấy ánh mắt hắn nhìn sâu vào ấn đường của tôi, ngón tay dường như đang vẽ một thứ gì đó một cách cần thận.
Hơi lạnh trên người càng ngày càng dày, tôi có thể nhìn thầy lưỡi huyết xà đang nhả trên cổ hắn.
Huyết xà trên xương quai xanh đau đớn như thế nào, tôi đã từng trải qua, hắn rời khỏi quan tài rắn càng xa, thì cơn đau càng lớn, hắn hà tất khăng khăng đuổi theo như vậy.
“Được rồi.” Mặc Dạ thu hai tay lại, ánh mắt thâm thúy nhìn tôi: “Mục tiêu của em và thai rắn quá lớn. Dọc đường đến Vấn Thiên Tông, không biết có bao nhiêu người đang ngấp nghé.”
*A Vấn ngay cả ta cũng không cản được, làm sao có thể ngăn cản tất cả người trong huyền môn khác.”
Mặc Dạ thở dài, ánh mắt ngưng trọng: “Cho nên, buộc bản quân phải ra tay.” Hà Ca bên cạnh ho khan một tiếng, cũng không biết là xấu hổ khi nghe Mặc Dạ chê bai sư phụ anh ta yếu kém, hay xấu hồ vì Mặc Dạ đang tự khoe khoang.
Mặc Dạ đảo mắt liếc anh ta, lấy một chiếc đai đen ra, quán lấy anh ta, một tay ôm tôi, tay kia ôm lấy A Bảo.
Trầm giọng nói: “Nếu em đã muốn rời đi, ta sẽ tiễn em một chặng đường. Sau này em chính là Hà Duyệt, không còn là Long Duy nữa.”
Trong lòng tôi đột nhiên nhói đau, hắn đây là đồng ý cho tôi đến Vấn Thiên Tông sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
“Bản quân đợi em.” Mặc Dạ cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi: “Vì em, ta sẽ thỏa hiệp, để không phải khó xử.”