CHƯƠNG 181: HIU QUANH NHƯ BÓNG ĐÊM
Bào thai rắn có bùa hộ mệnh, Mặc Dạ và Long Duy sẽ không để mễ bà Tần biến mắt.
Chí ít xét từ tất cả những chuyện mà Lưu Thi Di và Lương Tuyết đã làm, thì chính là như vậy.
Tôi khắc họa đường nét ở trên bụng sau đó xuống dưới nhà lấy ¡ đá viên và một chai rượu trắng có nồng độ cồn cao.
Dùng khăn lạnh đặt lên bụng dưới, đợi tới khi máu ở miệng vết thương đã đông lại không chảy ra nữa lúc đó mới bắt đầu. Dù sao cũng phải bảo vệ tính mạng mà đúng không?
Tôi nằm lên giường để khối đá lạnh lên bụng, nghiêng đầu nhìn mễ bà Tần nói: “Có phải cháu rất ích kỷ hay không? Bào thai rắn này là Mặc Dạ đã dùng hết các cách để giúp cháu có thể hoài thai, anh ấy muốn dùng bào thai rắn này để giữ cái mạng của cháu.”
“Nhưng cháu lại muốn mỗ để lấy nó ra, xem như một lá bùa hộ mệnh.”
“Nhưng bà lợi hại hơn cháu rất nhiều, thật ra để nó áp trứng ở trong bụng của bà sẽ tốt hơn ở trong bụng cháu. Đợi sau khi bào thai rắn vào trong bụng của bà, đến lúc đó bà sẽ tỉnh lại, nhưng bà nhớ đừng để cháu chết nhé.” Tôi nhìn mễ bà Tần.
Ánh mắt trầm xuống: “Bà sẽ luôn ở bên cạnh cháu, có đúng không?”
“Cha mẹ cháu đi rồi, bà nội cũng đi rồi, bây giờ cháu chỉ có bà thôi…” Trong nháy mắt tôi nhìn thấy mễ bà Tần đang nhếch nhếch miệng: “Bà sẽ luôn cùng với cháu và A Bảo, có phải không? Vì vậy bà hãy chăm sóc bào thai rắn này cho thật tốt….”
Mặc Dạ đã từng nói, chấp niệm và ý nghĩa của cuộc đời sẽ khiến con người ta có muốn tiếp tục sống nữa hay không.
Vi vậy tôi nhất định phải gieo hy vọng cho mễ bà Tần để bà tiếp tục sống, tôi không thể để linh hồn của bà ấy tan biến giống như Lương Tuyết và thầy Phạm.
Tôi vừa nói vừa duỗi tay thử cào cấu lên bụng của mình, đợi tới khi không còn cảm giác đau đớn nữa lúc đó mới ngồi dậy, cầm lây chai rượu trắng có nồng độ cồn cao để khử trùng con dao đá trước.
Sau đó cầm dao dựa theo những đường nét đã vẽ ở trên bụng, tôi chuẩn bị dùng dao để mổ xuống.
Thầy Phạm không còn nữa, vì vậy không thể tiếp tục kéo dài chuyện này. Một khi Mặc Dạ phát hiện ra mễ bà Tần, thì bà ấy sẽ không tồn tại được nữa.
Dao đá rất mỏng nhưng cũng xem như sắc bén, bây giờ tôi rất dũng cảm rất to gan, nhẹ nhàng rạch xuống theo đường đã vẽ ở trên bụng.
Bởi vì phần da bụng đã bị đông lạnh nên bây giờ tôi chỉ cảm giác tê tê chứ không cảm thấy đau đón, chỉ trông thây máu đỏ thẫm trào lên phần da bụng trắng bệch đã được đông lạnh hiển nhiên có chút diêm dúa lòe loẹt.
Khi tôi vừa mới nắm chặt con dao để chuẩn bị ép xuống, đột nhiên cổ tay phải bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Chiếc vòng rắn ở cỗ tay của tôi bỗng nhiên bị nới lỏng trượt xuống, nó rơi thẳng lên phần bụng, rồi nhanh chóng trườn qua những miệng vết thương mà tôi vừa mới tạo ra.
Trong chớp mắt, những vết thương đó lập tức khép miệng lại.
Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn vòng rắn, nhìn thấy nó khẽ động đậy, tôi duỗi tay muốn cầm lấy nó để khóa kỹ vào một nơi nào đấy, nhưng nó lập tức bay lên không trung ngay sau đó lại vô cùng tự nhiên quấn vào cổ tay của tôi.
Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, cầm dao đá chuẩn bị thẳng rạch xuống.
Nhưng khi tôi vừa cầm con dao lên, vòng rắn lập tức ngóc đầu dậy. Tôi cảm nhận được đau đớn truyền đến tư cổ tay phải.
Khi tôi chuẩn bị dùng tay trái giữ lấy vòng rắn, cố gắng hạ dao xuống thì nghe thầy mễ bà Tần tháp giọng cười ha hả: “Không được đâu.”
Bà ấy chậm rãi ngồi dậy, khởi động bả vai nhìn tôi nói: “Cháu đừng quên vòng rắn này sao lại tới.”
Tôi thu hồi dao đá lại, ngay lập tức vòng rắn trên cổ tay tự phong bề khép chặt, không nhúc nhích nữa!
Chiếc vòng rắn này vốn là một đen một trắng, nhưng ngày đó ở trong mộng sau khi tôi nhìn thấy quan tài rắn thì chiếc vòng rắn này trở thành như vậy.
Cũng đúng vào ngày đó, bào thai rắn xuất hiện trong bụng tôi…
“Cháu và Phù Ngàn không giống nhau.” Mễ bà Tần ngồi dậy cầm lấy con dao trong tay tôi, đưa tay xoa bụng cho tôi: “Phù Ngàn chẳng qua chỉ là con gái nhà họ Long, nhưng cháu không giống.”
“Nếu quan tài rắn tụ thành linh hồn để cháu hoài thai bào rắn này thì chắc chắn sẽ có thứ bảo vệ nó.” Bàn tay khô hanh của mễ bà Tần xoa lên bụng của tôi.
Giúp tôi cởi quần áo: “Tắm lòng của cháu, bà đã nhận được rồi. Cho dù cháu có thể mỗ được bụng thì cũng không còn kịp nữa…”
Ánh mắt mễ bà Tần nhìn ra bên ngoài, khẽ nói: “Bọn họ sớm đã đến đây, Liễu Đông Phương đưa hai người quay trở về cũng chưa rời khỏi.”
Trong lòng tôi lập tức lộp bộp, rồi mơ hồ nghe thấy tiếng cười tà mị nũng nịu của người con gái ở bên ngoài.
Thanh âm này đối với tôi vô cùng quen thuộc, đó là tiếng cười vừa tà mị vừa mê hoặc lòng người của con rắn hai đầu.
A Bảo nghe thấy vội vàng chạy vào, nhào vào lòng tôi: “Yêu quái…”
Mễ bà Tần phủi phủi quần áo, trầm giọng nói: “Cháu cũng biết, chắc trong lòng Mặc Dạ cũng không đành lòng cho nên Mặc Dạ mới không ở đây.” Tôi bừng tỉnh nhớ đến, Phù Ngàn vào hồ âm dương cho nên Mặc Dạ đã bị Liễu Phương Đông gọi đi rồi.
Vi vậy Liễu Đông Phương và Long Duy sớm chuẩn bị tất cả, lúc này xuống tay.
*Đi thôi, đi xuống nhìn xem.” Mễ bà Tần vỗ bả vai tôi, nhìn sang tôi nói: “Cháu ngâm rượu rắn rất ngon có đúng không? Cho bà uống một ngụm được chứ?”
Tôi ôm A Bảo vội vàng xuống dưới nhà, vào nhà bếp tìm một bình rượu rắn đã ngâm được hơn một tháng đổ vào một chiếc ly đưa cho mễ bà Tần.