Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 129: GIỮ LỜI HỨA

Thím Lưu có phần không muốn nói với hắn, nói với tôi: “Vợ ông ta chắc chắn còn sống, bây giờ ông ta có tiền, cho dù ông ta không muốn cưới thì người khác cũng sẽ làm mai cho ông ta thôi.”

Bà ấy căn dặn tôi hết lần này tới lần khác: “Nếu cháu cần tiền thì tới chỗ thím mà lấy, đừng vay tiền lung tung. Lấy ít thì cháu cứ cầm mà tiêu. Nếu nhiều thì chờ ba mẹ cháu về trả lại là được rồi.”

Bên kia hình như có người gọi thím Lưu nấu mì, tôi lại cúp máy, nhìn Mặc Dạ nói: “Tôi đã tìm được chỗ oán khí rồi.”

Vừa rồi tội gọi điện thoại cho thím Lưu còn ấn loa ngoài, cho nên bọn họ đều nghe được.

Tôi nghĩ đến bà cụ ung thư phổi mà Tiền sâu rượu nhắc tới cũng còn sống đến bây giờ.

Đáng tiếc hôm nay tai vách mạch rừng, tôi không hỏi được Tiền sâu rượu là người nào.

Nếu thím Lưu nói không sai, sau khi vợ Tổng giám đốc Mâu mắc bệnh ung thư, bị người bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe lừa hết tiền đã tự sát, oán khí lại trở nên nặng hơn rồi.

Có thể bởi vì ba tôi làm gì đó nên ông ta mới biến thành một trong những người khiêng phụ Tà Quan.

Cho nên ông ta biến tất cả những giáo viên tới dạy khóa học bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe thành “Thái Tuế”.

Mễ bà Tần ở phía trước, thở dài nặng nề.

Chờ tới lúc chúng tôi đến trụ sở của Tổng giám đốc Mâu, lại thấy xe điện của tôi đang dựng ở đó.

Hơn nữa máy sạc điện ở trong cốp xe phía sau được lấy ra, sạc đầy điện cho xe rồi.

Mặc Dạ đưa A Bảo trong lòng cho tôi: “Có chuyện, đánh thức nó dậy đi.”

Sức chiến đấu của A Bảo vẫn tạm được, ít nhất mạnh hơn tôi một chút.

Tiếu Tinh Diệp hơi sợ hãi nhưng vẫn đi theo chúng tôi vào trong.

Lần này Tổng giám đốc Mâu không ở trong phòng họp. Khi chúng tôi đi ra phía sau lều lớn kia, đã thấy tắt cả các vại lớn đều mở ra.

Từng thứ giống như rễ cây lại giống như ống truyền nói từ trong từng vại với cái hố lớn ở chính giữa của lều lớn.

“Các người tới rồi à?” Tổng giám đốc Mâu ngồi bên hó, trong tay cầm tràng hạt chậm rãi di chuyển.

Sau lưng ông ta cũng có rất nhiều cái rễ tương tự nối thẳng vào trong hó.

Bên hố còn có mấy viên “Thái Tuế” không bị bỏ vào trong vại mà đặt trên mặt đất ngoài trời.

Đầu của những Thái Tuế này đã bị bịt kín ngũ quan, vẫn đang đau khổ lắc lư, nhìn qua chính là những nhân viên ở rạp chiếu phim bị dẫn đi.

“Cũng sắp rồi.” Tổng giám đốc Mâu lần chuỗi hạt và nhìn vào trong hồ, trên gương mặt mập mạp lộ ra ý cười: “Long Duy, lúc ba cháu đi còn bảo tôi chăm sóc cháu. Cháu xem, tôi không thể chăm sóc cháu được rồi.”

Nhìn dáng vẻ của ông ta thì hình như cũng không định chạy.

Mặc Dạ dẫn theo chúng tôi đi qua từng cái vại lớn.

Mỗi “Thái tuế” bên trong hình như đều bị hút hết sức sống, chậm rãi trở nên khô quắt, những cái đầu với ngũ quan bị bịt kín đều đang đau khổ lắc lư nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.

Khi bọn họ đi tới bên hó, lại thấy bên trong chôn một cái quan tài rất bình thường, chính là loại quan tài sơn đen được bày bán sẵn ở cửa hàng mai táng.

Bên trong có một người phụ nữ đang nằm, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt vàng vọt. Bát kể là cách ăn mặc hay mặt mũi đều rất bình thường.

Chỉ là tất cả các rễ cây kia đều đâm vào trong quan tài mà cô ta đang nằm. Cơ thể cô ta khô quắt dường như đang chậm rãi đẫy đà lên.

“Sau khi biến thành Thái Tuế sẽ không thể trở lại thành người nữa, cho nên cháu không thể cứu được bọn họ đâu.” Tổng giám đốc Mâu quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tập trung vào bụng tôi: “Nếu không có cái thai rắn này của cháu, một ngày nào đó cô ấy sẽ tỉnh lại.”

“Cô ấy đã chết, cho dù sống lại…” Tôi nhìn cô gái trong quan tài rồi nói với Tổng giám đốc Mâu: “Cũng sẽ chỉ như đám người Tiền sâu rượu , chẳng qua là ăn thịt những kẻ được gọi là Thái Tuế, biến thành xác sống. Bọn họ không thể thấy được ánh mặt trời, không thể ăn cơm…”

“A Lệ không chết!” Tay Tổng giám đốc Mâu dừng lần tràng hạt, nhìn tôi nói khẽ: “Người chết chính là tôi!”

Ông ta chợt xé áo ra, chỉ thấy phía dưới chiếc áo sơ mi rộng rãi là lông trắng mọc đầy, phía sau lưng có vô số rễ cây chuyển động.

“A Lệ vẫn luôn còn sống.” Tổng giám đốc Mâu cúi đầu nhìn cô gái trong quan tài khẽ nói: “Tôi đã hứa với cô ấy, bắt kể sinh lão bệnh tử, tôi đều sẽ chăm sóc cô ấy, ở cùng cô ấy. Cho dù cô ấy có chết, tôi cũng sẽ chết cùng cô ấy.”

Tôi đột nhiên không biết nói gì, quay đầu liếc nhìn Mặc Dạ.

Hắn kín đáo khẽ gật đầu với tôi. Nói cách khác, A Lệ này chết thật rồi.

“Đây là cách mà ba tôi nói cho ông biết, đúng không?” Tôi bề A Bảo, học theo dáng vẻ của Tổng giám đốc Mâu hạ thấp giọng: “Là ông ấy nói cho ông biết cách nuôi những Thái Tuế này, đúng không?”

“Không phải, đây là do tôi tự nguyện.” Tổng giám đốc Mâu ngước mắt nhìn tôi, gương mặt tái dần: “Long Duy, cháu đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ ôm con heo đất khóc khi bị mẹ lừa mất sáu trăm nghìn để dành nữa.”

“Có vài thứ phải tự mình nhìn thấy, tự mình suy nghĩ chứ không phải nghe người khác nói.” Tổng giám đốc Mâu nhìn tôi, không ngờ lại mỉm cười: “Lúc đó cháu đuổi theo ba cháu tới tận nhà tôi muốn đòi tiền về, có lẽ cháu đã quên rồi.”

“Ba cháu làm rất nhiều chuyện vì cháu rồi. Tôi đã hứa với ba cháu, sau khi ông ấy đi sẽ chăm sóc cho cháu. Nhưng tôi cũng hứa với A Lệ phải ở bên cạnh cô ấy…” Tổng giám đốc Mâu quay đầu đi, nhìn nhân viên bên hố đã bắt đầu dần xẹp xuống.

Ông ta trầm giọng nói: “Những người này đáng chết. A Lệ vốn có tiền làm trị liệu hoá chất, chính là đám người bán sản phẩm chăm sóc sức khỏe chúng lừa cô ấy là ăn vào có thể phòng và trị bệnh ung thư. A Lệ đã đưa hết tiền quyên góp của láng giềng cho chúng đề mua lại chẳng qua là máy thùng thuốc trung y bổ khí huyết.”

“A Lệ không còn mặt mũi nào gặp láng giềng, lúc đó mới tự sát. Nhưng bây giờ tôi không lừa cháu…”

Tổng giám đốc Mâu nói rất chậm, cười nhẹ nói: “Tôi nói sẽ không để cho đám người chú Tiền chết, không ai trong bọn họ chết, tất cả đều sống tốt.”

“Các cháu xem…” Tổng giám đốc Mâu di chuyển cánh tay chỉ vào những vại nuôi Thái Tuế: “Mỗi tên đều là giáo viên từ bên ngoài tới dạy học, chúng đều là kẻ nhiều lần tái phạm. Chính chúng đã nói ăn thuốc của chúng có thể trường sinh bát lão, tôi lại dùng thịt của chúng nuôi đám người già kia, cũng xem như để cho chúng giữ lời hứa.”

“Lại giống như tôi đã hứa với A Lệ sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.” Tổng giám đốc Mâu nói xong lời cuối cùng, ánh mắt vẫn nặng nề nhìn A Lệ trong quan tài.

Lúc này đã tới gần, tôi có thể nhìn thấy một vết cắt rất lớn trên cổ tay của A Lệ, cho dù được những rễ cây tắm bổ vẫn không làm nó khép lại được.

Tôi ôm A Bảo, nhìn Tổng giám đốc Mâu thử hỏi: “Ông là người đầu tiên biến thành như vậy sao?”

Bát tà phụ quan tổng cộng có tám người, hai người trước mặt đều mới được tạo vội trong hai năm gần đây, cho nên Lý Thiến và đứa trẻ kia căn bản không nuôi ra được ý thức.

Nhưng nếu Tổng giám đốc Mâu này được tạo ra từ lúc tôi học tiểu học, vậy ít nhất phải hơn sáu năm.

“Không phải.” Tổng giám đốc Mâu lắc đầu, ánh mắt thâm trầm tháy tôi: “Long Duy, mấy người khác đều lợi hại hơn tôi. Cháu đáng lẽ phải nghe lời ba mẹ cháu, yên tâm chờ ở trong thị trấn đừng ra ngoài.”

Tôi còn muốn hỏi lúc ba tôi rời đi còn nói gì nữa, lại thấy vòng trên tay Tổng giám đốc Mâu như bị xé đứt, từng hạt “rào rào” rơi vào trong quan tài.

Cũng vào lúc đó, tất cả “Thái Tuế” đều phát ra tiếng kêu thảm thiết. “Thái tuế” bên cạnh lập tức trở nên khô quát, sau đó “rắc rắc” vỡ ra.

Tổng giám đốc Mâu và A Lệ trong quan tài lập tức phồng lên giống như hai quả bóng được thổi lên, sau đó va vào nhau.

Từ trong “Thái Tuế” nỗ tung bay ra vô số bột phần. Tôi vội vàng bịt mồm miệng A Bảo và nín thở lùi lại.

Mặc Dạ lại đứng đó không nhúc nhích, nhìn Tổng giám đốc Mâu nói: “Ông làm vậy là có ý gì?”

Đầu của Tổng giám đốc Mâu chuyển động với tư thế kỳ lạ, tròng mắt đảo qua nhìn tôi mỉm cười: “Long Duy, tôi hứa với ba cháu sẽ chăm sóc cho cháu đàng hoàng. Nhưng tôi cũng hứa với A Lệ sẽ ở bên cô ấy. Hơn nữa tôi còn biết Xà Quân có thể trần áp Xà Quan sẽ không tha cho tôi. Cho nên, đây là cách tốt nhất mà tôi có thể làm được.”

Cũng vào lúc đó, Tổng giám đốc Mâu và A Lệ hình như lập tức nỗ tung.

Từ trong cơ thể bọn họ bay ra vô số bột phần giống như bào tử, gần như không thể nhìn thầy được lều lớn.

Đúng lúc đó, có thứ gì đó “vù vù” chui vào trong lòng đắt.

Tôi không ngờ mọi chuyện sẽ như vậy, chỉ đành phải ấn đầu A Bảo vào trong ngực mình, đồng thời nín thở, dựa vào ký ức để đi ra ngoài.

Nhưng tôi vừa di chuyển đã cảm giác trên thắt lưng chợt nặng, Mặc Dạ đã bề tôi đi ra ngoài.

Sau khi hắn vung tay lên, một ánh lửa rơi vào trên lều lớn.

Cả lều lớn lập tức bốc cháy, ngọn lửa bốc lên hừng hực, bên trong lại vô cùng yên tĩnh.

Không có tiếng “gào hét”, cũng không có tiếng thét chói tai, hình như chỉ lẳng lặng thiêu đốt như vậy.

“Tổng giám đốc Mâu và Tà Quan thì sao?” Tiếu Tinh Diệp dùng quần áo che miệng, mũi mình, nhìn Mặc Dạ nói: “Chẳng lẽ bọn họ chạy thoát rồi à?”

Ánh mắt Mặc Dạ trầm xuống, ôm chặt lầy tôi.

Hắn nhìn ánh lửa, trầm giọng nói: “Bọn họ không trốn mà cùng nhau hủy diệt.”

Mễ bà Tần ở bên cạnh cũng trầm giọng nói: “Ông ta đã không định trốn ngay từ đầu rồi. Bởi vì cho dù được tất cả Thái Tuế cung cấp nuôi dưỡng, A Lệ cũng không sống được. Ông ta biết tiếp tục như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Sau khi nói lời này xong, mễ bà Tần liếc nhìn Mặc Dạ.

Lưng bà ấy còng xuống, chậm rãi đi ra ngoài.

Tôi ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ. Hắn ôm chặt lấy tôi, tay vỗ nhẹ vào thắt lưng tôi. “Nếu Tổng giám đốc Mâu tạo ra tà quan này là để làm A Lệ sống lại, vậy tại sao ý thức tà quan sống lại là Tổng giám đốc Mâu chứ không phải A Lệ?” Tôi ôm chặt A Bảo, ngước mắt nhìn Mặc Dạ.

Điều này rõ ràng khác với Xà Quan. Xà Quan là do “Mặc Dạ” tạo ra để làm Long Duy sống lại.

Nhưng hình dạng mà ý thức Xà Quan hóa ra là Mặc Dạ như lời Liễu Long Đình nói trước khi chết sao?

Đúng lúc ngược lại với tà quan của Tổng giám đốc Mâu à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK