Chương 207
“Nghèo thì nghèo đấy, nhưng cũng không nghèo đến như vậy.” Hà Ca hơi khó xử, chần chừ nhìn lên trên núi: “Chính là sư tôn hơi, nói thế nào đây nhỉ…”
Tôi không khỏi nhìn cách ăn mặc của Hà Ca, hình như lúc trước khi Trần Tân Bình dẫn người đến nhà tôi ầm ï đòi tiền, Hà Ca lập tức đưa ra sáu trăm triệu?
Hẳn phải là tương đối có tiền chứ nhỉ?
Đang suy nghĩ thì nghe thấy trên đỉnh đầu có người nói: “Đang nói ta cái gì?”
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy A Vấn mang theo Hà Cực, còn có một cặp nam nữ trẻ tuổi đứng trên một lá bùa cực lớn, nhẹ nhàng đáp xuống trước người chúng tôi.
Hà Ca bị dọa sợ, lập tức nhìn tôi bằng ánh mắt khẩn cầu, lộc cộc đứng dậy, vội vàng nói: “Mới vừa rồi Xà quân đưa chúng con đến, con và… và Hà Duyệt đang thảo luận.”
“Sư tôn nói cái gì với Xà Quân, Xà quân vốn hùng hùng hồ hồ đi đến, sao lại đột nhiên trở nên dịu dàng tình cảm như vậy. Chắc chắn là sư tôn đã nói cái gì rồi, nhìn vào đại cục, khiến cho Xà quân hoàn toàn tỉnh ngộ.” Hà Ca vội vàng chuyền từ đề tài vì sao tông chủ Vần Thiên Tông muốn nhặt quả rơi trên mặt đất làm mứt hoa quả sang vấn đề đại cục, đồng thời còn không quên nịnh bợ.
Tôi nghe thầy lời Hà Ca, cũng tò mò A Vấn đã nói gì khiến Mặc Dạ đột nhiên từ tức giận chuyển sang thổ lộ, giống như cả người rắn đều rất dịu dàng nhã nhặn.
A Vấn nghe thầy Hà Ca nịnh bợ, cúi đầu thoáng nhìn chân của tôi, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc.
Vô cùng bình thản nói: “Các con suy nghĩ nhiều rồi, tình hình đại cục, chắc chắn Xà quân suy nghĩ rõ ràng hơn ta.”
Ông ta chọc vào vết thương, hình như cảm tháy rất hứng thú, lại dùng móng tay bám bắm, thật sự đã để lại máy dấu móng tay lên miệng vết thương bị sưng đến cứng đờ của tôi, rõ ràng đã bám thành hình chữ Điền.
Lúc này mới ngước mắt nhìn tôi, hé miệng, giống như đang nín cười: “Tôi chính là nói với Xà quân cách nói chuyện yêu đương như thế nào. Nói cho hắn biết, khi nào nên thổ lộ thì hãy thổ lộ, phải làm cho đối phương hiểu rõ tắm lòng của mình, mà không phải luôn luôn đứng sau lưng làm gì đó cho người ta. Từ xưa đến nay thâm tình không giữ được, chỉ có thổ lộ mới được lòng người!”
“Chính là hướng dẫn yêu đương mà lần trước tôi nhìn thấy ở trên mạng kia.” A Vần lấy điện thoại di động ra, lắc lắc với Hà Ca: “Bây giờ ta gửi cho con, con rảnh rỗi thì cũng xem thử, trên núi nhiều sư tỷ muội như vậy, con cũng không nghĩ đến lập gia đình đi. Con kết hôn sinh con sớm một chút, để Vấn Thiên Tông nhiều thêm máy người, cũng là để ta bớt chút lo lắng.”
Tôi nhìn A Vấn nghiêm túc cầm điện thoại gửi hướng dẫn yêu đương gì đó đi.
Lại nhìn hình chữ Điền trên bắp chân vừa sưng vừa đen của mình, nhất thời cũng hơi sửng sốt.
Không phải việc đầu tiên nên làm là nghĩ cách cứu tôi, giải độc cho tôi sao?
Giờ lại đột nhiên trở thành cảnh tượng giục cưới, còn vừa học đã dạy, như thế được không hả?
Mắt thầy A Vấn giục cưới, Hà Ca lập tức dời để tài, chỉ vào A Bảo ở bên cạnh nói: “Sư tôn, A Bảo rất thích mứt hoa quả người làm, trên núi còn rất nhiều, nếu không cho nó ăn nhiều chút?”
“Đừng lảng tránh vấn đề.” A Vấn kéo lại vấn đề kia, lúc này mới nói với Hà Ca: “Con xem Xà quân người ta, vừa học đã dùng, lập tức thông suốt, nếu như các con…”
A Vấn quay đầu nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi phía sau: “Biết vì sao ta mang hai con ra ngoài không?”
Cặp nam nữ trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra hoảng sợ.
Cô gái kia vội vàng đi về phía tôi: “Cô chính là tiểu sư muội Hà Duyệt nhỉ, tôi là bát sư tỷ Hà Khổ. Nào, nếu người trên núi còn chưa đến đón, tôi cõng cô lên núi.”
Tôi không ngờ cô gái tên là Hà Khổ này lại đột nhiên nhiệt tình muốn cõng tôi lên núi như vậy, nhất thời vẫn ngây người ra.
Nhưng Hà Khổ căn bản không cho tôi cơ hội phản ứng, giơ tay kéo lấy tay tôi, vừa dùng sức, lập tức đưa tôi lên lưng, cõng tôi chạy trên đường núi: “Con lên núi trước, mọi người cõng đứa trẻ kia đuổi theo sau.”
Tôi bị cô ta cõng, gió núi đập vào mặt, nhất thời vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Mẹ…” A Bảo thấy tôi bị cõng đi, lập tức cuống lên, ở đằng sau kêu to.
“Tôi cõng cháu, tôi cõng cháu!” Một người trẻ tuổi khác, chắc hẳn là thất sư huynh, vội vàng lên tiếng, đoán chừng là cõng A Bảo đuổi theo sau.
Tốc độ của anh ta cũng rất nhanh, cõng A Bảo một lát đã đuổi đến bên cạnh chúng tôi.
A Bảo nhìn thấy tôi, lúc này mới vui vẻ gọi: “Mẹ.”
Tôi quay đầu cười với nó, người trẻ tuổi có khuôn mặt sầu khổ kia mỉm cười với tôi: “Chào tiểu sư muội, tôi là thất sư huynh, Hà Vật.”
“Được rồi.” Hà Khổ khẽ thở ra một hơi, quay đầu nói với tôi: “Cô đã gặp Hà Ca từ sớm rồi nhỉ? Biết rõ những cái tên này của chúng ta đều có ẩn ý.”
“Hỏi thế gian tình là chi, nghe câu đó là có thể hiểu ra, Hà Vật bị tình yêu làm tổn thương, cũng là vấn tình trong Cửu vấn. Cô nhìn khuôn mặt kia của anh ta là biết, y như quả mướp đắng.” Hà Khổ thở hồn hển nói.
Bực bội đến muốn mắng người: “A Vấn vẫn luôn muốn giúp anh ta thoát khỏi vết thương tình yêu, cũng không biết là hôm nào lên mạng nhìn thấy câu kia, biện pháp thoát khỏi một cuộc tình chính là bắt đầu một cuộc tình khác.”
“Sau đó ông ta cố gắng tác hợp cho tôi và bát sư muội.” Nét mặt Hà Vật mang sầu khổ, bát đắc dĩ nói với tôi: “Vẫn là cô tốt. Xà quân vì cô….ôi!”
Hà Vật không hỗ với cái tên của anh ta, chưa nói được hai câu đã bắt đầu thở dài.
Tôi được Hà Khổ cõng, không nhịn được quay đầu nhìn: “Ông ta sẽ không đuổi theo chứ?”
“Yên tâm, ông ta sẽ không.” Hà Khổ vô cùng chắc chắn, nói với tôi: “Ông ta muốn tạo cơ hội cho tôi và Hà Vật ở chung. Cái tên A Vấn này…”
Cô ta nói rồi, lại khẽ ho một tiếng: “Ngại quá, bình thường quen gọi như vậy.”
Tôi nói mà, sao Hà Cực Hà Ca lại rất bình thản đối với những chuyện linh tinh A Vấn làm, cảm giác vị ‘sư tôn’ này cũng không có bao nhiêu uy nghiêm, bình thường đệ tử đều gọi thẳng tên.
Nhưng mà cũng chưa chạy được bao xa, chỉ thấy trên đường núi có hai người đàn ông khiêng một chiếc kiệu trúc đi xuống.
Nhìn thấy chúng tôi, vội vàng nghênh đón: “Đây chính là Long Duy à?”
Hai người đàn ông cao lớn này cười rạng rỡ, khẽ xoay ghế trúc, nói với Hà Khổ: “Nếu mọi người đã lên được nửa đường, vậy thu nửa giá, đưa tôi hai trăm tư là được rồi.”
“Khiêng đi, kèm theo một cậu bạn nhỏ.” Hà Khổ lập tức đặt tôi vào trong ghế trúc, đón A Bảo trên lưng Hà Vật rồi đặt vào trong lòng tôi.
Khẽ cười với tôi, nói: “Phía trên còn hơi xa, bọn họ khiêng một lát là quen thôi.”