Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 128: OAN OAN TƯƠNG BÁO.

Mùi thuốc kia vừa bay tới, tôi lập tức cảm thầy cổ họng như hít phải tro bụi, vừa ngứa lại vừa giống như có cái gì dính vào.

Theo đó là mùi tanh hôi nồng nặc của đất từ trong rạp chiếu phim bốc lên.

Vội chìa tay sang bên cạnh kéo lấy tay Mặc Dạ.

Cảm thấy hơi lạnh, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhích nhích lại gần hắn nói: “Anh đưa A Bảo cho tôi.”

Ở nơi tối đen như mực này, tôi không nhìn thấy cái gì, lực chiến đấu gần như bằng không, vẫn là dựa vào Mặc Dạ, bế A Bảo đừng phiền hắn phát huy.

Nhưng sau khi nói xong, tôi chuẩn bị buông tay hắn ra, lại phát hiện hắn lại nắm chặt lấy tay tôi.

Lúc mười ngón tay đan xen, tôi lập tức cảm thấy không đúng.

Mặc dù tay Mặc Dạ cũng hơi lạnh, nhưng cho dù ở đâu, làn da của hắn đều trong suốt như ngọc, khi ngón tay đan xen, cảm giác đó giống như sờ vào ngọc mát.

Nhưng ngón tay ‘quấn quýt với tôi này lại mềm như bã đậu, còn cảm giác thấy trên đó mọc ra những sợi lông mảnh nhỏ.

Trái tim dần dần lạnh lẽo, hai mắt tôi không nhìn thấy cái gì, không dám tùy tiện phát ra tiếng, sợ mở miệng sẽ bị những thuốc bột đó làm nghẹn.

Đành phải đổi dùng tay trái, dự định lấy dao cạo từ trong ngực ra.

Nhưng vừa trở tay lại cảm thấy có cái gì rơi vào trong ngực tôi, hình như còn rất mềm.

Tôi theo bản năng ôm lấy, nhưng vừa ôm vào, lập tức cảm thấy thứ kia duỗi ra vô số tay ôm lấy tôi, trong nháy mắt dán đầy người tôi.

Trong lòng lập tức cảm thầy không ổn, há miệng muốn hét to, nhưng vừa há đã sặc phải thuốc bột đậm đặc, theo đó cổ họng như bị vướng một cục đờm, làm thế nào cũng không phát ra âm thanh được.

Mùi thuốc trong không khí càng ngày càng nồng, mà thứ rơi vào trong ngực tôi lại càng ôm tôi chặt hơn.

Đúng lúc này, một ánh lửa phóng lên tận trời, chiếu sáng toàn bộ rạp chiếu phim.

Ánh lửa sáng lên, lúc này tôi mới phát hiện, trong ngực tôi đang ôm một viên thịt trắng mềm nhữn, dưới ánh lửa thịt trắng này còn nhanh chóng nở ra, trong nháy mắt đã bao khắp người tôi, dường như muốn nuốt chửng lấy tôi.

Hơn nữa nương theo thịt trắng nở ra, vô số thuốc bột từ những sợi lông mảnh nhỏ tuôn ra, giống như bào tử đang phát tán ra xung quanh vậy!

Mùi thuốc nồng nặc kia cũng là từ trong bào từ tản ra.

Sau khi ánh lửa lóe lên, toàn bộ thịt trắng đều nở nhanh hơn, gần như muốn nuốt chửng tôi.

Trong nháy mắt tôi hiểu rõ vì sao Mặc Dạ nói không thể gặp ánh sáng.

“Thái tuế’ Tiền sâu rượu dẫn chúng tôi đi xem là nuôi dưỡng trong vại đặt trong nhà kính, chính là để tụ ánh sáng.

Khi Tổng giám đốc Mâu vào giấc mơ gặp tôi, rõ ràng là buổi tối, nhưng trong mơ lại là ban ngày sáng rõ, đúng lúc ánh nắng chiếu xuống.

Nói cách khác, những thứ kỳ lạ này thích ánh sáng!

Khi cả người tôi sắp bị viên thịt mềm kia nuốt hết thì nghe thấy tiếng vang xì xì.

Sau đó bên cạnh có ánh lửa lóe lên, đột nhiên một cánh tay kéo tôi ra ngoài, một ngọn lửa lướt qua trước người tôi, sau vài tiếng xì xì vang lên, thịt trắng dính trên người tôi bị đốt cháy.

Tiếp theo ánh lửa ngút trời đốt quanh người tôi, xua đuổi tất cả thịt trắng bên cạnh tôi đi.

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện một tay Mặc Dạ bề A Bảo, một tay kéo lấy tôi, trầm thấp nhìn Tiêu Tinh Diệp bị ‘thái tuế’ cuốn lấy ở bên cạnh, dứt khoát bắn một ngọn lửa qua đó.

Ngọn lửa kia vừa rơi lên trên người thái tuế, nó lập tức phát ra tiếng vang xì xì, sau đó nhanh chóng chui xuống đất.

Tiêu Tinh Diệp cuống quýt dùng cả tay chân bò qua, cố sức ho máy tiếng, phun từng viên từng viên thuốc nhão như hồ ra, khản giọng nói: “Đây là cái quỷ gì vậy?”

Nhìn thấy anh ta phun ra thứ kia, tôi chỉ cảm tháy cổ họng mình vô cùng ngứa.

Nhưng ánh lửa vừa thắp lên, viên ‘thái tuế to lớn kia lập tức chui lại mặt đất, không thấy nữa.

Cũng ngay lúc đó, đèn trong rạp chiếu phim sáng lên, tất cả nhân viên công tác đều biến mắt không thấy.

Trong rạp chiếu phim chỉ sót lại những băng ghế ngã lộn xộn cùng với sàn nhà bị nứt vỡ, mặt đất giống như vừa bị cày lên vậy.

Mặc Dạ dời mắt nhìn tôi, buông tay tôi ra, lấy chai nước đưa cho tôi: “Uống nước, súc miệng.” Cổ họng tôi vẫn bị nghẹn, vội nhận lấy nước, lập tức súc mấy lần, phun ra đều là bột phắn mang theo mùi thuốc kia.

Tiêu Tinh Diệp cũng đang khạc thứ trong họng ra, Mặc Dạ lại ôm A Bảo đi đến cái hố kia nhìn một chút.

Sau khi súc miệng xong, lúc này mới quay đầu nhìn: “Mễ bà Tần đâu?”

Vừa dứt lời, lập tức nghe thấy tiếng nói nho nhỏ: “Bà ở đây.”

Chỉ thấy mễ bà Tần từ dưới vải nhung đỏ mà nhân viên công tác dùng để che quà tặng chui ra, bà ấy không sao cả, ngay cả bột phấn cũng không bị dính.

Trong miệng cũng không hít phải chút thuốc bột nào, tinh thần thoải mái nhìn chúng tôi nói: “Nó bắt tất cả mọi người đi, e rằng muốn làm chuyện lớn rồi.”

“Làm chuyện gì?” Lúc này Tiêu Tinh Diệp ho khan nói, ho đến mức phun ra tơ máu.

Yếu ớt đưa tay ra nói với tôi: “Cho tôi uống nước, cổ họng đau không chịu nổi.”

Nhìn thấy anh ta thật sự phun ra tơ máu, tôi cầm bình nước, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đưa cho.

Nhưng vừa vươn tay, chợt có bóng đen lóe qua trước mắt, Mặc Dạ cầm bình nước, nhìn Tiêu Tinh Diệp: “Đằng sau có máy lọc nước.”

Tiêu Tinh Diệp nhìn thẳng vào mắt Mặc Dạ, lập tức xoa xoa cuống họng chạy đến chỗ máy lọc nước.

Mặc Dạ lại một tay bế A Bảo, một tay cầm bình nước từ từ đưa đến bên miệng, khẽ uống hai ngụm, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Tà quan này kỳ lạ hơn hai cỗ quan tài trước.”

Tôi nhìn hắn uống nước, lại liếc mắt nhìn Tiêu Tinh Diệp đang rót từng cốc từng cốc nước ở bên cạnh máy lọc nước, cũng cảm thấy hơi ngứa họng.

Xoa xoa cổ họng ho khan máy tiếng, chuẩn bị đi đến máy lọc nước uống nước.

Nhưng vừa mới ho khan, Mặc Dạ đã đưa bình nước cho tôi: “Còn một ít, em uống đi.”

Đoán chừng đây là nước của Âm Long mà hắn mang theo bên mình.

Tiêu Tinh Diệp đang uống nước nghe thấy vậy, lập tức bị sặc, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, ấn vào máy lọc nước, nước rào rào chảy xuống.

Tôi nhận bình nước uống một ngụm, Mặc Dạ nhìn tôi nói: “Đi thôi, đi Viện dưỡng lão kia tìm Tổng giám đốc Mâu.”

“Rốt cuộc ông ta định làm gì? Bắt nhiều nhân viên công tác đi như vậy?” Tôi cũng thấy rất kỳ lạ.

Ông ta biết rõ chúng tôi bắt đầu thanh lý xác sống rồi, lại chỉ khống chế chúng tôi, cũng không ra tay giết người, chỉ mang nhân viên công tác đi?

Hơn nữa, sau khi tất cả ông lão bà lão tham dự ra về mới ra tay?

Đây là một ông chủ tốt?

*Đi xem là biết thôi.” Mặc Dạ ôm A Bảo vẫn đang ngủ say, vung tay lên, cửa rạp chiếu phim vốn đang đóng lập tức mở ra.

Bởi vì chúng tôi nhiều người, thật sự không ngồi được, Tiêu Tinh Diệp gọi điện thoại mượn một chiếc xe ở trên trấn, dẫn chúng tôi đi.

Vừa đi ra, ánh mặt trời bên ngoài đã rất gắt rồi, nắng sớm chiếu xuống khiến mọi người chói mắt.

A Bảo nằm trong ngực Mặc Dạ, thế mà vẫn không tỉnh, Mặc Dạ dùng mũ che ánh nắng trên đỉnh đầu nó, để nó ngủ ngon hơn!

Nhìn dáng vẻ ngủ đến ngọt ngào của A Bảo, tôi lại thấy hơi hâm mộ, Mặc Dạ chìa một cánh tay khác về phía tôi: “Hay là em cũng nghé vào ngực ta ngủ một lát?”

Hắn nói rất thản nhiên, nhưng hình như Tiêu Tinh Diệp lái xe ở phía trước lại bị sặc, nặng nề ho khan một tiếng.

Tôi vội lắc đầu, ngồi ở bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi vẫn lầy điện thoại đi động ra gọi một cuộc cho thím Lưu.

Thím Lưu mở quán mỳ, người đến người đi, rõ ràng máy tin tức ngầm và tin đồn nhát.

Lúc này đang bận, vừa nghe lập tức nói: “Muốn mỳ gì? Đưa đến đâu?”

Tôi vội vàng nói rõ thân phận, hỏi bà ấy có biết chuyện của Tổng giám đốc Mâu không.

Ở trên trần Tổng giám đốc Mâu cũng được coi là người có tiếng, thím Lưu nghe xong thì đã biết.

Tôi hỏi bà ấy có biết tình huống nhà Tổng giám đốc Mâu không, thật ra cũng là muốn đoán đại khái thời gian Tổng giám đốc Mâu biến thành tà quan là khi nào.

Kết quả thím Lưu hoàn toàn không biết, chỉ cảm khái nói: “Lão Mâu à? Trước kia sống trên con phố này.

của chúng ta, còn cùng uống rượu với ba cháu đấy. Ôi, ông ta cũng là một người rất đáng thương. Giống như cháu hồi học tiểu học vậy, vợ ông ta mắc bệnh ung thư, phố chúng ta còn từng quyên góp cho ông ta?

“Cháu còn nhớ không? Là ba mẹ cháu đứng ra tổ chức đấy? Mẹ cháu còn lừa rút sáu mươi nghìn từ trong lợn tiết kiệm của cháu ra quyên góp cho nhà bọn họ, từ đó về sau cháu không đút tiền vào lợn tiết kiệm nữa mà chôn dưới chậu hoa.” Hình như thím Lưu vừa nấu mỳ, còn chào hỏi người ta.

Vừa nói vào trong điện thoại: “Cũng là nghiệp chướng, vợ ông ta cầm máy chục triệu được quyên góp, bị người ta lửa mua thực phẩm chức năng. Về sau biết được còn ầm ï muốn tự sát.”

“Nhưng mà từ đó về sau, chính ông ta cũng buôn bán thực phẩm chức năng, chuyên đi lừa tiền của các ông lão bà lão, cháu nói xem, buồn cười không chứ.” Rõ ràng thím Lưu không ủng hộ việc làm hiện giờ của Tổng giám đốc Mâu.

Nói với tôi: “Trước kia ông ta còn muốn hùn vốn với ba cháu buôn bán thực phẩm chức năng kia đấy? Ba cháu không đồng ý. Sao vậy, cháu muốn tìm ông ta vay tiền, vay thế nào?”

“Long Duy à, có phải cháu thiếu tiền không?” Thím Lưu nói rồi hình như làm đổ cái gì, vội nói tiếp: “Cháu cần bao nhiêu tiền, thím đưa cho cháu một ít trước, cháu đừng tìm ông ta, đều là lừa gạt được đấy, không thể cầm!”

Tôi nghe vậy, dường như tìm được mốc thời gian và nguyên nhân.

Dù sao dựa vào tiếp xúc của tôi với tà quan cho thấy, người chết cõng tà quan đều có oán khí, hơn nữa có tiếp xúc với ba tôi, hoặc cũng có thể nói là thôn Hồi Long.

Nhưng chúng tôi vẫn luôn không tìm được oán khí của Tổng giám đốc Mâu là từ đâu mà đến.

Vội hỏi thím Lưu chuyện của vợ Tổng giám đốc Mâu.

Sau này thì thím Lưu cũng không rõ ràng, chính là sau khi vợ Tổng giám đốc Mâu ầm ï muốn tự sát thì không đi ra ngoài nữa.

Nhưng hình như cũng không chết, bởi vì không tháy Tổng giám đốc Mâu tái giá.

Nhưng nếu khi tôi học tiểu học đã mắc bệnh ung thư, vậy sao có thể sống đến bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK