Chương 208
“Hai trăm tư?” Tôi thấy hai người kia thành thạo gào thét, nâng ghế trúc lên, lại lần nữa cảm giác như bị sét đánh.
Thế này là muốn lấy tiền? Người mời đến đây à?
Không phải vừa rồi A Vấn đứng trên một lá bùa dùng để bay hay sao?
Nếu không thì Hà Cực cũng có thể dùng diều giấy mà? Sao lên núi lại phải chạy bộ?
Còn phải dùng ghế trúc khiêng lên?
Không phải nói Nguyên Sinh Chi Độc trong người tôi sẽ phát tác theo thời gian hay sao?
Bọn họ chưa từng nghĩ phải nắm chắc thời gian, cứu chữa cho tôi à?
*A Vấn hạ cấm chề trên núi Cửu Phong, vì để lĩnh hội Cửu vấn tốt hơn, cho nên không thể dùng thuật pháp.” Hà Khổ đi theo bên cạnh trầm giọng giải thích.
“Được rồi.” Người khiêng ghế trúc ở phía trước cười hi hi: “Chẳng phải là vì không có tiền sao, lá bùa Chu Sa nào mà không cần tiền chứ. A Vấn lại là một người thích nhàn hạ, Cửu vấn các anh cũng không có cơ hội kiếm tiền, chính là đến cửa Cửu Phong rồi, không muốn lãng phí những vật liệu tốn tiền này nữa.
Hà Vật khẽ ho hai tiếng, ở bên cạnh thấp giọng nói: “Đi nhanh đi, trong người Hà Duyệt sư muội còn có độc đấy.”
Được lắm, đến lúc không cho người ta vạch ra khuyết điểm của mình mới nhớ trong người tôi còn có độc.
Đoán chừng việc khiêng ghế trúc này rất quen thuộc với người của Vấn Thiên Tông, vừa khiêng vừa nói chuyện, chỉ chốc lát đã nói hết gốc rễ của Vắn Thiên Tông cho tôi.
Quả thật người của Vấn Thiên Tông đều rất lợi hại, nhưng lại không có tiền!
Không ai biết tuổi của A Vấn, nhưng quả thật đã ở trên núi Cửu Phong rất nhiều năm rồi.
Nhưng vấn đề là ở chỗ này, núi Cửu Phong này không phải của ông ta!
Ông ta cũng chỉ là đi đến nơi này, dựng một cái nhà gỗ ở đây, cứ thế mà ở lại.
Núi Cửu Phong này chia thành chín đỉnh núi, lúc trước chính là thánh địa du lịch, vẫn luôn là khiêng ghế trúc lên nhà bọn họ như thế này.
Bởi vì bản lĩnh của A Vấn không nhỏ, người ta cũng mặc cho ông ta ở.
Nhiều năm như vậy, ông ta nhận đồ đệ cũng được, làm cái gì cũng được, người ta đều mặc cho ông ta tung hoành, cũng không để ý đến ông ta.
Nhưng ngọn núi này không phải là của ông ta!
Hai người khiêng ghế trúc này đặc biệt liên tục nhắn mạnh điểm này.
Hà Khổ ở bên cạnh ho khan không ngừng, Hà Vật lại càng không dám nhiều lời.
Cuối cùng Hà Khổ không nghe nỗi nữa, đành phải thúc giục: “Đi nhanh đi, có mệt hay không, còn nói nữa.
“Điểm này là phải nói rõ ràng.” Người khiêng ghế phía trước còn cố ý quay đầu nhìn tôi nói: “Sau lưng cô có Xà Quân, quá mức lợi hại, ý của tông chủ chúng tôi chính là nhất định phải nói cho rõ ràng.”
“Bây giờ A Vấn còn sống, các cô biết núi Cửu Phong không phải là của các cô. Nhưng lỡ như A Vấn chết rồi thì sao? Người của Vấn Thiên Tông các cô ầm ï nói núi Cửu Phong này là của các cô, sau này đánh nhau, làm ầm lên, há chẳng phải chúng tôi rất thiệt thòi sao?” Người kia nói rất nghiêm túc.
Tôi nghe vậy thì gật đầu, quả thật đạo lý chính là như thế, không nhịn được nhìn sang Hà Khổ.
Nếu A Vấn lợi hại như vậy, vì sao không dứt khoát cướp ngọn núi Cửu Phong này?
Lúc trước khi mễ bà Tần kể về tam tông tứ gia ngũ môn với tôi, bà ấy chỉ nói kỹ về bốn gia tộc.
Dù sao Vấn Mễ nhà họ Tần cũng là một trong số những gia tộc đó.
Những cái khác chỉ nói chút ít, tôi chỉ biết Vấn Thiên Tông ở trên núi Cửu Phong.
Nhưng mà mễ bà Tần bị nhốt trong trấn nhiều năm như vậy, có lẽ cũng không biết nhiều về Huyền Môn ở bên ngoài.
Nhưng Vấn Thiên Tông này, một cái tên bá đạo như vậy, thế mà ngay cả sơn môn của chính mình cũng không có?
Lại còn nương nhờ trên núi của người khác? Nghe lời của hai người khiêng ghế trúc này, hình như nghèo không chịu nổi, hơn nữa rõ ràng bọn họ không sợ Vấn Thiên Tông.
Tôi cúi đầu nhìn A Bảo còn đang ăn mứt hoa quả, đột nhiên hiểu rõ vì sao đường đường là tông chủ Vấn Thiên Tông mà còn phải nhặt hoa quả rơi trên mặt đất đề ăn.
Hình như Hà Khổ Hà Vật đã xấu hỗ đến không nói lên lời, cuối cùng Hà Khổ đành phải hung ác nói: “Đi nhanh lên, nói nhiều như vậy, đến lúc đó tôi không trả anh tiền công.”
Hai người khiêng ghế trúc này không hề sợ hãi, dường như sau khi nhấn mạnh núi Cửu Phong không phải là của Vấn Thiên Tông, mục đích của bọn họ đã đạt được, cũng không còn lải nhải liên miên nữa.
Tôi mệt mỏi cả đêm, cộng thêm thân thể bị thương liên tục, lúc này đường núi yên tĩnh, mùi lá cây thơm ngát, ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu xuống người tôi, cùng với lắc lư của ghế trúc, trái lại cũng rất thoải mái.
Không lâu sau A Bảo bị lắc đến ngủ thiếp đi, tôi híp mắt dựa vào ghế trúc, cũng không dám ngủ, chỉ là cảm thấy hơi choáng đầu.
Chờ đến khi chúng tôi đến nơi, tôi nhìn thấy chữ ‘Vần Thiên Tông’ ở trước mặt, nhất thời cảm giác hình như mình bị lừa rồi.