Mục lục
Xà Đại Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 189

Cô ta vẫn an nhiên nằm ở trong quan tài trắng, mặc cho rắn hai đầu cười khẽ: “Mặc Dạ, ngươi có thể không tin ta. Nhưng cái giá của việc không tin, ngươi trả nổi không?”

Tôi không biết cái thứ màu đen đó đi ra thì sẽ phải trả giá gì, nhưng rõ ràng là Mặc Dạ và mễ bà Tần biết, vả lại rất nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn cả hắc lệ trong máu tôi nữa.

Nhìn sang họ, mễ bà Tần lại ho nữa.

Trong lòng không thể không bật cười, đến lúc này rồi mà họ vẫn không chịu nói.

Đúng là có vài chuyện thì cần phải vượt qua sinh tử.

Cùng vào lúc này, ở thôn Hồi Long đột nhiên vang lên một tiếng “ầm”, dường như đống tường cao cao đó bị sập.

Cả người mễ bà Tần và Mặc Dạ đều chắn động, Liễu Đông Phương nói: “Ta đi trước ngăn cản.”

Rõ ràng Liễu Đông Phương rất sợ cái thứ đó xuất hiện, hơn nữa còn rất lo lắng.

Long Thiền thì sợ đến mức run lẫy bẩy, liên tục đến bên cạnh Liễu Đông Phương mà núp.

“Ngươi đi cũng chỉ là chịu chết, vô dụng!” Nhưng Long Duy lại chỉ nhìn chằm chằm Mặc Dạ, khẽ nói: “Ngươi đã không nỡ rắn thai, ta không ra khỏi quan tài được thì không trấn áp nó được. Không thì lùi một bước, ngươi nhường thăng long quan cho ta. Thêm nữa…”

Ánh mắt của Long Duy bỗng xoay sang nhìn A Bảo trong ngực mễ bà Tần, cười khẽ nói: “Rắn thai mà không được thì đứa bé này đi. Dù sao Phù Ngàn cũng mang bầu nhiều năm, trải qua âm dương điều hòa rồi lại trải qua cái chết mà sống lại, cũng coi như là khí huyền âm.”

A Bảo thấy Long Duy cười với nó, còn cười hì hì vẫy tay.

Tôi nghe thấy “khí huyền âm”, đây rõ ràng không phải là nuôi con, trong mắt cô ta thì A Bảo chỉ là một luồng hơi thở để hút lầy thôi, chung quy chỉ là một viên thuốc thôi!

Vội vàng che trước mặt A Bảo, cắn mạnh lên lưỡi, lắc đầu với Mặc Dạ: “Đừng… Tin… Cô ta!”

Nhưng vừa nói xong, ở nơi xa, tên khổng lồ có sừng trâu bỗng chui ra, cặp mắt to như đèn lồng lập tức chiếu sáng bầu trời đêm, cứ như hai ngọn lửa vù vù.

“Long Duy, ngươi không nỡ bỏ mình, cũng không nỡ bỏ rắn thai. Bây giờ ngay cả đứa con của Phù Ngàn và mụ già chiếm đoạt Thăng Long quan mà ngươi cũng không bỏ được!” Liễu Đông Phương đột nhiên kêu ầm lên, chỉ tôi mà nói: “Đến lúc đó không chỉ tất cả mọi người của trấn trên, mà là tất cả mọi người đều phải chôn cùng, bao gồm cả ngươi và Mặc Dạ.”

Bọn họ vừa chụp mũ chính là chúng sinh trong thiên hạ.

Tôi ra đời bình thường, số bí mật này mà còn chẳng xứng được biết thì nào gánh nổi mấy cái này.

Nhưng trong chuyện này rõ ràng có kì lạ.

Dù là Long Duy làm sao tạo ra quan tài rắn, cô ta làm sao ra khỏi quan tài rắn, sao lại được nuôi dưỡng trong cỗ quan tài gỗ trắng ở đây, sao lại tỉnh đúng lúc thế.

Còn nữa, chính khi cô ta muốn rắn thai thì cái đầu trâu màu đen đó xuất hiện?

Tất cả sự trùng hợp này, dường như đều để giúp cô ta hoàn thành chuyện muốn làm!

Chẳng lẽ Mặc Dạ chưa từng nghi ngờ cô ta sao?

Tôi mặc cho Liễu Đông Phương gào lên, há miệng định nói gì đó, nhưng lưỡi cứ như bị dòng điện giật một cái, chỉ đành kéo Mặc Dạ rồi lắc đầu.

“Ta biết mấy chuyện này khả năng là do cô ta sắp xếp.” Mặc Dạ nắm tay tôi, nặng nề nhìn tôi: “Nhưng dù là cô ta thả ra, thì cũng chỉ có cô ta có thể trần xuống lòng đất một lần nữa, ta chỉ có thể giúp cô ta.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Mặc Dạ, nói cách khác, dù là Long Duy thả quái vật đầu bò đó ra, có ra yêu cầu rồi mới trấn áp trở lại thì Mặc Dạ cũng phải giúp cô ta.

“Không giúp cô ta thì thứ đó sẽ ra, nó sẽ thôn tính tắt cả sinh linh.” Mặc Dạ chậm rãi đẩy tay tôi ra, nói khẽ: “Ta chỉ có thể bảo vệ em.”

Khi hắn vừa nói xong, hắn hóa thành thân rắn nhào tới chỗ mễ bà Tần và A Bảo.

“Đừng mà…” Trong lòng tôi có thứ gì đó nỗ tung, hét to một câu.

Xoay người đi ngăn Mặc Dạ, nhưng cũng vào lúc đó, Liễu Đông Phương bỗng bay về phía tôi, da rắn của hắn hóa thành vải trắng quần lấy tôi.

Tôi cầm dao đá, cắt da rắn ra.

Nhìn Long Duy trong quan tài gỗ, trong đầu có thứ gì đó nổ tung, ở phương xa có tiếng gầm của cự thú gì đó truyền đến.

Cũng vào lúc đó, trên đầu tôi phun ra vô số tóc đen, cũng chỉ một sợi quán lấy Liễu Đông Phương, những sợi tóc khác đều quần về phía Mặc Dạ.

“Buông ra.” Tay Mặc Dạ cầm cái rìu Trầm Thiên, nhìn tôi chằm chằm và nói: “Không thể đợi thêm nữa, một khi nó đi ra, không ai sống được cả.”

Tôi nặng nề nhìn Mặc Dạ, rồi nhìn sang A Bảo ở trong lòng ngực mễ bà Tần đang sợ hãi vì tóc đen phun trào của tôi.

Kiên định lắc đầu với Mặc Dạ! Hôm nay Long Duy có thể thả quái vật đầu bò đó ra khỏi lòng đất, muốn nuốt mễ bà Tần và A Bảo.

Vậy lần sau thì sao? Cô ta lại thả ra lần nữa thì muốn gì nữa?

Lại phải thỏa mãn cô ta!

Chỉ có cô ta có thể trần áp, thế nên cô ta có thể nói bất cứ điều kiện nào thì chúng tôi cũng phải đồng ý với cô ta.

Rõ ràng là Mặc Dạ biết đạo lí này, sao còn làm theo ý cô ta!

“Mẹ, ba…” Dường như A Bảo đã lấy lại tinh thần, nhìn Mặc Dạ và tôi, thắc mắc rồi bì bõm nói: “Đừng đánh đánh.”

Đánh đánh mà nó nói tức là không cho tôi và Mặc Dạ đánh nhau.

Trong mắt nó, đây chỉ là đánh nhau thôi.

Ánh mắt Mặc Dạ trở nên nặng nề, bỗng xoay tay, thanh rìu Trầm Thiên bỗng hướng tới số tóc đen của tôi đang quần lấy hắn.

Cảm giác đau đớn kịch liệt ập đến, tôi đau đến mức mắt nỗi lửa, rồi thấy Mặc Dạ sắp quần lấy mễ bà Tần.

Tôi cầm dao đá định xoay người, nhưng lại cảm thấy động đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK