CHƯƠNG 156: ĐỀU LÀ ĐỒ BỎ
Mặc Dạ và Long Duy muốn ở lại căn nhà này, vì ba mẹ tôi làm ra một cỗ quan tài gỗ trắng ở đây, thế nên tôi chẳng thể vào được căn nhà này.
Hôm qua ở trong xe của Tiêu Tinh Diệp, Mặc Dạ sờ bụng tôi, nói tôi và rắn thai chính là nguồn sống của hắn. Một lần ân ái, rồi hắn gặp được Long Duy thật, chẳng muốn nói chuyện với tôi nữa, mà chỉ nhờ Tiêu Tinh Diệp chuyển lời. Tôi ôm A Bảo, chào hỏi thím Lưu, không để Tiêu Tinh Diệp đưa về, vì anh ta cũng phải chăm sóc “Long Duy”, phải giúp cô ta mua áo quần và đồ dùng mới, sửa sang lại chỗ ở của cô ta.
Cũng không thể để một vị “nữ thần” tỏa sáng cứ mặc đồ cũ đúng không? Thế nên tôi tự đi xe điện về. Khi tôi đẩy xe điện ra, nghiêng đầu nhìn nóc nhà đó. Nơi khiến tôi yên tâm khi trước, sau khi ba mẹ tôi đi, tôi luôn đến đây xem, trong lòng tôi đây chính là “nhà”. Hóa ra từ lúc bắt đầu đã không an toàn rồi. Trên đầu tôi có thêm gác lửng, trong tường chắc đều là dấu vết đi lại của con rắn hai đầu đó và “Long Duy”. Họ giống như Lưu Thi Di, thông qua lỗ ổ cắm điện, chỗ nối dây mà lén lút nhìn tôi.
Tôi trong mắt họ cũng như trong mắt Mặc Dạ, trước giờ không hề có chỗ trốn. Mà họ, tôi còn chẳng xứng biết sự tồn tại của họ. Thậm chí Mặc Dạ cũng không có ý định để tôi bước vào nữa!
Lần này Mặc Dạ và “Long Duy” không hề xuất hiện, ánh mắt tôi âm u, ôm A Bảo đứng ngay ngắn trước mặt rồi lập tức khởi động xe điện.
Gió đêm hơi lạnh, thỉnh thoảng A Bảo rất vui vẻ chỉ sao trời và mặt trăng, có nói bị bố gì đó. Khi đến nhà mễ bà Tần thì đã là ban đêm rồi, bà ấy đang ngồi dưới hiên nhà chờ chúng tôi, ôm lấy A Bảo. Nặng nề nhìn tôi, vẫn chưa nói gì thì lại bắt đầu ho khan nữa rồi.
Tôi nhìn bà ấy rồi cười khẽ: “Không định hỏi đâu ạ, thuốc của bà sắp uống xong rồi đúng không? Hôm nào rảnh, cháu đi lấy ít cho bà”
Hiện tại số tiền của thôn Trần Gia là do Mặc Dạ đền. Tôi chẳng cần dùng tiền vào đâu nên kinh tế dư dả hơn nhiều. Mễ bà Tần chọc A Bảo, tôi vào nấu nước cho A Bảo tắm. Bà ấy không hỏi gì tôi, tôi cũng không hỏi gì và, bà ấy không muốn trả lời câu hỏi. Mà cùng tắm cho A Bảo, tìm quần áo cho A Bảo, đi thay quần cho thằng bé, sau đó dỗ A Bảo ngủ.
Có A Bảo ở đây, giữa tôi và mễ bà Tần, dường như cũng không quá lúng túng. Nhưng sau khi A Bảo ngủ rồi, bà ấy lại nặng nề nhìn tôi: “Ba mẹ cháu vì tốt cho cháu thôi.” Tôi không khỏi mím môi cười, mấy lời này, dù là nói ở đâu, lúc nào cũng được cả. Thiện hạ ai mà không phải là ba mẹ, dù họ làm gì thì đều là vì tốt cho con. Tôi nặng trĩu nhìn A Bảo ngủ say, giơ tay sờ bụng, gật đầu với mễ bà Tần: “Cháu cũng đi tắm rồi ngủ đây”
Sau khi tắm xong, tôi cứ tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng vừa nằm lên giường đã ngủ luôn. Mấy hôm sau, Mặc Dạ cũng không về.
Chỉ là thỉnh thoảng Tiêu Tinh Diệp lại lái xe đến nhưng cũng không tìm tôi, mà vội vàng tìm mễ bà Tần, hai người len lén nói gì đó.
Lúc Tiêu Tinh Diệp rời đi luôn cầm theo một ít thứ. Nhưng dù là anh ta hay là mễ bà Tân đều không nói cho tôi là cầm thứ gì: “Long Duy” sao rồi, Mặc Dạ đang bận rộn việc gì…
Tôi cũng không hỏi nữa, vì có hỏi họ cũng chẳng nói đâu. Mà chỉ dẫn theo A Bảo, bận rộn chuyện vườn rau, hoặc là dạy A Bảo nói chuyện, dẫn nó đến đến con sông đầu thôn nghịch nước. Có lúc bà Ngụy gặp chúng tôi ở vườn rau, thấy A Bảo, chắc là nghe phong thanh gì đó nên nhìn thêm, nhưng cũng không có ý định đến chào hỏi.
Vốn dĩ tôi định hỏi chuyện xây nhà của nhà tôi khi đó, nhưng bây giờ “Long Duy” ở đó, một khi hỏi thì như cố ý vậy đó. Nên chỉ cười một tiếng với bà Ngụy rồi đi qua. Tháng ngày vô tâm vô phế, không nghĩ gì cả thì trôi qua rất nhanh.
Chưa đến nửa tháng mà tóc trên đầu tôi lại mọc ra, bụng cũng không mềm mại như bình thường mà dường như bắt đầu cứng.
Mễ bà Tần nói đây là vì rắn thai bắt đầu phát triển, càng để ý nấu ăn cho tôi và A Bảo hơn. Nhưng cũng không dám để tóc lại, tôi nhờ mễ bà Tần giúp tôi cạo sạch, giờ để đầu trọc, trái lại khiến tôi an tâm hơn.
Nhưng mễ bà Tần cũng không có bản lĩnh đó như Mặc Dạ, dao cạo cạo qua da đầu tôi. – Mỗi lần cạo đứt một sợi tóc thì y như là nhổ phăng một sợi ra vậy, tôi vô cùng đau đớn nhưng lại không dám lên tiếng.
Mễ bà Tần cúi đầu nhìn tôi: “Nếu không chờ hôm nào Xà quân về rồi cắt?” Sợ rằng Mặc Dạ không rảnh để về, cũng chẳng hơi đâu để ý đống tóc này của tôi nữa.
“Không cần, nhịn tí là xong rồi.” Tôi ngẩng đầu nhìn mễ bà Tần, chỉ lông mày của mình: “Lúc cháu học cấp hai rất thịnh hành việc nhổ lông mày đấy, lúc đó cháu từng nhổ rồi, đau hơn thế này nhiều” Mễ bà Tân cười ha ha với tôi, đôi tay cầm dao, men theo da dầu tôi, cao từng dao một. Hai tay tôi siết chặt vạt áo, cắn chặt răng. Nhổ lông mày thì đau thật đấy, nhưng một lần chỉ nhổ một sợi thôi.
Nhưng mễ bà Tần cạo một dao thì bao nhiêu sợi? Chắc phải mấy chục hay hơn trăm nhỉ? Cảm giác đau đớn của từng đường cao khiến khóe mắt tôi cũng đau, thở gấp mà tôi còn chẳng dám. Tôi không còn là cái cô Long Duy tay xước bởi dao gọt trái cây thì phải suốt đêm đến bệnh viện tiêm thuốc băng bó nữa. Đúng hơn là, cái tên “Long Duy” này chẳng thuộc về tôi nữa. Vì Long Duy thật sự đã tỉnh rồi, tỉnh mà chẳng có điềm báo nào.
A Bảo chơi ở bên cạnh, dường như biết tôi đau nên chạy đến trước người tôi, cái miệng nhỏ nhắn cho ra với tôi: “Phù! Phù! A đau, a…”
Nó học nói chưa được nhiều, chu môi cố gắng thổi.
Chưa thổi được bao nhiêu thì thấy tóc ngắn rơi xuống ào choàng màu trắng, chỗ cạo tóc còn có chất lỏng màu đen chầm chậm chảy xuống, chậm rãi thẩm lên vải trắng.
A Bảo sợ hãi lùi ra sau, sắc mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi. Mễ bà Tần thở dài: “Mái tóc này của cháu, sợ không thể để nữa”
“Đốt tà quan sẽ tốt lên chứ?” Tôi nghĩ mấy thứ này thành thế này sau khi tà quan và Phù Ngàn xuất hiện. Nếu tà quan bị đốt, chẳng còn gì nữa thì chắc là không thế này nữa.
“Bà cũng không biết” Mễ bà Tần vẫn cững vàng cạo tóc như cũ.
Đến khi cạo xong, cả người tôi ướt đẫm bởi mồ hôi, da đầu đau tê tái, giống như đột ngột đụng phải khớp xương, mới đầu không thấy đau, nhưng sau khi phản ứng lại thì cơn đau không thể nào hình dung nổi.
“Nếu có thể đốt tà quan thì cứ thử đi.” Mễ bà Tần xoa dao trên tấm vải trắng. Khắp lưỡi dao đều là chất lỏng đen ngòm, dường như vẫn còn sống, liền từng sợi, chậm rãi chuyển động.
Mễ bà Tần cầm cả vải trắng lẫn dao cạo, gói lại đến trước sân nhà rồi ném đi, sau đó nhìn tôi nói: “Tắm, cởi đồ đi và đốt hết, trên áo quần còn có tóc đứt đấy.”
Bà ấy đã nấu ngải cứu từ trước rồi, tôi đi gội đầu trước, cầm lấy nước ngải cứu và tắm, khi lấy áo quần đi đốt thì mễ bà Tần đã đốt cháy rồi. Thỉnh thoảng trong đó còn có tiếng vang “xèo xèo” gì đó, ngọn lửa cứ thường bắn ra, vang lên tiếng cười ha ha.
Khi còn bé bà nội nói cho tôi, đây là tiếng lửa cười, tức có khách đến. Nhưng lúc này nghe thấy âm thanh không rõ do ngọn lửa phát ra, tôi lại chỉ thấy sợ.
“Đốt là tốt, sau này mọc ra, bà giúp cháu cạo” Mễ bà Tần sợ A Bảo lao vào lửa nên ôm chặt nó.
A Bảo nhe răng với tôi, cười haha.
“Thêm hai hôm nữa là đến tiết đại thử đúng không?” Tôi lấy điện thoại ra xem lịch. Nói với mễ bà Tần: “Xà quân nói hôm đại thử, nhiệt độ cao nhất, dương khí mạnh, đốt tà quan là tốt nhất”
“Hay là hôm nào Tiêu Tinh Diệp về thì bà bảo anh ta hỏi giúp cháu?” Tôi giơ điện thoại ra với mễ bà Tân, cười khẽ nói: “Ngày mốt là đại thử rồi này?”
Mễ bà Tần nặng nề nhìn tôi, nói với tôi: “Sao cháu không tự đi mà hỏi?”
“Hắn bận mà, cháu cũng không tiện hỏi.” Tôi cất điện thoại đi, ôm lấy A Bảo: “Đi tắm nào” Nhưng mễ bà Tần lại nặng nề nói: “Nếu Xà quân không định thiêu tà quan thì cháu định làm thế nào?”
Tôi không khỏi nhìn sang mễ bà Tần: “Hắn nói rồi sao?” Gần đây mễ bà Tần và Tiêu Tinh Diệp đều có nói chuyện, thế nên chắc chắn biết vài tình hình ở bên đó.
“Cũng không nói, nhưng nuôi dưỡng Long…”
Mễ bà Tần nói tới đến thì ho khan hai tiếng: “Nuôi dưỡng cô ta chính là tám cái tà quan đó. Cô ta tỉnh được là nhờ tà quan. Quan tài rắn đã bị xâm nhiễm nên ba cháu mới cố ý đưa cô ta ra.”
“Một khi tà quan bị đốt, cô ta có thể sẽ bị ảnh hưởng. Xà quân đã tháo những tà quan đó kia, để tiện nuôi dưỡng cô ta” Mễ bà Tần nhìn tôi, nhẹ giọng nói: “Thế nên gần đây cháu có có cảm giác vảy văn chẳng có động tĩnh gì đúng không? Số tà quan còn lại không đến tìm cháu nữa.”
“Nhưng giữ tà quan lại thì cháu sẽ bị nhiễm âm khí. Mặc Dạ đã đồng ý với cháu…” Tôi nói đến đây, chính mình cũng thấy buồn cười.
Lúc Mặc Dạ nói thì chưa tìm được “Long Duy”.
Bây giờ, tôi có bị nhiễm hay không chẳng còn quan trọng. chờ đến khi tôi sinh rắn thai ra, tí âm hồn của Long Duy trong cơ thể tôi cũng sẽ bị lấy đi. Từ đầu đến cuối, thật ra tôi và Phù Ngàn chẳng khác gì nhau, tồn tại đều là để thức tỉnh “Long Duy”. Bây giờ cô ta tỉnh rồi, mấy người chúng tôi đều là đồ bỏ, chẳng cần dùng đến nữa.
Tôi nặng nề nhìn mễ bà Tân, nhẹ giọng nói: “Người ta nói ba hồn bảy vía không đầy đủ thì người sẽ bị ngu mà?” Ngưu Nhị là người bảo vệ thôn, chỉ có mất một hồn một phách thôi mà đã ngu si hoàn toàn rồi. chẳng phải hai hồn sáu phách của Long Duy ở trên người tôi sao, sao chẳng có chuyện gì cả vậy?