“Ngươi nỡ cho ta ăn thứ quý báu như vậy sao?”
Đại Hoàng nhìn Trần Trường An bằng ánh mắt kỳ lạ, tên này có lòng tốt như vậy từ bao giờ chứ?
“Đương nhiên rồi, có điều ngươi phải làm giúp ta một việc, một việc rất đơn giản thôi”, Trần Trường An vừa cười vừa nói.
“Thôi đi, ta biết ngay là không đời nào ngươi lại có lòng tốt như vậy mà. Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
“Ta muốn ngươi tới Bắc Vực một chuyến, đưa một trái Tiên Linh Quả cho tên nhóc Trần Vân Hiên kia”.
Bắc Vực, Trần Vân Hiên?
“Ngươi đối xử với tên nhóc đó tốt thật đấy, có thứ gì hay cũng nghĩ tới chuyện cho hắn ta”.
“Nhưng mà vậy cũng không sao, dù sao chỗ này cũng không cách Bắc Vực quá xa”.
“ồ? Mẹ kiếp, ngươi nói rào trước là sẽ cho ta một trái Tiên Linh Quả chính là vì sợ ta ăn vụng mất trái này của Trần Vân Hiên có phải không?”
“Trần Trường An, ta có chó má như thế không?”
“Không phải ngươi vốn là một con chó hay sao?”
“Ta...”
Đại Hoàng hiểu rõ Trần Trường An cũng như Trần Trường An hiểu rõ Đại Hoàng vậy.
Thứ này tốt như vậy, nếu như Trần Trường An không nói rào trước là sẽ cho Đại Hoàng một trái mà cứ thế nhờ nó đi đưa giúp thì chắc chắn tên khốn này sẽ ăn vụng luôn rồi kiếm cớ quay về, xin thêm một trái khác để đưa cho Trần Vân Hiên.
Thay vì lãng phí thời gian thì chẳng thà cho Đại Hoàng luôn từ đầu, như vậy Trần Trường An còn được cái tiếng là hào phóng.
“Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh về nhanh đi”.
“Được rồi, ta sẽ nhanh chóng quay lại”.
“Tiếp theo ngươi sẽ đi đâu?”
“Qua dãy núi Vân Tuyết là sẽ tới địa giới Lan Lăng, có lẽ ta sẽ tới Lan Lăng trước”.
“Được, vậy ta đi đây”.
“Đi đi”.
Lần này Đại Hoàng đi một mình nên tốc độ nhanh hơn hẳn, cả đi cả về chắc chỉ mất vài ngày mà thôi.
“Công tử, vậy giờ chúng ta lên đường tới Lan Lăng luôn ạ?”, Cố Tiên Nhi tiến lên một bước hỏi Cố Trường An.
“Ngươi không thích Tiên Linh Quả à?”, Trần Trường An cười hỏi.
“Ta chỉ là thị nữ của công tử thôi, vật quý giá như vậy nên để dành cho người quan trọng hơn”, đôi mắt của Cố Tiên Nhi phẳng lặng, không hề có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Trần Trường An nhìn Cố Tiên Nhi chăm chú một hồi, cho tới khi sắc mặt nàng ta ửng hồng, hẳn mới chuyển mắt nhìn đi chỗ khác.
“Công tử sao vậy?”
“Chẳng lẽ là mặt mình có dính gì ư?”
Cố Tiên Nhi đỏ mặt, cúi đầu, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh.
“Ăn đi”.
“Ta cũng muốn xem xem ngươi ăn Tiên Linh Quả rồi thì tu vi sẽ tăng tới đâu”.
“Đây là mệnh lệnh của ta”.
Thấy Cố Tiên Nhi mở miệng định từ chối, Trần Trường An nói luôn như vậy, khiến nàng ta buộc lòng phải nuốt câu từ chối vào bụng.
“Cảm ơn công tử”.
Cố Tiên Nhi không ngờ Trần Trường An lại hào phóng như thế, nàng ta chỉ là một thị nữ thôi mà cũng được hẳn cho thứ quý giá như vậy.
“Ăn đi”.
“Vâng!”
Danh Sách Chương: