Thấy phản ứng của Cố Tiên Nhi như vậy, rõ ràng nam tử rất đau lòng, ánh mắt ngập tràn u sầu.
“Lâm công tử, tại sao lại cứ dồn ép ta, không chịu tha cho ta như vậy?”
“Chẳng lẽ công tử muốn ta chết trước mặt công tử thì công tử mới chịu thôi ư?”
“Chuyện giữa ta và công tử mãi mãi chẳng bao giờ có thể, chắc hẳn công tử cũng hiểu rõ chuyện này”
Ánh mắt của Cố Tiên Nhi kiên nghị, giọng điệu cực kỳ kiên quyết, không hề chừa lại chút cơ hội nào.
“Không, không đâu, chắc chắn sẽ có cách.” “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta có thể...” “Đủ rồi!"
Không đợi Lâm công tử nói xong, Cố Tiên Nhi trực tiếp ngắt lời hắn ta.
“Lâm gia nhà ngươi đã diệt cả nhà Cố gia, ngươi cho rằng chuyện này có thể nói bỏ qua là bỏ qua được ư?”
“Cố Tiên Nhi ta không có năng lực báo thù Lâm gia của ngươi, ta nhịn.”
“Tại sao ngươi vẫn dồn ép không tha?”
“Lâm Nhược Hành, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Ồ?
Lại còn có cả thù giết cả nhà?
Thế này thì máu chó quá rồi.
Tình yêu đau khổi
“Ta bảo này, nhóc con, nếu đã giết cả nhà người ta rồi thì ngươi còn tới đây dây dưa với người ta làm gì nữa?”
“Nếu biết trước có ngày hôm nay thì sao trước đây còn như vậy?”
“Sao ngươi vẫn còn mặt mũi mà tới đây? Nếu ta là ngươi, ta thực sự không có mặt mũi nào nhìn mặt cô nương nhà người ta nữa đâu.” Huyền Vô Đạo đứng bên cạnh, tỏ ý khinh bỉ.
Nghe vậy, Lâm Nhược Hành biến sắc, phẫn nộ nhìn về phía Huyền Vô Đạo.
“Ngươi là cái thá gì, vấn đề này liên quan gì tới ngươi?” “Không muốn chết thì mau cút đi cho ta”
“Sao các ngươi dám bảo Tiên Nhi hầu hạ các ngươi, ta không tới gây phiền phức cho các ngươi là đã tốt lắm rồi.”
“Ngươi còn dám nói nhảm nữa, bản công tử sẽ cho các ngươi chết không có chỗ chôn.” Lâm Nhược Hành phẫn nộ quát.
Chết không có chỗ chôn?
“Thú vị, thật thú vị.”
“Lâu rồi không có ai nói chuyện với ta như vậy.”
“Nhóc con, hôm nay ta sẽ nghiêm túc chơi đùa với ngươi!” Huyền Vô Đạo cười khẩy nói.
“Thôi, hắn ta chỉ là phận cháu chắt thôi, ngươi chấp hắn ta làm gì”
Trân Trường An đưa tay ra ngăn Huyền Vô Đạo lại, liếc nhìn Lâm Nhược Hành, hỏi: “Ngươi là người của Lâm gia Lang Gia à?”
“Hừ, coi như ngươi còn có chút hiểu biết. Nếu như ngươi đã biết ta là người của Lâm gia rồi thì ngươi phải hiểu là các ngươi không động vào ta nổi đâu." Lâm Nhược Hành “hừ” một tiếng, nhìn Trần Trường An, tỏ thái độ khinh thường.
Không động vào nổi ư?
“Lâm Tương Liễu còn sống không?”
Nghe hỏi vậy, Lâm Nhược Hành không khỏi giật mình.
Lâm Tương Liễu?
Hắn ta không nghe lầm chứ?
Vừa rồi người này nhắc tới Lâm Tương Liễu ư?
“Ngươi... Ngươi thật to gan, sao ngươi dám gọi thẳng tên của lão tổ Lâm gia ta!”
“Toàn bộ Lang Gia không có ai dám xấc xược như vậy Lâm Nhược Hành tức giận quát.
“Nói vậy thì xem ra hắn ta vẫn còn sống rồi.”
“Nhóc con, ta to gan cỡ nào thì ngươi có thể đích thân hỏi Lâm Tương Liễu thử xem”
“Hoặc là bảo hắn ta tới gặp ta!”
Danh Sách Chương: