Ngày thứ hai, Thanh Vân Phong.
Tuy rằng đã có không ít người rời khỏi Thanh Vân Tông ngay ngày đầu tiên nhưng vẫn còn có rất nhiều người ở lại.
Cho dù không tham gia thì ở lại xem cũng hay. Sau khi hội võ kết thúc sẽ đến lễ thành hôn của thiếu tông chủ, sau này về kể lại coi như cũng sáng lạn, dù sao không phải ai cũng có thể tham gia những việc trọng đại của Thanh Vân Tông.
“Các ngươi nói xem hôm nay đệ tử của Thanh Vân Tông có xuất chiến không?”
“Không rõ lắm, nhưng đã qua một ngày rồi, đến phiên bọn họ rồi nhỉ?
“Thanh Vân Tông ngoại trừ Thanh Vân Phong ra thì còn có Đại Vân Phong, Tiểu Vân Phong, Hồng Loan Phong và Thanh Cương Phong, đệ tử thân truyền của mỗi vị phong chủ cũng không ít, chỉ có điều là tuổi tác phù hợp lại không quá năm người”.
“Những người này đã là những đệ tử ưu tú nhất được lựa chọn trong Thanh Vân Tông rồi, tính tổng cộng có lẽ khoảng ba mươi người”.
“Vậy mà là quá nhiều ư?”
“Đây là Thanh Vân Tông đấy, ba mươi người có nhiều không?”
“Ngươi có não không thế, đây là mươi người ưu tú nhất được lựa chọn mà không phải là tất cả đệ tử trẻ”. Truyện Võng Du
Ở thế lực bình thường, có thể chọn lựa trong số người trẻ đây nổi bật được ba đến năm người đã gian nan muôn phần rồi.
Đệ tử thiên tài dưới ba mươi tuổi ở Thanh Vân Tông có thể đạt khoảng ba mươi người, số lượng này đã đủ khiến rất nhiều người kinh ngạc.
“Thật muốn xem thử giữa chúng ta và đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông chênh lệch lớn đến mức nào”.
“Bao nhiêu sao? Bỏ đi, sau khi thấy chỉ sợ khiến các ngươi tuyệt vọng thôi, đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông đều là vạn người có một”.
“Kìa, cuối cùng rồi cũng xem người của Thanh Vân Tông so tài với nhau thôi, ngươi nói xem liệu có xuất hiện một con ngựa ô không?”
“Ngựa ô sao? Ngươi coi những người này ai có tiềm năng làm ngựa ô đây?” “À thì... hình như không có thật”.
Trên lôi đài đã bắt đầu so tài, tới hôm nay gần như đều là tỷ thí giữa Thần Thông Cảnh với nhau.
Thực lực của những người này lại không khiến khán giả hứng thú mấy, thứ mọi người mong đợi đều là kết của của đệ tử Thanh Vân Tông.
“Thiếu tông chủ, ngươi nói người kia hôm nay liệu có đến không?”
“Sẽ đến”.
Lục Vân gật đầu, sau đó nhìn sang chỗ Diệp Tri Thu ở.
Lúc này, Diệp Tri Thu cũng nhìn sang Lục Vân, hai người mắt đối mắt, Diệp Tri Thu mỉm cười rồi dời mắt lên lôi đài.
Lục Vân thấy Diệp Tri Thu phản ứng như thế bèn nghĩ lẽ nào... tên nhóc này muốn lên lôi đài ư?
“Chính là người kia phải không?”
“Đúng vậy, chính là hắn ta, nếu hắn lên lôi đài, ngươi cứ đi lên dạy dỗ một trận”.
“Nhớ là không được vi phạm quy định, chỉ cần đánh hắn ta xuống lôi đài là được”, Lục Vân nhắc nhở.
“Cứ yên tâm, chút điểm ấy ta làm được”. “Được, khổ ngươi rồi”.
“Thiếu tông chủ nói gì thế, ngươi là sư huynh của ta mà, san sẻ sầu khổ với sư huynh vốn là bổn phận của sư đệ”.
Người Lục Vân tìm được chính là một trong các đệ tử thân truyền của phụ thân mình tông chủ Thanh Vân Tông, bây giờ mới hai sáu mà tu vĩ đã đạt tới Thần
Thông Cảnh tầng thứ tám, thiên phú rất xuất chúng, thực lực mạnh mẽ.
Dưới góc nhìn của Lục Vân, mình tìm một người Thần Thông Cảnh tầng thứ tám đối chiến với Diệp Tri Thu đã coi trọng người nọ quá rồi.
Nhưng tới bây giờ hắn ta không hề nghĩ tới việc Diệp Tri Thu có thể chiến thắng sư đệ của mình, Diệp Tri Thu ngươi là thiên tài đó, lẽ nào người khác không phải chứ?
“Muốn lên thì lên đi, không cần đợi lát nữa đâu”.
Danh Sách Chương: