“Ngài định tiêu diệt toàn bộ Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân à?”
“Nếu vậy thì hoàng triều Phụng Thiên chắc sẽ phát hiện ra phải không?”
Phát hiện ra?
Trần Trường An mỉm cười, nói: “Ta tới đây là để đòi nợ, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi”.
“Trước nay ta vốn không hề định giấu giếm hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên”.
“Ta muốn cho bọn họ nghe thấy, nhìn thấy ta tiêu diệt đám thuộc hạ này như thế nào”.
“Tiên Nhi, ngươi phải nhớ răng, người không động đến ta thì ta cũng không. động đến người nhưng nếu người động đến ta thì ta phải trả lại gấp trăm lần!”
“Đáng lẽ ra Ân Thiên Tử không nên giết bạn của ta!”
Trần Trường An không có nhiều điều tối kị nhưng Ân Thiên Tử lại đụng trúng vào điều tối kị của hắn.
Năm đó, Ngô Danh Đao vì hắn mà chết. Mặc dù hiện tại đã tìm được chuyển thế của hắn ta nhưng trong lòng Trần Trường An chưa từng cho qua chuyện này.
Khi Trần Trường An quyết định trả thù, hắn nhất định sẽ làm thật mạnh mẽ, thật điên cuồng!
“Vốn ta còn tưởng là công tử sẽ tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên cơ. Xem ra ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi”.
Cố Tiên Nhi biết Trần Trường An đến hoàng triều Phụng Thiên để làm gì nhưng nàng ta cho rằng Trần Trường An sẽ chỉ lật đổ triều đình, tiêu diệt hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên mà thôi.
Hiện giờ xem ra, điều Trân Trường An muốn làm phức tạp hơn nàng ta nghĩ nhưng hiệu quả trả thù chắc là cũng sẽ tàn khốc hơn.
Bọn họ sẽ đi từng bước một hướng tới chỗ diệt vong trong sự phẫn nộ, khủng hoảng, bất lực!
“Ngươi biết vì sao bước đầu tiên ta lại chọn tới đất phong của Trấn Bắc Vương rồi chứ”.
“Ta muốn tặng trước một phần quà cho hoàng triều Phụng Thiên”.
“Hơn nữa... Chúng ta còn phải đợi Đại Hoàng một thời gian. Nếu tới thẳng đế đô của hoàng triều Phụng Thiên thì e là Đại Hoàng không về kịp”, Trân Trường An thản nhiên nói.
“Tiền bối Đại Hoàng phải mất bao lâu mới bắt kịp chúng ta?”
“Ngô Danh Đao thì dễ tìm rồi nhưng Lâm Tương Liễu lại khá rắc rối, chắc phải tốn kha khá thời gian”.
“Với tốc độ của Đại Hoàng, chắc phải khoảng một, hai tháng mới tới được đế đồ”.
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ hội họp ở đế đô!”
Sau khi rời khỏi thành Đan Đế, Đại Hoàng không tiếp tục đồng hành với Trần Trường An mà được hẳn sai đi tìm kiếm Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao, đưa hai người họ tới đế đô của hoàng triều Phụng Thiên.
Trần Trường An đã từng hứa sẽ cho Lâm Tương Liễu đi cùng tới đó, còn về phần Ngô Danh Đao, Trần Trường An muốn để hắn ta tận mắt nhìn thấy hoàng triều Phụng Thiên bị hủy diệt.
“Công tử, tại sao Trấn Bắc Vương lại nghe lời như vậy?”
“Liệu ngày mai ông ta có dẫn Trấn Bắc quân tới không?”
Cố Tiên Nhi không hiểu nổi, dù sao đi nữa, Trấn Bắc Vương cũng là cường giả cấp bậc Bất Tử Cảnh, dù Trần Trường An rất mạnh nhưng cảnh giới hiện tại của
hắn chỉ mới tới Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.
Đáng lẽ ra không đời nào Trấn Bắc Vương lại để cho Trần Trường An thoải mái đến rồi đi như vậy mới phải. Thế mà sự thực lại là như vậy.
“Những lời ta hỏi ở phủ Trấn Bắc Vương không chỉ đơn giản là hỏi thăm”. “Thứ nhất, ta hỏi là để biết quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất”.
“Thứ hai, ta hỏi là để Trấn Bắc Vương sinh lòng nghỉ ngờ, không dám tùy tiện ra tay”.
“Thứ ba, ta muốn làm ông ta tò mò, như vậy ông ta sẽ làm theo lời ta nói, bởi vì ông ta muốn xem thử xem ta là ai, ta muốn làm gì”.
“Đôi khi, con người chính là vậy đấy”.
“Dù cho ông ta rất muốn gi ết chết ta ngay tại trận nhưng ông ta lại buộc lòng phải để ta sống thêm một ngày”.
“Hôm nay, chúng ta hãy nghỉ ngơi một đêm thật tử tế”.
“Ngày mai, ta sẽ tặng cho hoàng triều Phụng Thiên một món quà lớn!”
“Vâng, thưa công tử!”
Danh Sách Chương: