Ân Thiên Tử nhìn Trần Trường An, vừa rồi Ân Thiên Chính tự phát nổ, Trần Trường An từ đầu đến cuối đều không hề di chuyển, nhưng bây giờ Trần Trường An dường như không bị ảnh hưởng chút nào.
"Ngươi thật sự là cường giả Đại Đế?", Ân Thiên Tử căng thẳng hỏi.
"Không phải, nhưng ta... có thể giết ngươi”.
"Xem ra, lúc này ta chạy trời không khỏi nắng rồi”.
"Thảo nào ngươi có thể khiến Trường Tôn Tích Tuyết nhớ mãi không quên, thì ra là cường giả Đại Đế".
“Ta thua rồi, nhưng ta không hối hận, cho ta chọn lại lần nữa ta cũng sẽ làm vậy, ta không cho phép người phụ nữ mình thích nhớ nhung người đàn ông
khác".
"Ta đã cố gắng đột phá cảnh giới Đại Đế như vậy cũng là vì để xứng với Trường Tôn Tích Tuyết ".
"Chỉ tiếc..."
"Trần Trường An, đừng tưởng rằng ngươi đã thắng rồi, nói cho ngươi biết, Ân gia ta sẽ không diệt vong, nhất định sẽ không diệt vong!"
Thấy ánh mắt tự tin của Ân Thiên Tử, Trần Trường An lạnh lùng cười một tiếng, vậy mà vẫn còn ôm mộng sao?
"Ngươi đang muốn nói tới những người Ân gia bí mật bồi dưỡng sao?”
"Tại sao ta đã tới Đế Đô lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra tay? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng lúc ta chưa ra tay, ngày nào ta cũng chỉ ăn không ngồi rồi à?"
Lời vừa dứt, vẻ mặt Ân Thiên Tử đột nhiên thay đổi?
Không thể nào!
Chuyện này nhất định là không thể!
Đây là bí mật có rất ít người biết, Trần Trường An không thể nào biết được. "Không, ngươi đang lừa ta, ngươi lừa ta".
"Không đúng, nếu ngươi có thể nói ra thì chứng tỏ ngươi đã biết tới sự tồn tại của những người đó rồi".
“Tại sao? Tại sao?"
"Là ai, là ai nói với ngươï?", giờ phút này, Ân Thiên Tử mới thật sự bị đả kích.
"Là ta!"
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Đúng lúc này, hai người đàn ông từ xa bay tới, một người trong đó là Lâm Tương Liễu vẫn luôn không xuất hiện, người còn lại là Tịnh Kiên Vương của hoàng triều Phụng Thiên.
"Là ngươi?"
"Ngươi... ngươi lại dám phản bội ta!"
“Tiếu Trường Lâm, ngươi đừng quên, ngươi có ngày hôm nay đều là nhờ ta rèn giữa".
"Cái tên phản đồ vong ân phụ nghĩa!"
Vong ân phụ nghĩa?
Thấy vẻ mặt tức giận của Ân Thiên Tử lúc này, Tiếu Trường Lâm phá lên cười.
“Ha ha ha ha!"
"Ân Thiên Tử, chắc ngươi cũng không ngờ mình sẽ có ngày này phải không?”
"Ngươi nói ta vong ân phụ nghĩa?”
"Ngươi cảm thấy mình xứng nói ra những chữ này sao?”
"Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi đã từng làm cái gì, ta thật sự hoàn toàn không biết gì cả tư?"
Lời vừa dứt, ánh mắt Ân Thiên Tử thay đổi, hắn ta biết ư?
Không thể nào, hắn †a không thể nào biết được.
Tuy Ân Thiên Tử kiêu ngạo nhưng cũng tự mình biết mình, hắn ta biết Ân gia không thể nào thịnh vượng mãi mãi, cũng biết mình đã đắc tội với rất nhiều người.
Vì thế, Ân Thiên Tử đã nghĩ ra một kế hoạch, đó chính là bí mật che giấu một số đệ tử có thiên phú của Ân gia để âm thầm bồi dưỡng.
Nhưng chuyện này rất ít người biết đến, Ân Thiên Tử đã lựa chọn rất lâu, cuối cùng cũng chọn được Tiếu Trường Lâm.
Ân Thiên Tử không chọn người Ân gia vì sợ rằng về lâu về dài, những người này sẽ có mưu đồ riêng.
Danh Sách Chương: