Khi ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu, các luyện đan sư đều vô cùng chấn động. Dược Nghịch Mệnh là một nhân vật như thế nào, cả đời này ông ta chỉ thu nhận một người học trò, chính là Dược Duyên, mà ấy còn là bởi quan hệ giữa ông †a và Dược Duyên không bình thường.
Trước kia có biết bao nhiêu người muốn bái nhập vào Đan Đế Môn, song đều bị cự tuyệt.
Mà bây giờ, Đan Đế lại muốn nhận Vân Tiêu làm đồ đệ? Liệu đây có phải là ảo giác của bọn họ không?
Tuy mọi người sinh lòng ngờ vực, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, dù sao việc cấp bách hiện giờ là xử lý hạt châu.
Vân Tiêu cũng không ngờ Đan Đế mời mình đến là vì hạt châu này.
Điều khiến hắn ta ngạc nhiên hơn nừa là không chỉ Đan Đế không thành công mà nhiều luyện đan sư cao cấp ở đây đều thất bại?
Vân Tiêu cau mày nhìn hạt châu trong lò luyện đan, nó... Không phải chỉ là một hạt châu bình thường sao?
“Xin hỏi tiền bối, ta có thể cầm hạt châu này xem xét được không?”, Vân Tiêu nói với giọng cung kính.
“Được”. “Đa tạ.
Dược Nghịch Mệnh thu Bất Diệt Linh Hỏa trong lò luyện đan lại, sau đó Vân Tiêu cầm lấy hạt châu ra xem.
Sau khi quan sát tỉ mỉ nhiều lần, hắn ta đưa ra kết luận.
“Tiền bối, đây... Chỉ là một hạt châu bình thường, chẳng qua cứng rắn hơn các hạt châu khác mà thôi”.
Hắn ta vừa nói xong thì sắc mặt của các luyện đan sư ở đây đều thay đổi, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Vân Tiêu.
“Ý của ngươi là bao nhiêu người bọn ta cùng với Đan Đế đều nhìn nhầm rồi?”
“Hay là ngươi cảm thấy hiểu biết nhiều hơn bọn ta?”
“Nếu ngươi nói đó chỉ là một hạt châu bình thường, vậy thì ta hỏi ngươi, rốt cuộc là hạt châu bình thường gì có thể bị linh hỏa nghìn năm thiêu mà không hề hấn gì?”
“Trên đời này lại có hạt châu bình thường như thế sao?”
“Quả nhiên là tuổi trẻ vô tri, tiểu tử, ngươi có thiên phú, nhưng chung quy vẫn thiếu kinh nghiệm”.
Kết luận của Vân Tiêu khiến mọi người bất mãn, nhưng dường như Vân Tiêu không hề quan tâm những người khác nói gì mà vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình.
“Có lẽ ta còn trẻ không hiểu biết, nhưng ta vẫn cảm thấy nó chỉ là một hạt châu tâm thường”.
Thật ra Dược Nghịch Mệnh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng ông ta không tin một hạt châu bình thường có thể cứng rắn đến mức ấy.
Dược Nghịch Mệnh lấy lại hạt châu từ tay Vân Tiêu, quan sát nó một lúc lâu, rồi nói: “Có khi nào có một khả năng là thứ này không phải là đồ vật ở Thái Huyền
Giới?”
Nói xong tất cả mọi người đều sửng sốt, không phải là đồ vật ở Thái Huyền Giới, lẽ nào lại là từ thượng giới rơi xuống đây?
Có lẽ đúng là có khả năng ấy thật, chỉ có đồ vật ở thượng giới mới có được tính chất cứng rắn đến vậy, khiến cho mọi người bó tay hết cách.
“Đan Đế, ý của ngài là muốn luyện hóa hạt châu này thì không thể dùng linh hỏa bình thường, mà cần phải dùng ngọn lửa cao cấp hơn mới được sao?”
“Ta cảm thấy Đan Đế nói có lý, đồ vật từ thượng giới thì đương nhiên Thái Huyền Giới chúng ta không thể hiểu thấu”.
“So với lời của Vân Tiêu, thì ta tin tưởng phán đoán của Đan Đế hơn”.
Dù gì cũng là Đan Đế, lời nói của ông ta có sức ảnh hưởng nhất định, huống hồ bọn họ cũng cho rằng sự suy đoán của Đan Đế chính xác hơn của Vân Tiêu.
Vân Tiêu cũng ngẩn ra tại chỗ, hẳn ta nhìn hạt châu trong tay Đan Đế mà trầm †ư, chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật, hạt châu ấy không tầm thường, hơn nữa còn là đồ vật ở thượng giới?
“Các vị, nếu thứ này đã khó có thể luyện hóa, chỉ bằng thôi vậy”.
“Mọi người khó có được một lần tụ hợp lại với nhau, ta có thể cho phép các ngươi ở lại phủ Đan Đế của ta thêm vài ngày, coi như trao đổi những tâm đắc trong việc luyện đan”.
Bọn họ có thể ở lại phủ Đan Đế?
Chuyện tốt như thế mà bỏ lỡ thì e rằng cả đời này không còn cơ hội nữa.
“Đa tạ Đan Đế, nhưng mà bọn ta vẫn muốn tiếp tục thử xen”.
Danh Sách Chương: