Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thanh Vân? Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía Trần Trường An.

Hắn đúng là ăn to nói lớn, Lục Thanh Vân là ai? Đây chính là tổ sư sáng lập ra môn phái Thanh Vân Tông, cường giả nửa bước Đại Đế Cảnh.

Hắn điên rồi sao?

"Đậu má, ta vẫn cảm thấy người này cuồng vọng, không nghĩ tới hắn đã cuồng vọng đến tình trạng như thế?"

"Thế mà lại gọi thẳng tục danh của Thanh Vân lão tổ? Lần này hắn chết chắc rồi!"

"Thanh Vân Tông tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn". "Nghe nói Thanh Vân lão tổ đã bế quan nhiều năm, hình như đang trùng kích vào Đại Đế Cảnh, bằng không, Thanh Vân lão tổ chỉ cần vung một bàn tay cũng có

thể đập chết hắn".

"Nực cười, đối phó với hắn còn cần Thanh Vân lão tổ ra tay sao? Cũng không cần những trưởng lão kia ra tay, bốn vị phong chủ là đủ rồi".

Vô số khách khứa đều cảm thấy Trần Trường An điên rồi, chỉ có Phương Vân Khê biết, nguyên nhân Trần Trường An có tự tin như thế là cái gì, dù sao... những gì hắn nói đều là thật.


Nhưng mà lúc này ánh mắt đám người Thanh Vân Tông nhìn về phía Trần Trường An đã tràn đầy phẫn nộ, Lục Mạnh Nhiên cũng giống như thế, hắn nhắc đến tục danh của Thanh Vân lão tổ thì thôi đi, thế mà còn dám không thèm coi Thanh Vân lão tổ của bọn họ ra gì?

Đây quả thực là điều không có cách nào tha thứ!

"Được lắm được lắm!"

"Đã bao nhiêu năm rồi Thanh Vân Tông chưa gặp được người cuồng vọng như thế”.

"Ngươi thật sự cho rằng Thanh Vân Tông vẫn luôn có lòng tốt giúp người khác là thật sự không biết nổi giận bao giờ ư?"

Nghe được lời này của Lục Mạnh Nhiên, Trần Trường An mỉm cười, sau đó mở miệng nói ra: Lục Thanh Vân, còn nhớ giọng nói của ta không? Cút ra đây gặp †a ngay!"

Giọng nói của Trần Trường An không lớn, nhưng lại truyền khắp toàn bộ Thanh Vân Tông.

Một câu bình thường này dường như xuyên qua tất cả, truyền vào trong lỗ tai đám người.

Cũng là một câu thật đơn giản này lại khiến đám người hóa đá một lần nữa! Cút ra đây gặp ta?

Hắn coi mình là cường giả Đại Đế Cảnh hay sao?

Không vào Đại Đế, ai dám nói chuyện với Lục Thanh Vân như thế? Yên tĩnh!

Toàn bộ Thanh Vân Tông đều rơi vào trong sự yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào cả, ngay cả tiếng hô hấp cũng không có.

Lục Mạnh Nhiên hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Trần Trường An, kẻ này lần lượt khiêu khích Thanh Vân Tông, đúng là tội không thể tha thứ.

"Bốn phong chủ ở đâu?"

"Có!"


"Mau bắt tên cuồng vọng này cho ta..."

Lục Mạnh Nhiên còn chưa nói xong, đột nhiên mấy chục khí tức kinh khủng xuất hiện, một giây sau, hơn mười vị trưởng lão của Thanh Vân Tông đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Một màn này đã kích thích thần kinh của đám người xung quanh, đông đảo. trưởng lão của Thanh Vân Tông đồng thời xuất hiện như thế, cơ hội này cũng

không được thấy nhiều.

Đây là đã có không ít trưởng lão lúc này không có mặt trong Thanh Vân Tông, nếu không có lẽ tất cả trưởng lão của Thanh Vân Tông đều sẽ xuất hiện ở đây.

"Người nào dám can đảm ở đây gọi thẳng tục danh của lão tổ?", Thái thượng trưởng lão nhìn về phía đám người ở đây bằng ánh mắt lạnh như băng.

"Thái thượng trưởng lão, chính là người này", Lục Mạnh Nhiên đưa tay chỉ về hướng Trần Trường An.

Hắn?

Đám người thái thượng trưởng lão nhìn về phía Trần Trường An, đều không khỏi nhướng mày, một tên nhóc con mà lại dám gây sự ở Thanh Vân Tông như thế?

"Tốt, vô cùng tốt".


"Đã lâu rồi không được ra tay, hôm nay, cứ để thái thượng trưởng lão ta nhìn xem hậu bối trẻ tuổi này rốt cuộc dựa vào cái gì, lại dám không thèm coi Thanh Vân Tông lão tổ chúng ta ra gì".

Cái gì?

Thái thượng trưởng lão muốn đích thân ra tay? Điều này không khỏi quá nể mặt Trần Trường An đi?

"Thái thượng trưởng lão, điều này không thích hợp lắm đi?"

"Không có cái gì là không thích hợp cả, lão tổ lúc này đang bế quan, nếu hắn đã dám xem thường Thanh Vân lão tổ chúng ta, cứ để ta thay mặt ra tay, không thể thích hợp hơn".

Thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông tự mình ra tay, điều này khiến Diệp Tri Thu chau mày, có chút bận tâm nhìn về phía Trần Trường An.

"Sư phụ..."

"Ta đã nói rồi, trời không sập được đâu”.

Thấy Trần Trường An bình tĩnh như thế, Diệp Tri Thu cũng thở dài một hơi, nhưng trong lòng càng hiếu kỳ hơn, thực lực của sư phụ, vậy mà lại khủng bố như thế hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK