Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Lâm cẩn thận xem xét Trần Trường An rồi tỏ ý khinh thường: “Ngươi quên chuyện ấy đi thôi, chỉ dựa vào ngươi ư?”

“Trần Trường An là nhân vật cỡ nào chứ? Hắn là Đại Đế, ngươi biết Đại Đế là gì không?”

“Đại Đế là nhân vật hàng đầu của Trung Thiên Vực, chẳng lẽ người ta lại chạy tới đây nói chuyện phiếm với bọn ta hay sao?”

“Nếu ngươi còn nói nhảm như vậy nữa, ta cũng thật sự không còn gì để nói”. “Tên nhóc nhà ngươi có chán sống cũng đừng liên lụy bọn ta”.

Đối phương không tin, Trần Trường An cũng hết cách, huống hồ, hắn cũng không cần người ta phải tin mình là Trân Trường An.

Chẳng qua nghe thấy mấy người này nói chuyện rôm rả quá nên nổi máu buôn chuyện, cũng hùa theo tán dóc mấy câu mà thôi.

Trần Trường An đi không đổi tên ngồi không đổi họ, không cố ý giấu giếm bản thân nhưng cũng không cố ý khoe khoang.

Phương châm là nói chuyện thẳng thắn, còn tin hay không thì tùy. “Haha".

“Được, vậy ta đi trước đây, không liên lụy tới các ngươi nữa”.

“Các ngươi cứ thong thả dùng bữa, ta đã nói rồi, ta sẽ trả tiền bữa này cho

các ngươi”. “Được, vậy thì cảm ơn huynh đệ”. “Không cần”.

“Đúng rồi, ngoại trừ hoàng thất muốn tìm giúp đỡ ra, gần đây có còn tin tức gì thú vị nữa không?”


Tin tức thú vị?

Chu Lâm cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên nhớ ra, nói: “Gần đây, ngoài chuyện của Trần Trường An ra thì không còn chuyện lớn nào khác”.

“Ngoài tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài ra, hoàng thất còn định triệu tập toàn bộ cường giả của hoàng triều Phụng Thiên tới đế đô”.

“Ngoài chuyện này ra thì... Đúng rồi, ở đế đô có một chỗ đấu giá, nghe nói gần đây hình như có không ít đồ tốt”.

“Ngươi chớ xem thường chỗ đấu giá này, nó không phải là sản nghiệp của hoàng triều Phụng Thiên đâu, nghe nói chủ nơi này là Cổ gia!”

Cổ gia?

. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Đương nhiên Trần Trường An biết Cổ gia, suy cho cùng, ở Trung Thiên Vực chỉ có ba gia tộc lớn nhất, một trong số đó chính là Cổ gia.

Cổ gia có một lão tổ Đại Đế đỉnh phong, không ai dám trêu chọc.

Chỉ có điều Trần Trường An không ngờ là chuyện làm ăn của Gổ gia còn rộng khắp như vậy, đúng là bất ngờ.


“Quan hệ giữa Cổ gia và hoàng triều Phụng Thiên như thế nào?”, Trần Trường An hỏi.

“Không có quan hệ gì cả, Cổ gia là ai chứ? Hoàng triều Phụng Thiên muốn nịnh bợ còn chẳng được”.

“Bọn họ mở cơ sở đấu giá ở đế đô này, hoàng thất còn đang mừng không khép nổi miệng ấy chứ”.

“Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

“Không có gì, ta hiếu kì thôi”.

“Chư vị, ta đi trước đây”.

Trần Trường An không hỏi thêm nữa, quay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Trần Trường An rời đi, Chu Lâm lắc đầu cảm khái.

“Đều tên là Trần Trường An nhưng nhìn người ta rồi nhìn lại người này mà

xem”. “Đúng là giống tên giống họ nhưng số mệnh lại khác nhau!”

Sau khi rời khỏi quán rượu, Trần Trường An quay về khách sạn nơi Cố Tiên Nhi đang ở.

“Công tử!” “Có nghe ngóng được tin tức gì không?” “Ừm, có nghe ngóng được một chút”.

“Vừa hay Đại Hoàng còn chưa tới, chúng ta chờ nó mấy ngày đã, ta cũng rất muốn xem xem hoàng triều Phụng Thiên sẽ nhờ được ai giúp đỡ”.

Trần Trường An và Cố Tiên Nhi chỉ mới tới đế đô hôm nay.

Tuy hiện tại đế đô đang giới nghiêm nhưng hai người nghênh ngang tới đây vẫn không hề bị ai ngăn cản.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK