Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thậm chí còn dám đến tận phủ Trấn Bắc Vương này, ngươi không sợ mình không thể rời khỏi đây à?”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng hỏi.

“Sợ ư? Nếu sợ thì ta đã không tới đây rồi”.

“Hay lắm, quả là to gan!”

“Rốt cuộc là vì lý do gì mà thế tử lại nảy sinh xung đột với bọn họ?” Trấn Bắc Vương hỏi tên thuộc hạ đứng cạnh mình.

Tên thuộc hạ không dám giấu giếm, thuật lại đầu đuôi sự việc. Sau khi nghe xong, Trấn Bắc Vương nhíu mày nhìn Cố Tiên Nhi. “Quả là không tồi”.

“Chỉ có điều xuống tay hơi tàn nhẫn một chút”.

“Nhưng như vậy cũng không sao, sau này gả tới phủ Trấn Bắc Vương rồi từ từ dạy lại cũng được”.

ồ?


Ý gì vậy?

Cố Tiên Nhi nghe vậy không khỏi ngẩn người. Chẳng trách thế tử Trấn Bắc Vương lại là người như vậy, hóa ra là phụ thân của hắn ta cũng chẳng khác gì.

“Ngươi đánh con trai ta bị thương, còn định làm như không hề có chuyện gì xảy ra hay sao?”

“Ta không quan tâm các ngươi là ai, nếu con trai ta đã ưng ngươi thì bất kể ngươi có đồng ý hay không, ngươi cũng nhất định phải gả cho thằng bé”.

“Nếu không, ta đảm bảo các ngươi sẽ không thể sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương”, Trấn Bắc Vương lạnh lùng tuyên bố.

“Ta có thể hỏi ngươi mấy câu không?”

Trần Trường An đột nhiên lên tiếng làm Trấn Bắc Vương giật mình, hỏi mấy

câu ư? Ngươi chạy tới đây là để hỏi mấy câu à? “Được, ngươi hỏi đi”.

“Danh hiệu Trấn Bắc Vương của ngươi là do hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên phong cho đúng không?”

“Đương nhiên rồi”. “Ngươi có quan hệ thế nào với hoàng thất?”

“Bệ hạ đối đãi với ta thân thiết như tay với chân”.

“Hay lắm, nói cách khác, nếu như hoàng triều Phụng Thiên xảy ra chuyện thì chắc chắn ngươi sẽ không bàng quan đúng không?”

Nghe vậy, Trấn Bắc Vương ngờ vực nhìn Trần Trường An, hắn hỏi vậy để làm gì? “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi không tin chuyện này hay sao?”

Trong lòng Trấn Bắc Vương không khỏi suy đoán, phải chăng tên nhóc này là do hoàng thất phái tới thăm dò xem mình có hai lòng hay chăng?


“Khá lắm”. “Nếu vậy thì ta cũng không việc gì phải khách khí nữa!”

Trần Trường An chưa từng cho rằng mình là người tốt, dù sao phương châm

của hắn cũng là nhổ cỏ tận gốc, không chừa một ai.

Nhưng Trần Trường An cũng không phải là người hiếu sát, người nào đáng giết thì hắn sẽ không bỏ qua nhưng xưa nay hắn không giết người tùy hứng.

Lần này Trần Trường An tới hoàng triều Phụng Thiên chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là tiêu diệt toàn bộ hoàng triều Phụng Thiên.

Trấn Bắc Vương là Vương gia của hoàng triều Phụng Thiên, đương nhiên cũng thuộc vào hàng ngũ này. Dù cho hôm nay thế tử không kiếm chuyện thì Trần Trường An cũng sẽ vẫn tới vương phủ.

Tuy vậy, Trần Trường An vẫn muốn xem thử xem rốt cuộc Trấn Bắc Vương có quan hệ thế nào với hoàng thất Phụng Thiên.

Trần Trường An vốn định bụng nếu như quan hệ giữa Trấn Bắc Vương và hoàng thất khá tệ thì hắn sế dụ dỗ người này tạo phản. Không ngờ giữa chừng lại xuất hiện thế tử Trấn Bắc Vương. Có điều cuối cùng kết quả cũng không đổi! “Rốt cuộc ngươi là người phương nào?” “Hỏi mấy cái này làm gì?” “Rốt cuộc ngươi có ý gì?”

Trấn Bắc Vương càng ngày càng tin rằng mục đích Trần Trường An tới đây không hề đơn giản, phải chăng hoàng thất thực sự nghi ngờ ông ta ăn ở hai lòng?


Nhưng xưa nay ông ta vẫn luôn trung thành tuyệt đối, tại sao lại như vậy?

“Ngươi muốn biết ta là ai phải không?”

“Một ngày sau, ngươi dẫn Trấn Bắc quân của ngươi ra ngoài thành, cách thành năm mươi dặm, ta sẽ cho ngươi câu trả Ì

Nói xong, Trần Trường An xoay người rời đi khiến người của phủ Trấn Bắc

Vương hết sức lo lắng. “Vương gia, cứ... Cứ để hắn đi như vậy sao ạ?”

“Đúng vậy ạ, kẻ này cả gan làm loạn, lại dám đánh thế tử bị thương, không thể để hắn đi khỏi đây như vậy được”.

“Vương gia...”

“Đủ rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK