Mục lục
Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cảm ơn tiền bối thông cảm”.

Tuy nói người tu hành không câu nệ nhiều như vậy nhưng là người có thân phận, có địa vị, đâu ai lại cam lòng ở một nơi như thế này chứ, dù sao ai cũng là người có thể diện cao.

Không có nhiều người nghĩ như Phương Vân Khê, rất nhiều người khi tới đây nhìn thấy chỗ ở đơn sơ đều lập tức tỏ vẻ bực bội ra mặt, giống như đám tiểu bối của Phương gia vậy.

Phương Vân Khê nhìn đám tiểu bối trong tộc, không khỏi sầm mặt lại, quát lớn: “Có chút khó khăn như vậy thôi mà cũng không chịu nổi à?”

“Lão tổ, không phải bọn ta không chịu khổ nổi mà là cảm thấy...”

“Dù sao Phương gia chúng ta cũng là một gia tộc có tiếng tăm, nếu để người khác thấy cảnh này chẳng phải là sẽ thành trò cười cho người ta hay sao?”

Nghe vậy, Phương Vân Khê cười khẩy một tiếng, hỏi: “Các ngươi đều nghĩ như vậy à?”

Thấy mọi người gật đầu, Phương Vân Khê lạnh giọng quát: “Thực lực mới là cái cốt làm nên giá trị của con người, cho dù Phương gia ta tá túc ở đây thì chỉ cần thực lực của chúng ta đủ mạnh, ai dám cười chúng ta chứ?”

“Các ngươi phải ghi nhớ, chính mình phải mạnh thì mới thực sự là mạnh, bằng không, cho dù các ngươi có tá túc ở gian nhà đẹp nhất của Thanh Vân Tông thì cũng đã sao? Liệu


các ngươi có thể giữ được chỗ ở của mình không?”

“Đến khi đó, chẳng lẽ các ngươi lại không bị người khác cười chê hay sao?”

Lời Phương Vân Khê nói khiến đám tiểu bối chìm vào suy tư, đúng là bọn họ không hề nghĩ tới vấn đề này.

Phương Vân Khê không để ý tới bọn họ nữa mà quay sang nhìn Trần Trường An.

“Trần huynh, nơi này đúng là hơi đơn sơ, ngươi có đôi chút quan hệ với Thanh Vân Tông, hay là ngươi...”

“Không cần, dù sao cũng chỉ là một chỗ ở thôi mà, không cần phải làm phiền người khác”.

“Dù sao bọn ta cũng chẳng ở đây mấy ngày”. “Tốt, vậy ngươi chọn phòng trước đi”.

Trần Trường An nhìn một lượt rồi chọn đại một phòng, đi vào trong.

Thấy Trần Trường An chọn một gian phòng nhỏ, Phương Vân Khê vốn định ngăn cản nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, hẳn ta lập tức hiểu ý của Trần Trường An.

Trần Trường An không phải loại người cậy vào thân phận của mình, không thèm đếm xỉa tới người khác. Người của Phương gia tới đây đông, đương nhiên là phải nhường phòng lớn cho bọn họ.

Nhóm Trần Trường An vào ở tại Tiểu Vân Phong, chỉ còn ba ngày nữa là tới ngày hội võ của Thanh Vân Tông.

Đêm đó không xảy ra bất kỳ chuyện gì.

Ngày hôm sau, Trần Trường An đi dạo ở Tiểu Vân Phong, một thiếu niên thu hút sự chú ý của hẳn.

Hôm qua, khi tới Tiểu Vân Phong, Trần Trường An đã để ý thấy gần chỗ ở của bọn họ có một ngôi nhà gỗ, không biết bình thường dùng để làm gì.


Thiếu niên này ngụ trong ngôi nhà gỗ đó, hơn nữa vẫn luôn trong trạng thái tu luyện.

Sáng sớm, thiếu niên này đi ra khỏi ngôi nhà gỗ, cầm theo. một thanh kiếm, không ngừng luyện đi luyện lại động tác đâm kiếm hết lần này tới lần khác, không hề ngơi nghỉ.

Trần Trường An tới gần, ngồi xuống bãi cỏ gần đó, lẳng lặng quan sát thiếu niên này, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Thiếu niên hết sức chăm chú tu luyện, không phát hiện ra Trần Trường An đến đây.

Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, thiếu niên không hề nghỉ tay, Trần Trường An cũng không hề rời đi.

“Tiền bối Đại Hoàng, công tử đang làm gì vậy ạ?”, Cố Tiên Nhi đứng ở đằng xa, tò mò hỏi.

“Thiếu niên này khá thú vị, thiên phú không tồi, nghị lực. kinh người, Trần Trường An khá thích kiểu người như vậy”.

“Mặc dù chỉ là một động tác đơn giản nhưng thiếu niên này đã luyện tới mức tốt nhất có thể”.

“Rút kiếm, đâm kiếm, thu kiếm, động tác liền mạch, không hề phát ra tiếng động”.

“Nếu như phải đấu với kẻ thù thì hắn ta có thể gây bất ngờ cho đối thủ”, Đại Hoàng vừa cười vừa nói.


“Hẳn là... Công tử muốn thu nhận đồ đệ?”, Cố Tiên Nhi kinh ngạc hỏi.

Thu đồ đệ ư?

Về chuyện này thì Đại Hoàng cũng không rõ lắm. Bao nhiêu năm qua, từng có người muốn làm người hầu, làm tiểu đệ hoặc đồ đệ của Trần Trường An.

Nhưng Trần Trường An vẫn luôn thờ ơ. Có điều trước đây là do hẳn chỉ đi ra ngoài một thời gian ngắn, chẳng mấy chốc sẽ rời đi.

Nhưng hiện tại hản không còn bị hạn chế như vậy nữa, tình hình khó mà nói trước được, có vẻ như đúng là Trần Trường An có suy nghĩ này.

Trong lúc Đại Hoàng và Cố Tiên Nhi nói chuyện với nhau, cuối cùng thiếu niên cũng dừng tu luyện, phát hiện ra Trần

Trường An đang ở đây.

“Ngươi là người phương nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK