Điều quan trọng nhất là người nào lại có lá gan lớn như vậy? Thậm chí còn không thèm chừa thể diện cho Ân Công Vũ?
Mọi người lúc này cũng tràn ngập tò mò, lần lượt nhìn về phía bao sương vừa đưa ra giá.
"Ai đang ngồi trong bao sương này vậy?” "Ta... không biết, các ngươi biết không?” "Ta cũng không biết, hình như ta nhớ ở đây không có ai mà nhỉ?"
"Nhìn phản ứng của những người khác, có vẻ như bọn họ cũng không biết người trong bao sương kia là ai".
"Chẳng lẽ... Chẳng lế không phải là người của hoàng triều Phụng Thiên? Cho. nên mới tùy ý làm bậy như vậy?"
"Không phải không có khả năng, có lẽ có người đi ngang qua nghe được tin tức nên mới chạy tới đây".
"Nhưng dù thế nào thì đây cũng là đế đô của hoàng triều Phụng Thiên, hắn ta không sợ hoàng thất sẽ tìm đến gây phiền phức cho mình sao?”
"Hoặc có lẽ là hắn ta thừa tự tin".
"Tự tin? Ngươi đang đùa với ta à? Hắn ta cho rằng m ình Trần Trường An sao? Thực sự nghĩ ai cũng có thể tùy tiện làm càn trong hoàng triều Phụng Thiên à?"
"Suyt! Ngươi không muốn sống nữa t, trong tình huống này mà lại nhắc tới Trần Trường An?”
"Ta lỡ miệng, chắc là không có người nào nghe thấy phải không?"
Không ai biết người ngồi trong bao sương kia là ai. Lúc này, sắc mặt của Ân Công Vũ hết sức khó coi.
Hai trăm ngàn linh thạch cực phẩm thực sự khiến hắn ta có chút trở tay không kịp. Mặc dù hắn ta cũng có thể bỏ ra mức giá này, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ làm vậy.
Không chỉ vì thất hương xích diễm quả không đáng giá tiền này, mà bởi vì không đáng tốn nhiều linh thạch như vậy để chứng minh bản thân xem trọng Tịnh Kiên Vương.
"Ngươi có để ý tới người ngồi trong bao sương kia là ai không?”, sắc mặt Ân Công Vũ âm trầm hỏi.
"Bệ hạ, việc này... thần không biết".
"Hả? Không biết, chẳng phải ta đã bảo ngươi xác nhận chỗ ngồi của những người khác sao?"
Sau khi Ân Công Vũ đến, hắn ta đã ra lệnh cho tùy tùng của mình kiểm tra cẩn thận những người khác đang ngồi ở đâu, người nào ngồi trong bao sương.
Nhưng không ngờ hiện tại tùy tùng lại nói với mình rằng hắn ta không biết?
Ầm!
Tùy tùng sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống, vội vàng cầu xin tha thứ: "Bệ hạ tha mạng, thần... thần thực sự không hề lười biếng, thần thực sự không nhìn thấy có người tiến vào thì mới quay lại đây".
"Khi thần quay lại, trong bao sương kia không có ai cả, thần không biết..."
"Được rồi, có lẽ đối phương đến muộn”.
"Người này tuyệt đối không phải là người của hoàng triều Phụng Thiên, nếu không, chắc chắn sẽ không dám làm như vậy".
Danh Sách Chương: