"Chẳng phải năm đó ta đã nói với ngươi rồi sao, ngươi không làm ta bị thương được".
"Mặc kệ ngươi cố gắng thế nào cũng không làm nên chuyện gì". "Hà tất phải chấp nhất chứ?"
Nghe được lời Trần Trường An nói, Huống Trung Đường hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, nói ra: "Không, ta nhất định phải chiến thắng ngươi".
"Bất luận như thế nào, ta cũng muốn để ngươi thua một lần". "Đường đường chính chính đánh bại ngươi”. "Ta không tin thật sự không có cách nào thương tổn đến ngươi mảy may".
Một khi tính cách gàn bướng của Huống Trung Đường trỗi dậy, Đại Đế tới cũng không kéo được.
Đại Hoàng cũng không nhìn nổi, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Ngươi so đo với hắn làm cái gì? Đại Đế còn không thương tổn được đến hắn, ngươi nói xem, chẳng phải tự ngươi tạo thêm ngột ngạt cho mình à?”
Đại Đế?
Đại Đế cũng không thương tổn được đến Trần Trường An sao?
Huống Trung Đường không hề kinh ngạc với chuyện này, bởi vì từ rất sớm trước kia, hắn ta đã có suy đoán như vậy.
Nhưng Chu Vạn Bằng trên bầu trời, cùng với mấy người đằng sau chạy tới hóng chuyện đều đồng loại trợn mắt há hốc mồm, hai mắt tràn ngập khiếp sợ.
Đại Đế không gây thương tổn được Trần Trường An, ý nghĩa bao hàm trong lời này rất rất nhiều.
Nhân tài như thế nào mới có thể khiến Đại Đế không tổn thương đến được?
Phải biết, sau khi đột phá đến cảnh giới Đại Đế, dù mới vào Đại Đế, thực lực đều sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nếu Đại Hoàng không hề nói láo, thực lực của Trần Trường An chắc chăn là Đại Đế đỉnh phong.
Hiện giờ, toàn bộ Thái Huyền Giới, chắc chắn có tồn tại cường giả cảnh giới Đại Đế đỉnh phong, nhưng có mấy người, là ai, không phải chuyện người bình thường có thể biết được.
Nhưng bây giờ, trước mặt bọn hắn e rằng chỉ có một vị cường giả như vậy.
Mà thứ không sợ chết như Huống Trung Đường còn dám ra tay với nhân vật như vậy? Hắn ta điên rồi phải không?
"Ngươi từng thua chưa?”
Từng thua chưa à?
Nghe lời nói này, Trần Trường An lắc đầu. Hắn quả thực chưa từng thua ai, nói cho cùng, điều kiện của thân thể này còn đang phơi bày ra đây, muốn bị đánh bại
rất khó.
Nhưng Trần Trường An cũng không nói, qua nhiều năm, thật ra hắn chưa từng thắng ai, bởi vì hắn không hề ra tay.
"Nói cách khác, người thua ngươi không chỉ có mình ta?" "Đại Đế cũng là như vậy?"
"Ừ",
"Được, hahahaha!"
"Như thế thì trong lòng ta thoải mái hơn rồi".
"Nhưng ta vẫn sẽ không bỏ qua, những người khác không được không có nghĩa là Huống Trung Đường ta cũng không được".
"Trân Trường An, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định sẽ khiến ngươi bị thương, dù... dù chỉ là vết thương bé tẹo, ta nhất định phải làm được".
Huống Trung Đường không hề từ bỏ chấp niệm này, nhưng giờ, có lẽ phần chấp niệm này đã biến thành động lực.
Bởi vì hắn ta biết thực lực chân chính của Trần Trường An, trong lòng đã có mục tiêu đại khái.
"Thật ra, muốn thương đến hắn rất đơn giản".
Một câu nói đột nhiên của Đại Hoàng khiến Trần Trường An ngẩn ngơ, thương đến hẳn rất đơn giản?
Danh Sách Chương: