“Nhưng mà Trần Trường An chưa từng đánh cận chiến, theo tình hình chiến đấu của hắn lần trước, có vẻ như hắn chủ †u kiếm đạo”.
“Có cơ thể rắn chắc không luyện mà lại chủ tu kiếm đạo? Thế chẳng phải không phân biệt được đâu là nặng đâu là nhẹ sao?”
Nghe những quản sự khác bàn tán, Ngụy Phong Đường cũng nghỉ ngờ, đáng lý thể chất của Trần Trường An vốn là thiên phú dị bẩm.
Nếu đi theo con đường tu luyện thể xác thì làm ít công to, nhưng sao lại cố tình chọn kiếm đạo?
Hay là hắn vẫn đang ẩn giấu năng lực?
Không một ai biết rằng, cơ thể của Trần Trường An mạnh là chịu đòn giỏi, bất cứ ai cũng không thể làm hắn bị thương, tương tự, cơ thể của hắn cũng không thể gây ra thương tổn
cho người khác.
Bằng không Trần Trường An không cần tu luyện gì cả là có thể vô địch thiên hạ rồi!
“Khốn khiếp!”
“Khốn khiếp!”
“Tại sao lại như vậy?”
“Tại sao lại như vậy?”
Hiện giờ tâm trí của Lưu Nham đã sụp đổ hoàn toàn, hắn †a rơi vào cơn điên cuồng, khí huyết sát đã phản phệ hắn ta, toàn thân tràn đầy lệ khí, lý trí cũng đã biến mất sạch sẽ.
“Tốt lắm, giữ nguyên trạng thái này, tiếp tục đi”.
“Để ta nhìn xem, sau khi rơi vào cơn điên cuồng sức chiến đấu của ngươi có tăng lên không”.
Những câu nói của Trần Trường An khiến nhiều người phải cau mày, hắn đang trêu đùa Lưu Nham, hơn nữa thủ đoạn vô cùng tàn nhãn.
Với trạng thái của Lưu Nham hiện nay nếu còn tiếp tục thì dù không chết, từ nay về sau cũng sẽ trở thành một kẻ điên chỉ biết giết chóc, mà ai cũng biết được kết cục cuối cùng của một kẻ điên như thế, hắn ta sẽ bị thành Bất Quy trừ khử ngay lập tức, để hắn ta không thể gây rối loạn trong thành.
Ác!
Quá ác!
Trần Trường An đang chơi chiến thuật tâm lý!
Nhưng mục đích thật sự của Trần Trường An chẳng qua là nhìn xem uy lực của Huyết Bạo, sức chiến đấu khi khí huyết sát tăng lên sẽ ra sao mà thôi.
Thời gian từ từ trôi qua, Lưu Nham đã bị khí huyết sát ăn mòn triệt để, hoàn toàn không thể tỉnh táo lại nữa, đến lúc này Trân Trường An mới dự định dừng trận đấu này lại.
“Đủ rồi!"
“Ngươi có thể chết rồi!”
Đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ b ắn ra từ người Trân Trường An, hất bay Lưu Nham ra ngoài.
Cùng lúc đó, một luồng kiếm khí thình lình xuất hiện, đâm thủng đầu Lưu Nham.
Bịch!
Xác Lưu Nham rơi xuống võ đài, thắng bại của trận đấu đã ngã ngũ.
“Trận đấu đầu tiên, Trân Trường An thắng!”
Thắng rồi!
Trần Trường An thắng rồi!
Có thể nói, mọi người không cảm thất bất ngờ với cơ hội này, dù sao những gì diễn ra trên võ đài bày ra rõ mồm một trước mắt.
Nhưng trước khi trận đấu bắt đầu, ai có thể ngờ được kết quả sẽ là như thế?
Đối với người xem, thiệt hại lớn nhất chẳng qua là vấn đề tiền cược, thua nhiều hoặc thua ít, song không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng với những người sở hữu huy chương bạch kim mà nói, bọn họ phải đối mặt với trận đấu tiếp theo như thế nào đây?
Lên sân? Lưu Nham chết thảm thế kia, ai dám lên nữa?
Không lên? Thế chẳng phải có nghĩa là Trần Trường An thuận lợi hoàn thành một trăm trận thắng liên tiếp?
“Tại sao không ai lên nữa?”
“Gì thế, những người mang huy chương bạch kim sợ rồi à?
“Không thể nào, vẫn còn người mạnh hơn Lưu Nham chứ? Lế nào bọn họ cũng sợ mình không phải đối thủ của Trần Trường An?”
“Trời đất, chẳng lẽ đánh một trận xong thì tất cả mọi người chịu thua, Trần Trường An thắng liền một trăm trận?”
“Thế thì ta kiếm bộn rồi, ta cược Trần Trường An thắng năm mươi trận liên tục, ta sắp phát tài rồi!”
“Vãi, ngươi cược thăng năm mươi trận liên tục? Ngươi tự tin thế à?”
“Làm gì có, đánh bạc mà, to gan lớn mật một tí, biết đâu lại có thể đổi đời? Sự thật chứng mình ta không cược sai mà”.
Không ai chịu lên võ đài, điều này làm cho Ngụy Phong Đường cũng phải cau mày, những người sở hữu huy chương bạch kim bình thường đều vô cùng ngang ngược, không sợ trời không sợ đất, bọn họ cảm thấy mình không thua bất cứ ai.
Sao đến khi có chuyện thì cả đám lại nhát như cáy thế?
“Trận thứ hai lẽ nào không một ai dám lên sân à?”
Một câu nói của Ngụy Phong Đường làm cho tất cả mọi người giật mình, ai cũng có thể nghe ra được sự khó chịu trong giọng nói của hắn ta.
“Mẹ kiếp, chết thì chết, để ta!”
Danh Sách Chương: