“Nhưng dù sao việc từ hôn đã náo loạn um trời, ta cần phải chính danh cho bản thân mình và cả cho Diệp gia”.
“Tào gia từ hôn là do bọn họ có mắt không tròng, Diệp Tri Thu ta không thua bất kỳ ai”.
“Ta muốn chứng minh cho mọi người rắng không phải Diệp Tri Thu ta không xứng với Tào Cẩm Tú mà là Tào Cẩm Tú không xứng với Diệp Tri Thu ta”.
Trần Trường An nghe Diệp Tri Thu nói thế bèn gật đầu khen ngợi, quá tốt, suy nghĩ không bị sự phẫn nộ che lấp.
Dù sao chuyện này không có liên quan gì tới Thanh Vân Tông lắm, hơn nứa Thanh Vân Tông cũng không hãm hại Diệp gia nên không cần phải đánh đến ngươi chết ta sống.
Đây cũng là nguyên nhân mà Diệp Tri Thu dám một mình đến Thanh Vân Tông.
Hắn ta muốn chứng minh trên hội võ của Thanh Vân Tông trước mặt bao người rằng bản thân hản không kém hơn bất kỳ kẻ nào.
“Rất tốt, ngươi có suy nghĩ như vậy rất tốt”.
“Ta có thể nhận ngươi làm đồ đệ tất nhiên ngươi sẽ không kém hơn bất kỳ ai”.
“Tuy thời gian chỉ có vài ngày ngắn ngủi nhưng mấy ngày tới ngươi cứ đi theo ta tu luyện”.
“Hôm diễn ra hội võ ở Thanh Vân Tông chính là ngày ngươi nổi danh”, Trần Trường An lạnh nhạt cười nói.
“Cảm ơn sư phụ”.
“Nhưng mà ta còn chưa biết tôn tính đại danh của sư phụ? Người là người của Thanh Vân Tông sao?”
Diệp Tri Thu cũng không biết tại sao lại hồ đồ bái sư nhanh chóng như vậy nhưng hắn ta linh cảm rằng mình không hề lựa chọn sai lầm.
Nhất là khi đối diện với ánh mắt của Trần Trường An càng khiến Diệp Tri Thu cảm thấy người trước mặt mình sâu không lường được, không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài.
“Trần Trường An”.
Trần Trường An?
Diệp Tri Thu thầm khäc sâu cái tên ấy trong lòng, đây là lần đầu tiên Trần Trường An nhận đồ đệ, sao Diệp Tri Thu hắn
†a không phải lần đầu bái sư chứ.
“Thân Vân Tông này còn có chút quen biết với ta nhưng †a không phải người của Thanh Vân Tông”.
“Sau này ngươi sẽ biết”.
“Hôm nay ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ ở đây", Trần Trường An khế cười.
“Vâng thưa sư phụ”.
Sau khi Diệp Tri Thu rời khỏi, Trần Trường An đứng dậy trở về, bọn Phương Vân Khê vội vàng chạy tới.
“Trần huynh, ngươi nhận đồ đệ thật rồi sao?”
“Tên nhóc đó gây ấn tượng ngươi ở điểm nào thế?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.
“Có chứ, là sự nghị lực, ta rất tán thưởng hắn ta về điểm đớ".
“Chuyện quan trọng nhất là... là lẽ nào các ngươi không phát hiện ra sao?”, Trần Trường An thắc mắc.
“Hả? Phát hiện cái gì? Còn có bí mật gì nữa à?”, Phương Vân Khê khó hiểu hỏi.
Trần Trường An bất đắc dĩ nhìn Phương Vân Khê, dù thế nào chăng nữa hắn ta cũng là người ở cấp bậc Bất Tử Cảnh mà, lễ nào mắt mù vậy sao?
“Thăng nhóc này là Chí Tôn kiếm thể đó, các ngươi chưa nhận ra sao?”
“Cái gì? Thăng nhóc này là Chí Tôn kiếm thể trong truyền thuyết sao?”
Danh Sách Chương: