“Hắn sẽ không làm gì Cao gia chứ?”, Cao Xương Viễn căng thẳng hỏi.
“Nhận lỗi, xin lỗi đi”.
“Không thể đối đầu với hắn được!” Nhận lỗi?
Xin lỗi?
Đây là chuyện mà cả đời này Cao Xương Viễn chưa từng làm bao giờ.
Sỉ nhục, đây nhất định sẽ là vết nhơ trong cuộc đời của hắn ta.
“Thiếu chủ, đừng do dự, thời cơ không có nhiều, vì Cao gia, xin thiếu chủ hãy chịu ấm ức một chút”.
“Đúng vậy, thiếu chủ, xin lỗi cường giả không phải là chuyện mất mặt, đó chỉ là chuyện thường tình mà thôi”.
Cao Xương Viễn hít sâu một hơi, gật mạnh đầu với hai người rồi nhìn về phía Trần Trường An.
“Chuyện vừa rồi là do Cao Xương Viễn ta không đúng, đã đắc tội hai vị rồi, mong hai vị chớ trách”.
“Cao gia bọn ta cũng là bị Lâm gia o ép nên mới không thể không làm như vậy”.
“Hy vọng hai vị có thể bỏ quá cho, nếu hai vị có yêu cầu gì, chỉ cần ta làm được, xin hai vị cứ nói”.
Những lời này của Cao Xương Viễn khiến mọi người xung quanh hóa đá tập thể!
Hắn ta là ai?
Hắn ta chính là thiếu chủ của Cao gia, ở Lan Lăng này, hắn ta đã bao giờ chịu cúi đầu đâu cơ chứ?
Vậy mà hôm nay chẳng những hắn ta chịu cúi đầu mà còn xin lỗi, nhận sai?
Rốt cuộc Trần Trường An là thần thánh phương nào?
“Không phải ta đang năm mơ đấy chứ? Hắn ta là thiếu chủ Cao gia cơ mà”.
“Không ngờ lúc sinh thời ta lại được tận mắt nhìn thấy thiếu chủ Cao gia nhận lỗi trên đất Lan Lăng, đúng là thật không ngờ”.
“Lẽ nào là vì thực lực của Cố Tiên Nhi ư? Không phải chứ”.
“Ngươi thì biết cái gì, người bọn họ kiêng dè không phải là Cố Tiên Nhi mà là Trần Trường An”.
“Trần Trường An? Trần Trường An thì sao?”
“Mẹ kiếp, ngươi có óc không vậy? Ngươi nhìn thái độ của Cố Tiên Nhi với Trần Trường An đi, nàng ta hết mực cung kính đối phương như thế, trong khi thực lực của nàng ta đã mạnh như vậy rồi, vậy thì thực lực của Trần Trường An còn mạnh tới đâu nữa?”
“Ôi trời, sao ta lại không nghĩ tới điều này nhỉ, lẽ nào tu vi của Trần Trường An là Hóa Thần Cảnh?”
“Chỉ e... Chắc chắn không phải chỉ là Hóa Thần Cảnh thôi đâu!”
Không phải chỉ là Hóa Thần Cảnh?
“Kinh khủng tới vậy ư? Nhưng ta thấy hắn vẫn còn rất trẻ mà.
“May mà Cao Xương Viễn tới, nếu như vừa rồi chúng ta động thủ thì chẳng ai có thể thoát được”.
“Nói vậy thì hóa ra thiếu chủ Cao gia đã gián tiếp cứu chúng ta một mạng ư?”
Những người ban nãy định đánh Trần Trường An bây giờ đều hoảng sợ.
May mà có Cao Xương Viễn đứng chịu trận nên bọn họ mới thoát nạn.
“Giờ ngươi biết nhận lỗi rồi à?”
“Nói xem, Lâm gia bảo các ngươi bắt ta hay bắt Cố Tiên Nh¡?”, Trân Trường An cười gắn hỏi.
“Bắt cả hai ạ, nhưng trọng điểm... Là ngươi”, Cao Xương Viễn nhìn Trần Trường An nói.
Trọng điểm là hắn?
Chuyện này trở nên thú vị thật rồi đây.
Danh Sách Chương: