Phúc Đoàn mờ ảo cảm thấy rằng, những người tiếp xúc với cô bé, đều sẽ được thơm lây, mặc dù vận may đó không so được với cô bé, nhưng cũng là phúc khí.
Sở Thâm dường như sắp buồn nôn, dạ dày cuồn cuộn một hồi: "Tay chân tao khỏe sao phải hưởng phúc khí từ mày, tao không thể dựa vào chính mình sao? Tao không thể tiếp tục chơi với mày nữa, mày đi đi!"
Sở Phong bây giờ là một đứa trẻ, nếu là một người trưởng thành đã va đập với xã hội, nhất định sẽ động lòng với lời nói của Phúc Đoàn, tiếp xúc với Phúc Đoàn sẽ được thơm lây vận may. Nhưng Sở Thâm mới tám tuổi, khí thế tuổi trẻ hết sức bồng bột, trong lòng luôn cảm giác bản thân có thể nắm cả mảng trời.
Làm gì có dự định ăn nhờ ở đậu, mưu cầu kiếm sống chứ?
Sở Thâm cau mày, Phúc Đoàn chưa từng chịu sự ruồng bỏ như vậy, bình thường các anh trai đều tâng bốc cô bé, các chị gái đều ngưỡng mộ cô bé. Nước mắt của Phúc Đoàn càng ngày càng chảy nhiều.
Sở Phong lo sẽ càng nghiêm trọng hơn, Phúc Đoàn mà khóc lóc dẫn Niên Xuân Hoa tới đây, sẽ không được ổn lắm.
Cô bé nói với Phúc Đoàn: “Chị và anh trai còn có chuyện, bọn chị đi trước."
Phúc Đoàn ngây người đứng đó, lau nước mắt, không khỏi cúi đầu nghĩ này nghĩ nọ. Chị Phong thì không sao, chị Phong và cô bé vẫn luôn không được thân thiết, nhưng anh Thâm hiểu lầm cô bé, Phúc Đoàn không thể chịu nổi.
Cô bé tưởng rằng bây giờ anh Thâm chưa nhìn ra phúc khí của mình, đợi sau khi nhìn ra phúc khí của cô bé rồi, anh Thâm sẽ xoay tâm chuyển ý. Vì vậy, khi Sở Phong, Sở Thâm đi tìm đội trưởng để đưa cuốn ghi chép và chìa khóa, Phúc Đoàn mang theo cuốn sách Tiếng Anh trở về nhà, cô bé đặt cuốn sách lên bàn, ngồi lên băng ghế: "Bà nội."
Niên Xuân Hoa "ài" một tiếng: "Phúc Đoàn, từ bên ngoài về có nóng không? Có muốn uống chút nước đường không?"
Phúc Đoàn lắc đầu, mấy ngày nay uống nước đường nhiều đến nỗi răng cô bé có chút đau, bây giờ cô bé không muốn uống, hơi nghiêm túc nói: "Bà nội, con cảm giác đội chúng ta có chuyện lớn sắp xảy ra, phân thành một chuyện tốt, một chuyện xấu."
Niên Xuân Hoa đặt cái gáo bầu trong tay xuống, đôi mắt tam giác trở nên nghiêm trọng, lau tay vào tạp dề trên người: "Phúc Đoàn, có chuyện gì?"
Thái Thuận Anh lúc này còn chưa đi làm, vểnh tai lên nghe.
Trong sân nhỏ của một dân làng, một cô bé bảy tuổi giả vờ nói những chuyện vô căn cứ, hai người lớn tập chung tinh thần lắng nghe, cảnh tượng này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ dị, Thái Thuận Anh càng cảm thấy chột dạ, cả người bị một nỗi sợ hãi thần bí nắm lấy, càng vì sự tò mò không thể tả hết càng thêm sự phấn khích.
Phúc Đoàn chớp mi: "Cháu cảm thấy, chuyện xấu là đội trưởng sắp phải đổi, chuyện tốt là nhà họ Sở sắp có một đội trưởng lên đảm nhiệm."
Niên Xuân Hoa và Thái Thuận Anh nhìn nhau, Thái Thuận Anh cảm thấy chuyện này quá vô căn cứ, đứa trẻ Phúc Đoàn này sao lại nói bậy vậy chứ? Đội trưởng Lưu Thiêm Tài đang đảm nhiệm rất tốt, dựa vào đâu mà đổi đội trưởng?
Niên Xuân Hoa thì lại đi đi lại lại trong phòng, ánh mắt càng ngày càng sáng lên: "Đúng, Phúc Đoàn nói đúng."
"Dịch gà lần này, bệnh dịch gà, là đội trưởng Lưu giải quyết chuyện này, nhưng lúc bắt đầu, mệnh lệnh bên trên là tiêu hủy những con gà bệnh, đội trưởng Lưu không hề nghe lời cấp trên, suy nghĩ của anh ta có vấn đề, anh ta không đủ trung thành với lãnh đạo, cho dù bây giờ có thuận lời giải quyết tốt chuyện này, nhưng suy nghĩ có vấn đề, anh ta vẫn bị sa thải!"
Niên Xuân Hoa tính toán, vỗ hai tay: "Đội trưởng mới nhà họ Sở... Đúng, chắc chắn là chú ba Sở, chú ba trong đội luôn có uy danh, trước đây còn từng làm đội trưởng dân quân, bình thường trong đội ngoài đội trưởng Lưu ra chính là chú ba quản việc, chú ba lớn tuổi hơn đội trưởng Lưu, tư cách và sự từng trải càng sâu rộng, đội trưởng Lưu đi xuống rồi, còn không phải chú ba sẽ lên chức sao?”