Sở Thâm nghe được lời chế giễu của Lý Tú Cầm là thật, dựa vào đâu mà loại người như Lý Tú Cầm có thể chế nhạo cậu bé là nhãi ranh dịch gà, mà cậu bé không thể phản kháng chứ?"
Sở Thâm ngồi xổm xuống nhặt một hòn đá lớn sắc bén lên, đỏ mắt nhìn Lý Tú Cầm: "Thím dám đến đây tôi sẽ liều mạng với thím! Mẹ tôi còn không mắng tôi là nhãi ranh dịch bệnh, thím nghĩ thím là ai, tôi không trêu ghẹo gì thím, thím lại đến mắng tôi chế giếễu tôi! Bây giờ thím đến đây, xem chúng ta ai đánh chết ai?"
Sở Phong cũng lặng lẽ nhặt một hòn đá lớn từ dưới đất lên, chuyện này Phật Tổ còn tức giận, huống chi là cô bé? Ở nông thôn, đôi khi phải tàn nhãn một chút.
Nếu bạn hèn nhát, cô ta tưởng rằng bạn sợ cô ta.
Phúc Đoàn đó, không phải đến để xem trò cười sao? Chuyện trong quá khứ gần đây, đã khiến sự chán ghét của Sở Phong đối với Phúc Đoàn đạt đến cực điểm, cho dù Sở Thâm không ném hòn đá đó, không chừng Sở Phong trực tiếp nắm cành cây đến đạp Phúc Đoàn xuống hố phân.
Lý Tú Cầm đầy giận dữ, thấy hòn đá trong tay Sở Phong Sở Thâm, cơn tức giận đã giảm xuống rất nhiều. Trong đầu cô ta quay cuồng, người lớn đánh trẻ con, không cần biết cô ta đánh thắng không, cho dù có thắng cũng mất tiền phí đi bệnh viện, không đáng!
Lý Tú Cầm giữ thẳng áo hét lên: "Tao chỉ buột miệng nói ra câu nhãi ranh dịch gà, cho dù tao có sai, mày cũng không được làm như thết Trẻ con phải có dáng vẻ của trẻ con, phải hiểu lễ phép! Bộ quần áo trên người tao mày phải đền, cả quần áo của Phúc Đoàn, chúng mày cũng phải đền!"
Ồn ào ở đây thu hút không ít người đến, mấy người thím lộ ra vẻ lúng túng, nhà Niên Xuân Hoa, Lý Tú Cầm quả thực đáng ghét, nhưng chuyện hôm nay... Hazzz, Sở Thâm quả là hơi bốc đồng!
Thím Phương nói: "Bỏ đi, Tú Cầm. Chúng ta ngày nào cũng ở đồng làm việc, làm gì có bộ đồ nào là không dính phân, cô để bọn trẻ giặt trả là được, đòi đền một bộ quần áo mới, không phải cô đang làm khó người ta sao? Cô cũng mắng chửi người †a mà."
Lý Tú Câm không vui vẻ mà bỏ qua như vậy!
Còn cả Phúc Đoàn, làm sao Phúc Đoàn có thể chịu được sự uất ức này? Cô bé có phúc khí lớn như vậy, trên người làm sao có thể dính phân được?
Rõ ràng cô bé cảm nhận được là Sở Phong Sở Thâm rơi xuống hố phân!
Phúc Đoàn rơm rớm nước mắt, đứng tại chỗ không biết phải làm thế nào. Muốn động đậy một chút, nhưng cứ động đậy nước phân đen sì lại tí tách chảy xuống chân, làm bẩn hơn, đến khóc còn không dám, sợ há miệng ra nước phân sẽ rơi vào trong việc. Cô bé có phúc khí lớn như vậy, làm sao lại gặp phải chuyện này?
Các anh trai đứng bên cạnh vốn muốn đến an ủi Phúc Đoàn, nhưng người Phúc Đoàn thực sự quá hôi thối, bọn chúng bịt mũi trốn ra xa.
Sở Phong trực tiếp nói: "Thím tư, chúng cháu sẽ không đền bù quần áo mới cho thím. Khi cháu và anh trai suýt nữa ngã vào hố phân, là thím mở miệng ra nói nhãi ranh dịch gà mắng chúng cháu, trước khi chúng cháu đến đây chưa từng chọc ghẹo gì thím. Nếu thím không tin, có thể đi tìm ba mẹ cháu, đi công xã, đi lên đội tìm đội trưởng."
Sở Thâm sai, nhưng Lý Tú Cầm cũng sai, cùng lắm là hai bên xin lỗi nhau, bọn trẻ cũng lấy quần áo của Lý Tú Cầm đi giặt. Nhưng Lý Tú Cầm bắt nạt hai đứa trẻ, coi thường mở miệng ra sỉ vả hai đứa trẻ, danh tiếng càng xấu hơn.
Lý Tú Câm chưa bao giờ thấy một đứa trẻ bướng bỉnh như vậy.
Nhưng cô ta không có gan đi tìm Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc. Bây giờ, hai người họ ghét nhất là người khác chửi con cái của bọn họ là nhãi ranh dịch gà, nghe thấy lời này sẽ liều mạng với người ta.