Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm trước trời đổ mưa to, hạt giống trong đất bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng cỏ dại như gặp mưa dầm, tất cả đều ồ ạt mọc lên. Chú hai Triệu vừa bực mình vừa buồn cười, nếu hạt giống cũng tràn đầy sức sống như cỏ dại này thì nông dân không biết có thể tiết kiệm được bao nhiêu sức lực?

May mắn thay, mặt đất bị nước mưa thấm rất mềm xốp, ông không tốn quá nhiều công sức, mà cào sắt xuống đất, xúc rễ cỏ dại đâm sâu ra.

Lúc chú hai Triệu đang làm việc thì nhìn thấy Sở Chí Bình từ bên cạnh đi tới, chú hai Triệu nheo mắt: "Chí Bình!"

Sở Chí Bình nghe thấy liền đứng lại và chào hỏi chú hai hai Triệu.

Chú hai Triệu chống cào sắt: "Chí Bình, hôm nay em dâu thứ ba con vê nhà mẹ đẻ, em trai thứ ba con cũng đuổi theo." Chú nhìn kỹ biểu tình của Sở Chí Bình, buồn bực hỏi,"Con à, thật sự chỉ đi một con đường đến tối sao?

Em trai của con biết đi tìm vợ về, con muốn cả đời làm bác hai của Phúc Đoàn sao?" Chú hai Triệu thành thật nói với Sở Chí Bình,"Con là đàn ông con trai, hiếu thảo thì nên hiếu thảo, nhưng cũng không thể mọi chuyện đều nghe theo mẹ con. Mẹ con là người ngốc nghếch, chưa bao giờ tử tế với con dâu của mình."

Sở Chí Bình sao lại không biết những điều này? Nhưng dù sao đó cũng là mẹ anh.

Ngàn sai vạn sai, mạng sống này của anh đều là mẹ cho.

Chú hai Triệu nhìn anh ta không chịu thông suốt, cũng nóng nảy: "Con thật đúng là người con hiếu thảo. Con cũng không ngẫm lại, mẹ con không cho con nuôi con gái của mình, mà nuôi dưỡng Phúc Đoàn. Hồi đó bà ấy có nuôi dạy con trai của mình mà đi giúp người khác nuôi con trai của họ? Mẹ con là đang hại con đó!"

Chú Triệu suýt nữa trực tiếp đánh thức Sở Chí Bình, trong lòng Niên Xuân Hoa chỉ có một Sở Chí Nghiệp, nhìn gia đình Sở Chí Bình sống độc thân, đây chính là đang hại anh ấy.

Sở Chí Bình hơi dao động, cổ họng anh chua xót: "Nhưng Giai Tuệ thật sự không quay lại."

Chúc hai Triệu tức giận: "Con vẫn ngốc nghếch như mẹ con sao, Chí Bình, Giai Tuệ là một người phụ nữ, gả đến đội sản xuất thứ chín, không nơi nương tựa, nếu không phải là cả nhà con quá ép người ta sao, sẽ có những người phụ nữ ngay con trai cũng không cần mà sống tách biệt với các người sao? Gia đình con ép con dâu quá quyết liệt, lúc trước bức đến Trần Dung Phương phải ra ở riêng, sau đó bức ép đến Bạch Giai Tuệ cũng phải ra ở riêng, kế tiếp nhà con có phải muốn Sái Thuận Anh và Lý Tú Cầm cũng ra ở riêng không?"

"Nhà con không cần con dâu, bốn đứa con trai các con chuyên tâm hiếu thuận với mẹ các con, chuyên tâm nuôi dưỡng Phúc Đoàn? Chí Bình, phạm sai lầm thì cúi đầu, nam tử hán đại trượng phu cúi đầu với vợ mình sẽ không mất mặt đâu. Nếu không, con cho rằng người khác chỉ cười mẹ các con thôi sao?"

Xem như Chú hai Triệu đã nói rõ ràng với Sở Chí Bình: "Hiện tại, mọi người đang cười sau lưng mẹ nói mẹ con ngốc, quấy rầy hôn nhân của con trai, nhưng cười nhiều hơn, vẫn là Sở Chí Bình là con đó, dù sao người không cần vợ không cần con gái chính là Sở Chí Bình con đó, không phải mẹ con đâu. Mẹ con đã nửa người xuống mồ, dù thế nào cũng nuôi lớn mấy đứa con, không giống con, nếu con cứ làm theo cách làm của mẹ con thì tương lai, con cái của con có thể cũng sẽ không nhận con, nhà con không lập gia đình.”

Hiện tại chắc chắn Tam Ny không muốn gặp Sở Chí Bình.

Hai người Sở Học Văn và Sở Học Vũ trông có vẻ ngốc nghếch, nhưng đó là bọn họ quá ngốc, chờ ngày nào đó bọn họ kịp phản ứng, nhìn xem bọn họ có ghét Sở Chí Bình hay không.

Sở Chí Bình như bị sét đánh: "Con biết rồi." Anh không quan tâm đến công việc, chạy đi tìm Bạch Giai Tuệ. Đáng tiếc, Sở Chí Bình không tìm được, Bạch Giai Tuệ cố ý trốn tránh anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK