Trọng nam khinh nữ, bà đồng mê tín... Dưới quê là mộc mạc và hiền lành, nhưng chỗ mộc mạc hiền lành cũng có khá nhiều thứ chất chứa dơ bẩn, chuyện của ngày hôm nay, chính là trọng nam khinh nữ kết hợp bà đồng mê tín dị đoan, hai thứ đan xen ra vở bi kịch trước mắt.
Tại sao quốc gia phải ngăn cấm mê tín? Đều có lý do mà.
Người của hai bên tạm thời tách ra, Phúc Đoàn bị đánh nặng nề nhất đang được Niên Xuân Hoa bế trong lòng, khuôn mặt của Phúc Đoàn y hệt đầu heo, nhưng không ai thương xót cô bé, hận không thể đi bộ cũng muốn đi đường vòng.
Đám người Sở Phong dẫn Bạch Giai Tuệ, Sở Lê về nhà mình thu xếp ổn định trước.
Tuy Sở Chí Quốc có vết nứt với Niên Xuân Hoa từ lâu, nhưng trong tình hình này, anh ấy là con trai cả, vẫn phải khiêng các người em trai bị thương trở vào nhà, nếu có người bị thương nghiêm trọng mới đưa tới trạm y tế, thật sự không được thì phải đến bệnh viện trong thành phố.
Các cán bộ Lưu Thiêm Tài, chú ba Sở cũng đang bàn bạc nên xử lý việc này như thế nào.
Lưu Thiêm Tài hết sức đau đầu: "Đúng là một đống lộn xộn mài Bên Triệu Mãnh, xác thực bị gây ra mạng người trước, còn hủy mất cả cuộc đời của Triệu Tam Muội, nói một cách công bằng, phản ứng của đám người Triệu Mãnh, quá bốc đồng nhưng không phải quá đáng lắm. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, quốc gia có phép nước, gia đình có phép tắc, có chuyện gì thì nên để đồn công an xử lý, bọn họ tự giải quyết, có lý cũng trở nên vô lý."
Chú ba Sở không ngừng hút thuốc lá sợi với lòng dạ rối bời. Trương Phong biết trong lòng chú ba Sở buồn phiền, dù sao gia đình Niên Xuân Hoa cũng là người thân của chú ba Sở.
Trương Phong thở dài một tiếng: "Để đồn công an làm việc, chuyện này cũng rất khó xử lý. Là ba mẹ chồng và chồng của Triệu Tam Muội đưa một chén thuốc cho Triệu Tam Muội phá thai, Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn là mê tín, cũng có thể nói là kẻ cầm đầu, nhưng bọn họ thật sự không biết chuyện này."
Đội trưởng phụ nữ đứng bên cạnh chậm rãi nói: "Tuy nhiên, cả nhà Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, tuyệt đối không phải trong sạch đâu. E rằng mọi người không biết, chúng tôi đã tốn rất nhiêu công sức, dán báo chữ lớn, kéo băng biểu ngữ đề xướng yêu thương phụ nữ và bé gái trong đội, bên huyện và thị trấn, bệnh viện cũng không làm xét nghiệm giới tính nữa, hai người này thì tốt rồi, cứ có thể đi ngược con đường lại cho tôi."
"Được rồi." Chú ba Sở gõ tẩu thuốc lên mặt bàn: "Bọn họ đấy là tà giáo, gây nên hậu quả xấu, ngay cả những công xã khác đều đã biết chuyện, ảnh hưởng tồi tệ vô cùng sâu xa, trực tiếp báo lên trên đi."
Anh ấy không thể bảo toàn bọn họ, cũng không muốn bảo vệ, nếu bao che sự việc mất hết tính người như vậy, anh ấy cảm thấy mình ngủ cũng không thể yên giấc.
Lúc này Niên Xuân Hoa vẫn đang ở nhà khóc lóc.
Sở Chí Bình khóc bởi tổn thương, Sở Chí Mậu, Sở Chí Nghiệp khóc một cách chịu phải nỗi uất ức to lớn, hàm răng của Phúc Đoàn bị đánh lỏng lẻo, khuôn mặt cũng trở nên sưng đỏ, Vương Huỳnh khó khăn biết bao lặng lẽ bước vào, nói với bà ta: "Thím ơi, đừng khóc nữa."
Vương Huỳnh nói sơ với Niên Xuân Hoa về chuyện trong đội muốn báo cáo lên trên mà cô ta nghe lén được.
Đầu óc Niên Xuân Hoa choáng váng, căn bản không thể đứng vững, báo cáo lên trên ư? Báo cáo gì chứ? Báo cáo rằng bà ta dẫn theo Phúc Đoàn phán đoán người ta sinh con trai hay con gái, từ đó thu lấy tiền và vật phẩm? Đây là hoạt động mê tín đấy!
Niên Xuân Hoa sợ hãi tới mức tay chân bủn rủn, Sái Thuận Anh đứng bên cạnh, nhớ lại chuyện Niên Xuân Hoa bắt nạt mình trong quãng thời gian này, trong lòng cô ấy vừa sảng khoái tột cùng, vừa đau lòng Sở Chí Mậu bị thương.