Sở Phong không ngờ sẽ lan đến gần mình, hiện giờ ánh mắt mọi người đều đặt trên người mình, cô có chút không thích ứng. Sở Phong cũng không thích nổi bật lớn vậy, còn người có một thói hư tật xấu: Thích tạo thần, sau đó hủy thần.
Con người, càng phong quang sẽ càng dễ dàng bị đố ky, càng dễ dàng bị người ngáng chân sau lưng. Tục ngữ nói tài không lộ phú, đạo lý đúng là không gần như nhau.
Nhưng hiện giờ, mọi người đều nhìn qua, Sở Phong cũng không thể rụt rè, cô bình tĩnh mà đứng bên cạnh Trân Dung Phương.
Thím Hoa lại nói: "Luc trước Tiểu Phong, Tiểu Thâm nói cho chúng ta, mỗi ngày sẽ có mưa to gió lớn, sợ sắp xảy ra chuyện, bảo mọi người thu lại tài vật đáng giá trong nhà, cất tiền hay ngân phiếu định mức bên người, cất kỹ những đồ vật đáng giá còn lại, chẳng sợ đặt ở lửa bếp tắt cũng có thể, trên nắp nồi đặt cục đá đè lên."
"Còn mái cỏ tranh, gió to thổi khẳng định giữ không được, nếu mạnh mẽ giữ lại, lúc gió thổi cỏ tranh sẽ ảnh hưởng cả tường đất, sợ tường đất cũng sẽ bị thổi bay!"
Thím Hoa không có gạt người, Sở Phong, Sở Thâm quả thật nói qua chuyện này với không ít người.
Nhưng hiện giờ, Sở Phong vẫn cứ cảm thấy không thể đặt hết công lao trên một người mình, công lao đạt được chia đều, ánh mắt mọi người sẽ không chăm chú vào một người.
Sở Phong vội vàng nói: "Con cũng không hiểu những thứ này, lúc trước nghe thây Tần nói qua, những cái sau cũng bàn bạc với đội trưởng bọn họ, đội trưởng bọn họ hoàn thiện các phương pháp, bảo con và anh trai thông báo với mọi người. Còn nhà bà nội, con cũng nói với bà nội, nhưng lúc ấy bà nội cũng không để ý đến con, khả năng không nghe thấy."
Cô khiêm tốn, không có hành vi ôm công, càng được không ít người tán thưởng.
Không ít người gật đầu, nếu không thì sao sẽ nói Trân Dung Phương biết dạy con? Khiêm tốn, thông minh, có thể nói biết xử sự, tâm địa cũng thiện lương.
Lại nhìn Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, khi ai còn không biết bà ta nhân lúc mọi người chịu khổ, cố ý nói nóc nhà bà ta sẽ không bị thổi bay, muốn khoe khoang, tỏ vẻ nhà bà ta có phúc, so sánh với mọi người sao?
Loại người như Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, mạnh cũng chỉ mạnh nhất thời, thực tế mất nhân tâm, làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không ra sức giúp đỡ.
Thím hai Triệu, cũng chính là vợ chú hai Triệu nói thẳng: "Đây là công lao của đội trưởng và các cán bộ, cũng Tiểu Phong và Tiểu Thâm thông minh, nghe thầy Tần nói đã ghi tạc trong lòng. Không giống có một số người, sợ nhà khác tốt hơn nhà họ, sợ nhà khác không gặp xui xẻo!"
Thím ấy trực tiếp nhìn về phía Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn, thẳng lúc thấy mặt Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn không ánh sáng.
Trong lòng có so sánh vốn là chuyện bình thường, nhưng hai người họ biểu hiện quá rõ ràng, quá thấp kém, một khi bị chọc thủng thật giống như bị mổ xẻ tất cả dơ bẩn trong lòng ra trước công chúng.
Một đội viên khác hừ lạnh một tiếng: "Xuân Hoa nhi cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, mọi người đều đã rất quen thuộc! Tôi nói Xuân Hoa, về sau nhà bà có chút chuyện gì, thật không muốn đội viên chúng ta giúp bà sao? Việc ma chay cưới hỏi nhà bà không cần người rửa chén sao? Cái bàn chén đũa không cần người nâng sao? Xảy ra chút chuyện cũng không cần các hương thân giúp bà đè sao?”
Nếu cần mọi người, lại làm ra tư thái bà ta mạnh hơn mọi người này cho ai xem chứ? Niên Xuân Hoa vừa thẹn vừa bực, không tự giác lập tức muốn chống đỡ một hơi, những người này... Những người này còn chưa có thấy đại phúc khí nhà bà, chờ nhìn đến khi nhà bà giàu mạnh, những người này đều sẽ tới nịnh bợ nhà bà, bà sợ gì?