Đợi bờ ruộng xuất hiện càng nhiều nhánh đường, sau khi mấy bé Phúc Đoàn đi về hướng khác nhau, Sở Thâm mới khó hiểu mà nói: "Hôm nay, Phúc Đoàn nói tiếng Anh, dường như nói tốt lúc trước."
Trước kia Sở Thâm còn thường xuyên thấy Phúc Đoàn ôm sách tiếng Anh, ngồi ở cửa, lanh lảnh mà nhận ký âm, luyện đọc.
Nhưng gần đây, Sở Thâm gần như chưa từng thấy Phúc Đoàn đọc. Thật ra bộ sách kia của cô bé rất hay, trước kia thây Tân cũng cho Sở Phong và Sở Thâm xem qua.
Bên cạnh từ tiếng Anh có đánh dấu ký âm, bên cạnh là nghĩa tiếng Trung và hình ảnh. Chẳng hạn như từ apple này, cho dù Phúc Đoàn không quen biết chữ quả táo trong tiếng Trung, cũng có thể nhận ra bức tranh quả táo.
Tranh và chữ kết hợp, đặc biệt tiện cho việc ghi nhớ..
Vốn dĩ thầy Tân muốn để lại cho Sở Phong và Sở Thâm một bộ, đáng tiếc thời gian ông ở lại quá ngắn, không cách nào dạy Sở Phong và Sở Thâm nhận biết ký hiệu phiên âm, chỉ có thể từ bỏ.
Chính là một bộ sách như vậy, hiện giờ Phúc Đoàn rất ít lấy ra tới đọc.
Sở Phong nghĩ, trả lời vấn đề của anh trai: "Đời sống của chúng ta đều nói tiếng địa phương quê hương mình, còn tiếng Anh, không có môi trường ngôn ngữ, nếu thật sự không luyện tập thì sẽ thụt lùi."
Sở Thâm lại nói: "Vì sao Phúc Đoàn không luyện? Anh thấy em ấy chơi với hai anh em Sở Học Văn và Sở Học Võ mỗi ngày, xuống sông ngòi lên núi sâu, lại không dành thời gian đi luyện." Sở Thâm cảm thấy bộ sách kia có chút lãng phí.
Sở Phong bật cười: "Anh trai, em lại không phải con giun trong bụng Phúc Đoàn, làm sao em biết được?"
"Mặc kệ em ấy luyện hay không luyện, cũng không liên quan đến chuyện của chúng ta." Sở Phong nhắc nhở Sở Thâm: "So sánh thích hợp sẽ khiến chúng ta có động lực, nhưng nếu coi một người coi như đối thủ quá độ, trái lại tâm lý chúng ta sẽ mất cân bằng. Mặc kệ sau này Phúc Đoàn có luyện hay không luyện, thật ra cũng không liên quan quá nhiều đến chúng ta."
"Anh trai, mục tiêu của chúng ta là phải học tập thật giỏi, tương lai dẫn ba và mẹ lên thành phố sinh sống."
Sở Phong nói lời này là vì lo lắng Sở Thâm sẽ so sánh với Phúc Đoàn quá nhiều, ngược lại quên mất những gì chính mình chân chính nên làm.
Vốn dĩ Sở Thâm quả thật tâm tư so sánh với Phúc Đoàn khá nặng.
Niên Xuân Hoa luôn mồm nói Phúc Đoàn có đại phúc khí, đại tạo hóa, lại nói Sở Thâm và Sở Phong là gà con mắc bệnh dịch, dưới loại tình huống này, có đứa trẻ nào sẽ không có tâm lý so sánh chứ?
Cho dù những đứa trẻ của nhà Niên Xuân Hoa còn chưa ra ở riêng, chẳng lẽ thật sự tình nguyện loại phân biệt đối xử này sao?
Nhưng hiện giờ, Sở Thâm bị Sở Phong nói như vậy, bỗng nhiên bừng tỉnh, tựa như lúc trước Sở Thâm và Sở Phong chạy tới nhặt xác ve sâu và bán cho trạm y tế kiếm chút tiền, Niên Xuân Hoa đã nghĩ đến để Phúc Đoàn cũng đi bắt xác ve, để thể hiện phúc khí của Phúc Đoàn.
Khi đó, Sở Phong lại nói, thời tiết đã không thích hợp bắt xác ve, các cô nên đạt thời gian lên chuyện càng đáng làm, không đáng để đấu với Phúc Đoàn.
Trong lòng Sở Thâm giống như đã hiểu được gì đó, mục tiêu của cậu là tiến lên, trên con đường tiến về phía trước, đối thủ chỉ có bản thân và tính lười biếng của bản thân mà không phải Phúc Đoàn.
Sở Thâm gật đầu: "Em gái, anh hiểu rồi!"
Sở Thâm càng thêm trấn tĩnh, càng thêm rõ ràng bản thân muốn làm gì trong tương lai, Trần Dung Phương ở phía trước, mơ hồ có thể nghe được hai đứa nhỏ nói chuyện, tâm cô ấy vẫn luôn treo nhẫn nại thả lỏng xuống.
Trẻ nhỏ không chịu thua kém, hiểu lý lẽ, không bị bà nội các cô bé dạy hư, quả là chuyện tốt. Người nông dân có thể thiếu mọi thứ, nhưng khí khái không thể thiếu, có khí khái mới có thể thay đổi tương lai.