Niên Xuân Hoa tức giận đến suýt nữa ngã xuống, nếu không phải Đại Tráng luôn hùng hổ như vậy, ngu ngốc như vậy, bà ta sẽ cho rằng Đại Tráng đang cố tình chế giêu bà ta.
Bà ta yêu cầu Đại Tráng bọn họ cảm ơn Phúc Đoàn, còn không phải vì phúc khí lớn của cái nhà này?
Niên Xuân Hoa tái xanh mặt, cảm thấy mất mặt, đặt đũa xuống cho Đại Tráng một bạt tai.
"Tao đánh chết đồ ngu xúi bậy tách hộ nhà mày."
Thái Thuận Anh vội vàng ngăn cản, trong một lúc, tiếng khóc của Thái Thuận Anh, tiếng trách mắng của Niên Xuân Hoa trộn lẫn với nhau, Đại Tráng rất lỳ, thấy bà nội sắp đánh mình, chốn hết chỗ này đến chỗ kia, chân sau lề mề, không cẩn thận làm vỡ một cái bát lớn!
Gia đình lại tổn thất tài sản, một cái bát lớn cũng không rẻ.
Niên Xuân Hoa đau khổ vô cùng, bà ta thật sự không hiểu, tại sao phúc khí đều vào nhà mình, nhà mình tại sao cứ hai ba ngày lại phải tiêu tiên?
Người trong thôn sống gần nhau, nên tiếng cãi nhau, tiếng khóc của nhà Niên Xuân Hoa đương nhiên truyền đến tai các đội viên khác.
Ngày ngày nghe nhà bà ta cãi cọ, đánh nhau, lâu ngày ai mà không bức xúc?
Chú hai Triệu hút điếu thuốc: "Nhà Xuân Hoa làm sao suốt ngày cãi cọ, làm loạn gà chó không yên, sao không sống một cuộc sống yên bình? Bọn họ còn cãi vã cái gì?" Vợ ông ấy đập cái đế giày: "Hình như bị vỡ bát rồi?"
Chú hai Triệu gõ gõ bao thuốc trên bàn: "Gia đình hòa thuận thì mọi việc sẽ thịnh vượng, gia đình bất hòa thì mọi việc đều không thuận lợi. Tôi sợ bà ta dựa vào vế của mình mà bắt nạt con trai con dâu, thứ tan vỡ không chỉ là cái bát."
Vợ ông ấy không phải là người thích nói nhiều, bà ấy nghe xong liền gật đầu.
Lời nói gia đình hòa thuận thì mọi việc sẽ thịnh vượng, theo vợ của chú hai Triệu mà nói, rất có lý. Nếu gia đình hòa thuận, cả nhà sẽ chăm chỉ đi vê cùng một hướng, vì mạng sống của nhau mà nỗ lực, đương nhiên sẽ hưng thịnh. Gia đình bất hòa, ngày ngày đấu đá, mưu mô, làm sao có tâm trạng làm việc? Không tan nát nhà cửa là may rồi.
Tiếng ồn ào dần dần dập tắt, vâng trăng trong veo dần im bặt trong dải trắng bạc hiện ra phía chân trời, ánh sáng mặt trời đỏ rực tỏa ra chói lọi, tuyên bố tiếp nhận màn đêm, chào đón ánh sáng mặt trời.
Sáng sớm, trên phiến lá còn đọng sương.
Các đội viên cần mãn ra đồng làm thêm trước khi mặt trời mọc. Hôm nay, công việc chính của mọi người là dọn dẹp đòng đòng trên cánh đồng, các đội viên có sức lực hơn thì cày ruộng, làm cho đất phù hợp hơn cho việc canh tác.
Mấy đứa trẻ trong đội chạy đi nhặt đòng đòng, Sở Phong Sở Lê cũng ở đây, hai đứa trẻ cũng rất chăm chỉ.
Mấy đứa trẻ trong nhà Niên Xuân Hoa cũng chạy đến, Đại Tráng là đứa lỳ nhất, cậu bé như một con bướm, chạy khắp cánh đồng cùng các thím các chú ba hoa chích chòe khiến mọi người bật cười.
Thấy mọi người đều bật cười, Đại Tráng càng vui hơn.
Đại Tráng trợn tròn mắt, bắt chước dáng vẻ của Niên Xuân Hoa tối qua, ra vẻ cụ non nói: "Hôm nay, tôi phải đặt ra quy tắc cho nhà mình!"
Cậu bé dùng hai ngón tay kéo mắt xuống, tạo thành đôi mắt hình tam giác giống như Niên Xuân Hoa, khiến mọi người sửng sốt, ào ào nói: "Cháu học ai thế? Sao nhìn quen quen như vậy?”
Sở Thâm liếc nhìn, nói: "Học bà nội Niên..."
Mặc dù Sở Thâm bây giờ đôi khi bốc đồng, nhưng không còn giống lúc trước cái gì cũng không hiểu, làm gì cũng dựa vào tính khí cô dũng.
Hai nhà cho dù có chia rẽ như thế nào, nhìn bề ngoài, mối quan hệ thân thích là có thật. Nếu cậu bé nói ra tên Niên Xuân Hoa, mọi người sẽ nói cậu bé không đúng, nhưng cho dù cậu bé có làm lễ phép toàn diện, cho dù Niên Xuân Hoa có càn quấy như thế nào, người sai vẫn là Niên Xuân Hoa.
Đây chính là quy tắc ở nông thôn.