Hôm nay Diệp Công đi đội sản xuất khác, bởi vì đường xá quá xa nên không tiện mang theo Diệp Quân Chi. Diệp Quân Chi cũng không muốn ở bệnh viện với Cố Đình Sâm, mấy ngày nay Cố Đình Sâm rất đáng sợ.
Cậu ta không thể nào chấp nhận chuyện mình bị liệt mặt, hơn nữa bởi vì cậu ta đánh người không thành mà bị hại, chuyện náo loạn còn rất lớn.
Hiện tại cho dù nghe các y tá cùng nhau nói điều gì thì Cố Đình Sâm cũng sẽ nghi thân nghi quỷ, cảm thấy đối phương đang cười nhạo cậu ta trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lại làm cho bản thân tàn tật cả đời.
Sở Phong đã từng trải qua, cuối cùng cũng trả lại cho cậu ta.
Mấy ngày nay tính tình Cố Đình Sâm đều nóng như than, hễ động đến là bốc cháy.
Diệp Quân Chi không muốn chịu sự tức giận của cậu ta, dứt khoát trả tiền thuê người hỗ trợ chăm sóc Cố Đình Sâm một chút, còn mình thì trở lại đội sản xuất số 9 đi hái thuốc cùng bác sĩ.
Ngụy Nguyên vẫy tay một cái mấy đứa nhỏ liền đi tới.
Bà ấy cầm trong tay một cây có thân tím tái: "Đây gọi là kinh giới, có thể làm đổ mồ hôi giải nhiệt, chữa cảm lạnh cũng có thể dùng nó. Ngoài ra, nó cũng có thể được sử dụng để nấu canh và đun nước uống."
Đối với chuyện này Sở Thâm không có hứng thú, hiển nhiên cũng không thèm nhớ tới hình dáng của loại dược thảo này.
Tam Ni cũng chỉ cảm thấy gốc thảo dược này đẹp, nghĩ làm thế nào để vẽ nó thật đẹp. Chỉ có Sở Phong và Diệp Quân Chi rất có hứng thú với mấy thứ này. Sở Phong ghi nhớ kỹ đặc tính và công hiệu của những loại thảo dược này, ước gì mình có thể học thuộc lòng chúng.
Có lẽ lúc trước cô luôn lo lắng Phúc Đoàn "may mắn" có thể sẽ ra tay với sức khỏe của người nhà nên hiện tại đối với thảo dược liên cực kỳ hứng thú.
Ngụy Nguyên cũng nhìn ra điểm này, tập trung dạy Sở Phong và Diệp Quân Chi.
Sở Phong cũng rất có thiên phú, cô nhìn qua nghe qua dường như không quên, còn có thể suy một ra ba. Ví dụ như Ngụy Nguyên nói thói quen phát triển của kinh giới, Sở Phong thường xuyên có thể tìm được nó ở nơi không khác biệt lắm.
Điều này làm cho Ngụy Nguyên trong lòng cảm thấy rất yêu quý cô, khi dạy dỗ Sở Phong cũng có vài phần là tình cảm chân thật.
Mấy người đi đường núi một lúc lâu, hiện tại ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Diệp Quân Chi ngồi bên cạnh Sở Phong, dịu dàng nói với cô: "Chuyện lúc trước, thật sự rất xin lỗi cậu."
Sở Phong nghi hoặc nhìn cậu bé, Diệp Phương chỉ áy náy nói: "Lúc trước Cố Đình Sâm muốn đánh cậu là do chúng tôi không có quản tốt cậu ta. Mọi người không cần lo lắng, ông Lục đã dạy giỗ cậu ta, nhà cậu ta cũng sẽ không làm phiền mọi người nữa."
Cậu bé cười một tiếng: "Vốn nhà ông Lục muốn đến nhà mọi người xin lỗi nhưng tạm thời xảy ra chuyện, vài ngày nữa ông ấy sẽ tới."
Sở Thâm hừ lạnh một tiếng, không thích dáng vẻ này.
Hiện tại đối với loại người thành phố như Cố Đình Sâm và Diệp Quân Chi này cô không có hảo cảm gì.
Sở Phong cũng biết chuyện này không liên quan gì đến Diệp Quân Chi. Loại người như Cố Đình Sâm cũng giống như Sở Học Văn và Sở Học Võ hoàn cảnh gia đình tốt nhưng không chịu nhận người thân, người khác vốn không thể quản được cậu ta.
Sở Phong nói: "Không sao."
Đồng thời, trong đầu cô điên cuồng nhớ lại, đã từng có người tên là Diệp Quân Chi này không.
Sau khi thức tỉnh hết ký ức, trí nhớ của Sở Phong mới hoàn chỉnh một chút, Diệp Quân Chi...
Nhớ lại một vòng, ở trong góc ký ức Sở Phong nhớ lại Diệp Quân Chi, cơ thể cậu bé yếu ớt, chết rất sớm, trong truyện may mắn vàng đen kia, tên của Diệp Quân Chi chỉ xuất hiện khi Cố Đình Sâm tán tỉnh Phúc Đoàn.