Nếu một đứa trẻ háu ăn muốn ăn thứ gì đó ngon, Niên Xuân Hoa sẽ ngoáy tai thật mạnh: "Mày ăn á? Nếu mày có nhiều may mắn như vậy, bà cũng sẽ cho mày ăn!
Đừng coi thường những điều này, thức ăn là thứ quan trọng nhất đối với con người, và thời điểm mà một gia đình gắn kết chặt chẽ nhất là khi mọi người ngồi ăn cùng một bàn.
Kiểu thiên vị và luôn đè nén này, khiến cho một đứa trẻ như Sở Lê học cách nhìn người, học cách nhận ra rằng mình thấp kém hơn người khác, rằng mình sinh ra đã kém may mắn và vô dụng.
Dáng vẻ của Sở Lê giống như dáng vẻ run rẩy của Sở Thâm và Sở Phong trước mặt Niên Xuân Hoa.
Sở Phong trực tiếp nhét vào tay cô bé: "Nhất định phải ăn."
Sở Lê dường như đã quen với việc được ra lệnh, mặc dù cô bé vẫn còn xấu hổ nhưng cô bé đã nhận nó.
Sở Phong nắm lấy tay cô bé: "Nơi này bẩn, chúng ta ra ngoài ăn đi."
Sở Thâm cũng nghiêng người: "Đúng vậy, vôi sống có khắp nơi, làm người ta chết ngạt." Cậu ấy nhìn xung quanh như một ông cụ non, bắt chước giọng điệu cổ hủ: "Anh nghe bác sĩ Chung và thây Tần nói rằng vôi sống được trộn với nước có thể sát trùng trên diện rộng, nhưng người ta hít vào nhiều quá thì không tốt."
Sở Phong muốn Sở Lê nói nhiều hơn, trong trí nhớ của Sở Phong, tính tình này của Sở Lê kéo dài cả đời, giọng nói của cô bé trở nên khàn khàn và phản ứng của cô bé trở nên chậm chạp vì quanh năm không nói.
Sở Phong nói: "Anh nói đúng, Tam Ni, đây là lần đầu tiên em nhặt được xuyên tâm liên sao? Nhặt nhanh như vậy, em đã từng học qua sao?”
Sở Lê vô cùng lo lắng: "Không... Em đã cố hết sức để nhặt, không chậm trễ là được ạ."
Sở Phong cười nhạt: "Thật sao? Chẳng qua chị cảm thấy em nhanh như vậy, so với chị thì nhanh hơn rất nhiều. Em cùng anh trai của chị đều tốt hơn so với chị."
Sở Lê lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô bé lặng lẽ ngước nhìn Sở Phong, trong ánh sáng ban mai của đội sản xuất thứ chín, Sở Phong có một bím tóc nhỏ gọn gàng, mái tóc cực kỳ dày và đuôi tóc có chút vàng do suy dinh dưỡng, đôi mắt đen trâm tĩnh như mặt trăng, lộ ra vẻ tao nhã và sức mạnh vững chắc.
Lời khen của cô bé giống như tia nắng ấm áp đầu tiên mọc lên, không rực rỡ nhưng lại ấm áp khiến người ta không thể phớt lờ.
Đây là lần đầu tiên một người khác ngoài mẹ cô bé khen ngợi Sở Lê.
Cô bé đã bị mắng quá nhiều vì kém may mắn và tham ăn, đây là lần đầu tiên cô bé được khẳng định, trái tim của cô bé dường như đã nảy mầm, trải qua việc trái tim bị phân biệt đối xử và áp bức, một chút xanh tươi đã xuất hiện.
Sở Thâm tríu rít nói,"Đừng khiêm tốn, ba người chúng ta đều rất lợi hại."
Đừng tưởng rằng Sở Thâm không nghe được những lời vừa rồi Sở Lê nói, cô bé không có phúc, dùng đầu ngón chân ngẫm nghĩ, Sở Thâm cũng biết người nói chính là bà nội của bọn họ.
Sở Thâm cực kỳ ghét bỏ câu nói này, trong mắt cậu ấy lóe lên một tia sáng chói mắt, sẽ có một ngày cậu ấy chứng minh cho mọi người thấy câu nói này là sai, cậu ấy, em gái của cậu ấy, bao gồm cả Sở Lê đều có thể thành công.
Ánh ban mai dần được thay thế bằng một ngày ấm áp, đội sản xuất đã bắt đầu có nắng, ánh hào quang rực rỡ.
Thời gian trôi nhanh, trời đã về chiều. Niềm vui trên khóe mắt, trên mày của các thành viên trong đội đã nhạt đi rất nhiêu, nếu những con gà mắc bệnh nặng không có dấu hiệu thuyên giảm trước khi mặt trời đỏ lặn ở hướng Tây thì những con gà có triệu chứng này sẽ bị tiêu hủy.