Anh vẫn không hấp tấp thổ lộ.
Bởi vì thổ lộ sẽ rất dễ bị từ chối, anh lựa chọn từ từ tiến tới, mưa thuận gió hoà.
Sở Phong học ngành y, có đôi khi cô rất sợ những thi thể lạnh băng, điều này sẽ khiến cô nhớ tới một sô chuyện siêu nhiên.
Mỗi một lần Diệp Quân Chỉ đều đi qua cầm đèn pin chiếu sáng.
Anh cũng không thể làm được gì nhiều hơn mà chỉ có thể dùng ánh sáng ấm áp của đèn pin chiếu lên con đường đi sau đó nói với Sở Phong một số kiến thức.
Có một lần Diệp Quân Chi và Sở Phong cùng nhau đi ra ngoài ăn uống, khi đó là vào một ngày hè, Sở Phong muốn uống một cốc trà nóng.
Cô nói: "Hôm nay tôi muốn uống đồ nóng, uống đồ lạnh có khả năng tôi sẽ bị bệnh mất."
Cô lên tiếng thảo luận với Diệp Quân Chi.
Không có bất kỳ người nào phát hiện ra nỗi sợ hãi bao trùm trong tính cách của Sở Phong.
Nhưng Diệp Quân Chi lại phát hiện ra.
Anh nói: "Lúc chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, cậu muốn uống gì cứ nói. Tôi với cậu là bạn, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu, cậu không cần phải chuẩn bị lý do đầy đủ mỗi lúc đưa ra quyết định đâu."
"Dù cho cậu không có lý do gì thì cũng có thể yêu cầu." Diệp Quân Chi nói.
Anh rất nhạy bén ngay lập tức đã nhìn thấu bóng ma thời thơ ấu của Sở Phong.
Sở Phong và Sở Thâm đã mất thời gian rất lâu để thoát khỏi bóng ma Niên Xuân Hoa. Nhưng mà vẫn còn có chút ảnh hưởng không quan trọng đến suy nghĩ của bọn họ.
Mỗi khi bọn họ muốn cái gì sẽ nhất định phải tìm ra một lý do thuyết phục người khác.
Bọn họ hoàn toàn đã quên chỉ cần muốn thứ gì cũng không cần có lý do.
Vì người khác mà lúc nào cũng phải luôn chuẩn bị một lý do là bởi vì họ sợ hãi bị từ chối.
Mà Diệp Quân Chi sẽ nói rõ ràng cho Sở Phong biết anh sẽ không từ chối yêu cầu của cô.
Hơn nữa không chỉ có anh mà Sở Phong vẫn có thể luôn như vậy, không cần phải chuẩn bị quá nhiều lý do.
Lúc này sau khi Sở Phong nghe xong lời Diệp Quân Chỉ nói thì rơi vào im lặng.
Cô chỉ cảm thấy trong lòng có một nếp gấp bí ẩn bị Diệp Quân Chi phát hiện ra.
Sau đó lại được Diệp Quân Chi cẩn thận ủi xuống.
Còn có một lần, Sở Phong và Diệp Quân Chi cùng nhau đi đạp xe gặp một người có bộ dáng như phụ huynh đang đuổi theo một đứa nhỏ mắng: "Đứa mắc dịch này!"
Lúc ấy Sở Phong cũng chưa nói gì.
Diệp Quân Chi đã đi lên trước nói với người nọ: "Con bé là con của anh sao? Sao anh lại nhục mạ con bé như vậy, con bé đã phạm sai lầm gì không thể tha thứ được sao?"
"Hay là do anh không thể khống chế được cảm xúc của chính mình?"
Vị phụ huynh kia vừa rồi còn đang mắng chửi người đã lập tức bị dọa, anh ta nói: "Liên quan gì tới cậu? Bệnh tâm thần!"
Anh ta sợ hãi bỏ đi. Diệp Quân Chi không đuổi theo, Sở Phong im lặng một lúc mới nói với anh: "... Cảm ơn."
Diệp Quân Chi mỉm cười hỏi cô đi đường có mệt không?
Sở Phong không mệt cô chỉ cảm thấy hơi mỏi mắt.
Năm chữ bóng ma thời thơ ấu rất khó có thể xoá bỏ.
Từ nhỏ cô đã bị mắng là đứa mắc dịch, cô cũng biết những lời lúc nấy không phải mắng cô.
Chỉ là lòng người vốn mềm yếu, vào lúc tuổi tác còn nhỏ dễ bị tổn thương nhất lại bị mắng ác độc như vậy làm sao cô có thể không bị ảnh hưởng một chút nào chứ?
Chỉ là hoàn cảnh ở nông thôn khiến cô không thể không nể mặt Niên Xuân Hoa. Dù cho về sau thấy Niên Xuân Hoa bị trúng gió, cô cũng không phát tiết ác ý của mình.
Diệp Quân Chi lại phát hiện.
Anh có thể không màng tới ánh mắt kỳ quái của người khác hỏi người ta vì sao lại mắng ra mấy từ đó.
Anh quý trọng Sở Phong cho nên tất cả những gì thuộc về cô Diệp Quân Chỉ đều biết được. Anh thông minh, dịu dàng, tinh tế.
Sở Phong cảm thấy mình cũng phải đối xử thật tốt với Diệp Quân Chi.
Thật ra Diệp Quân Chi cũng không có cảm giác an toàn, khi còn nhỏ anh đã từng thấy quá nhiều chuyện anh lừa tôi gạt.
Diệp Quân Chi có thể nhìn ra được Sở Phong cũng muốn trong lòng anh cũng có thể an ổn hơn một ít.
Lúc này anh mới tiến hành thổ lộ: "Nếu như cậu chỉ coi tôi là bạn bè vậy thì có thể không cần phải xen vào những khuyết điểm này của tôi đâu, khuyết điểm này không có liên quan gì tới bạn bè cả."
"Nhưng tôi... tôi có loại cảm tình khác với cậu, nếu như cậu có ý nghĩ đồng ý sự theo đuổi của tôi vậy thì cậu có thể cải tạo tôi."
Cải tạo.
Sở Phong không muốn cải tạo Diệp Quân Chi, anh đã rất tốt rồi.
Cô chỉ đang muốn Diệp Quân Chi trở nên vui vẻ hơn thôi.
Nhưng thậm chí đến cả tay anh cô cũng không dám nắm.
Sở Phong lo lắng thấp thỏm, cuối cùng vẫn mang tâm lý được ăn cả ngã về không nắm tay anh, khi đó bầu trời đầy sao hai người bọn họ tay nắm chặt tay ở bên nhau.
Sở Phong và Diệp Quân Chi cùng nhau bước vào con đường yêu đương, bọn họ cùng nhau làm tất cả những điều mà một cặp đôi nên làm.
Có cầm lòng không đậu, có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cũng có dòng nước chậm rãi chảy xuôi.
Bọn họ có con, có gia đình, cuối cùng đáy lòng không an ổn quanh quẩn bên Diệp Quân Chi mới dần tiêu tan.
Sở Phong cũng không còn nhớ tới chuyện thời thơ ấu nữa, tình yêu mà cô nhận được đã hoàn toàn bù đắp cho vết thương lòng.
Trên đời này chỉ có tình yêu mới có thể chữa lành vết thương, mà có được tình yêu trân quý khó khăn biết bao, Sở Phong và Diệp Quân Chi đã đủ may mắn lắm rồi.
Sau này bọn họ có con, bọn nhỏ hỏi Diệp Quân Chỉ: "Ba ơi, lúc trước sao ba và mẹ lại ở bên nhau vậy?"
Diệp Quân Chi dịu dàng nhìn về phía Sở Phong, trong mắt đều tràn đầy nhu tình.
Anh nói: "Là kiêm chế" Bọn họ quen biết từ khi còn nhỏ, tới trung học cơ sở mới bắt đầu gặp lại.
Diệp Quân Chi và Sở Phong đều chưa từng đi nhầm một bước nào.
Lúc nên học tập thì bọn họ sẽ học tập, lúc nên yêu đương thì bọn họ sẽ yêu đương, không phải Diệp Quân Chi và Sở Phong yêu quá ít mà là bởi vì yêu quá nhiều.
Yêu chính là bảo vệ.
Anh yêu cô nên sẽ không để cô gặp bất kỳ sự rủi ro nào, khi viên ngọc trai nên sáng sẽ tự biết toả sáng, Diệp Quân Chỉ chỉ cần ở đó làm bạn.
Bọn nhỏ lại hỏi Sở Phong: "Mẹ ơi, thế vì sao mẹ lại nguyện ý ở bên cạnh ba vậy?"
Sở Phong có hơi thẹn thùng liếc mắt nhìn Diệp Quân Chi một cái, ánh mắt của Diệp Quân Chi cũng sắp tan chảy mất rồi.
Sở Phong nói: "... Bởi vì duyên phận và tình yêu."
Là duyên phận khiến cho bọn họ được quen biết nhau khi còn nhỏ, là tình yêu khiến cho bọn họ ở bên nhau.
Người theo đuổi Sở Phong và Diệp Quân Chi rất nhiều nhưng trong mắt bọn họ lại chỉ có nhau.
Tất cả những trắc trở, đau khổ trong dĩ vãng đều đã đi qua, từ nay về sau sẽ không có bất kỳ kẻ nào kiểm soát được sinh mệnh của bọn họ. Bọn họ sẽ là nhân vật chính trong cuộc sống và tình yêu của chính mình.
HẾT TRUYỆN