Phúc Đoàn ngồi đây cất giọng trẻ con lẩm bẩm gà ơi gà, gà không nên sinh bệnh, thì gà có thể bình an? Đây là chuyện cười trời đất quỷ thần gì thế này!
Cuối cùng Bạch Giai Tuệ cũng không nhịn được nữa, cô ấy hô: "Phúc Đoàn, cháu mau vào đi, cháu mới từ ngoài về, chưa thay quần áo, chưa thể tiếp xúc với gà trong nhà đâu."
Phúc Đoàn nghiêng đầu: "Bác gái, cháu không đụng vào chúng nó."
Nhưng cô bé đã bắt gà để cho gà ăn, sao còn nói là không đụng vào?
Bạch Giai Tuệ không biết nói sao cho một đứa bé bảy tuổi hiểu, nghe nói bệnh này có thể lây truyên qua đường nước bọt, nguồn nước, thậm chí là qua đường không khí ở khoảng cách gần, cô ấy thật sự sốt ruột, đi tới nắm lấy cánh tay của Phúc Đoàn, muốn dắt cô bé ra.
Phúc Đoàn khó chịu vặn vẹo: "Bác gái, cháu tự đi...
Bạch Giai Tuệ còn chưa kịp nói gì, Niên Xuân Hoa đã quay về, bà ta vừa đặt đồ xuống liên mắng ngay: "Cô ăn tim heo à? Sao cô dám bắt nạt Phúc Đoàn của tôi, không sợ ông trời giáng một tia sét đánh chết cô à!"
Phúc Đoàn chính là tiên nữ trên trời, ai dám bắt nạt?
"Con bé chạy đến chỗ nhốt gà lẩm bẩm gà ơi gà, gà đừng sinh bệnh, ngay cả quần áo cũng không thay, cũng không sợ gà lây bệnh, đây chính là phúc khí mà mẹ nói sao?!"
"Con muốn hỏi mẹ, mẹ à, rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Trứng gà trong nhà sắp bị Phúc Đoàn ăn hết rồi, chỉ trông cậy vào gà mái tiếp tục đẻ trứng, nếu gà mái lại chết nữa, sang năm sao con của con có thể đi học được!" Bạch Giai Tuệ khàn cả giọng. Khóe miệng hai người Thái Thuận Anh, Lý Tú Câm co quắp, nói chuyện với gà để gà không nhiễm bệnh nữa? Cái này, thấy thế nào cũng không đáng tin mà.
Nhất là Thái Thuận Anh, thực ra cô ta có thể cảm nhận được rất rõ sự sụp đổ của Bạch Giai Tuệ, thế nhưng, Thái Thuận Anh không dám phản kháng giống như Bạch Giai Tuệ, cô ta chỉ có thể trốn ở phía sau, vừa chờ mong sự phản kháng của Bạch Giai Tuệ hữu dụng, Niên Xuân Hoa có thể thay đổi một chút, lại chờ mong Bạch Giai Tuệ sẽ bị Niên Xuân Hoa tra tấn...
Mặt Niên Xuân Hoa cứng đờ, nghe lời này, chẳng lẽ ý nói bà ta là người phá hủy gia đình này sao?
Niên Xuân Hoa không chịu được con dâu lại phản kháng mình, lúc này bà ta liền xông vào đánh nhau với Bạch Giai Tuệ, hai người đều có thắng bại, nhưng Phúc Đoàn nhìn Bạch Giai Tuệ quá mức như vậy, dáng người be bé lại bắt đầu tủi thân.
Bác gái hai... Sao lại như vậy.
Vì thế đêm đó, lúc đi tiểu đêm, Bạch Giai Tuệ - người đã kéo Phúc Đoàn một cái đã bị va đầu, vỡ đầu chảy máu, không thể không đến trạm y tế băng bó vào buổi sáng.
Chuyện này đã cho Niên Xuân Hoa một lý do thoái thác rất lớn.
Trong lòng Niên Xuân Hoa vui vẻ, sắc mặt trở nên sáng ngời hồng hào không ít, chuyện như này, kiếp trước nhìn mãi thành quen rồi.
Người đối xử không tốt với Phúc Đoàn đều sẽ gặp xui xẻo, nếu không bị rơi vào sông băng, thì là lần xuống sườn núi, lần này xem như Bạch Giai Tuệ đã được nếm thử mùi.
Niên Xuân Hoa chỉ vào mũi Bạch Giai Tuệ, dạy dỗ Lý Tú Cầm, Thái Thuận Anh: "Các cô xem đi, đây là báo ứng, hai người các cô nên cẩn thận một chút, nếu ai dám bắt nạt Phúc Đoàn, ông trời cũng không nhìn nổi mà muốn dạy dỗ cho các cô một trận đấy." Lý Tú Cầm gật đầu đồng ý, dù sao bây giờ cô ta là mẹ của Phúc Đoàn, Phúc Đoàn có phúc, mặt mũi cô ta cũng sẽ sáng sủa.
Trái lại trong lòng Thái Thuận Anh phát lạnh, cũng không dám nói gì, đây là ngày gì vậy?
Chỉ nghe nói nàng dâu gả chồng, bị mẹ chồng và em chồng chèn ép, chưa từng nghe nói có cô con dâu nào phải xem sắc mặt của một đứa bé để sống.
Gia đình nhà Niên Xuân Hoa này, người nào cũng là người thượng đẳng, chỉ có nàng dâu là người hạ đẳng sao?