Cuối cùng cô ta không nhịn được, lông mi rũ xuống, nước mắt chảy ra.
Ngụy Nguyên nhất thời xấu hổ, chỉ có thể giả vờ mình không nhìn thấy.
Bà ấy cũng không có cách nào khác, ở trong đội Phúc Đoàn là người như thế nào, đại khái Ngụy Nguyên cũng hiểu rõ một chút. Lên núi hái thuốc vừa mệt vừa khổ, đến lúc đó Phúc Đoàn có một chút va chạm, có thể Niên Xuân Hoa và anh em nhà họ Sở sẽ xé xác bà ấy?
Dù sao con người cũng có xu hướng tìm lợi tránh hại, kiểu người được người khác thiên vị nuông chiều cũng có nghĩa là phiên toái, Ngụy Nguyên cũng không dám tiếp xúc nhiều với Phúc Đoàn.
Bên kia, chú ba Sở xếp hàng phía sau đội ngũ, sau khi nghe thấy lời nói sắc bén nơi này, không khỏi tái mặt.
Phúc Đoàn làm mất không chỉ là mặt mũi của bản thân mà còn là mặt mũi của người nhà họ Sở.
Tại sao cô ta luôn luôn bám lấy người khác như vậy? Diệp Quân Chi và Ngụy Nguyên đều từ chối cô ta. Cô ta lại muốn đứng khóc ở đây. Người khác không biết còn tưởng rằng đây là nề nếp của nhà họ Sở bọn họ.
Có trời mới biết, nhà chú ba Sở, nhà Sở Chí Quốc bao gồm cả nhà nhà ông năm Sở bọn họ đều không phải loại nề nếp này.
Chú ba Sở lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, đi đến trước mặt Lý Tú Cầm, chỉ chỉ Phúc Đoàn nói: "Đừng để con bé khóc ở đây. Để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa?"
Lý Tú Câm cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, vội vàng đi lên trước mang Phúc Đoàn đáng xấu hổ rời đi. Trải qua chuyện này, Phúc Đoàn làm ầm ï mất hết mặt mũi nhưng cô ta vẫn không từ bỏ.
Trong đội thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng Phúc Đoàn đi tìm Diệp Quân Chi, ngay cả Sở Phong, Sở Thâm cũng đã bắt gặp nhiều lần.
Sở Thâm thật sự không rõ Phúc Đoàn đang suy nghĩ gì: "Vì sao càng không thích con bé, con bé đó càng không chịu bỏ cuộc?"
Sở Phong lại biết Phúc Đoàn vẫn luôn như vậy. Trước đây Phúc Đoàn liên thích cứu các nhân vật lớn, nếu như là người bình thường mà đối xử với cô ta lạnh nhạt thì người bình thường đó nhất định sẽ xui xẻo.
Tuy nhiên, bất kể ban đầu mấy nhân vật lớn có lạnh lùng với Phúc Đoàn đến đâu, Phúc Đoàn vẫn sẽ chăm chỉ gửi gắm sự ấm áp.
May mắn của cô ta luôn khoan dung đối với những nhân vật lớn là nam giới, đối với phụ nữ thì không chút lưu tình.
Sở Phong nheo mắt lại suy nghĩ, đặc tính của Phúc Đoàn như vậy không biết có liên quan đến thân phận thật sự của cô ta hay không? Nghĩ đến luồng ánh sáng nửa vàng nửa đen xung quanh Phúc Đoàn, Sở Phong không thể yên tâm.
Một điểm đáng ngờ khác là phúc đoàn khoảng 6 tuổi bị "bỏ rơi" trước cổng công xã.
Thời đại này có cô nhỉ viện, viện phúc lợi, khi bị "vứt bỏ" Phúc Đoàn ăn mặc cũng không tệ, hiển nhiên không phải là đứa nhỏ rời khỏi cô nhi viện. Nhưng hỏi lúc trước cô ta đến từ đâu, cô ta lại không nói, chỉ chớp chớp mắt nói mình không nhớ được.
Người dân trong xã không đành lòng khơi gợi chuyện đau lòng của cô ta nên cũng không nhắc lại.
Rốt cuộc là ai vứt bỏ Phúc Đoàn? Phúc Đoàn rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng Sở Phong quanh quẩn những băn khoăn này, cô lại càng cẩn thận hơn.
Bên kia, Diệp Quân Chi cũng càng xác định Phúc Đoàn có vấn đề.
Mấy ngày nay, Phúc Đoàn thường xuyên đến trường tìm cậu bé. Mười lần thì Diệp Quân Chi có thể từ chối chín lần, thế nhưng, luôn có lúc không từ chối được.
Ví dụ như lúc cậu bé đi trên đường, Phúc Đoàn bỗng nhiên chạy từ sau lưng tới, cười ngọt ngào đi bộ cùng cậu bé.
Con đường này cũng không phải của Diệp Quân Chi, cậu bé cũng không thể bảo Phúc Đoàn không được đi con đường này.
Ngay khi Phúc Đoàn và Diệp Phương Chi cùng nhau đi bộ, ngọn cây lay động, một cành cây bên đường bỗng nhiên gãy và rơi xuống phía Diệp Quân Chỉ