Niên Xuân Hoa cười rất tươi, nghĩ đến những người có gà sắp chết, tưởng tượng đến cảnh bọn họ vừa khóc vừa lau nước mắt, nói mình xui xẻo, trong lòng bà ta rất sảng khoái.
"Xuân Hoa Nhi, Xuân Hoa Nhi." Có người lo lắng gọi Niên Xuân Hoa.
Niên Xuân Hoa ngẩng đầu, bà Bạch kinh ngạc nhìn bà ta: "Xuân Hoa Nhị, sao bà lại vô duyên cớ cười rộ lên, mọi người gọi mà cũng không thưa, bà bị bệnh sao?”
Một người phụ nữ cũng thận trọng nói: "Xuân Hoa Nhị, hình như gần đây đầu óc bà có vấn đề rồi... Hay là nghỉ làm một hôm rồi đi khám bệnh đi."
Trong những ngày gần đây, Niên Xuân Hoa luôn nói về phúc khí và số đã định các thứ linh tinh, hơn nữa giờ này xuống ruộng lại không làm gì cả, khuôn mặt thì tươi cười quái dị, khiến mọi người lo lắng cho trạng thái tinh thần của bà ta.
Nhìn thấy hơn chục khuôn mặt lo lắng, sợ bà ta bị bệnh tâm thần, sắc mặt Niên Xuân Hoa tối sầm lại, tức giận nói: "Ai có bệnh? Tôi có phúc, dù mấy người có bị bệnh thì tôi cũng không bệnh.”
Nghe xong, nhất thời mọi người lủi ra xa cách bà ta tận mấy trượng, trên đồng vang lên một tràng cười dài.
Trong nhà của Trân Dung Phương.
Sở Thâm đi mời bác sĩ thú y của trạm thú y đến xem xét, thời đại ngày nay gà lợn trong nhà là toàn bộ tài sản của gia đình, chúng rất có giá trị, không thể có sơ suất gì được..
Bác sĩ Chung, bác sĩ thú y, mang theo một bộ dụng cụ y tế, mở miệng và mắt của con gà ra xem: "Nó có bị tiêu chảy không?”
Trân Dung Phương đi theo bác sĩ Chung: "Có." Bác sĩ Chung cẩn thận nhìn chú gà con một lúc rồi mở chiếc hộp y tế ra, trong đó có ống tiêm và hàng chục chai thuốc.
Bác sĩ Chung mở toa thuốc, lấy một ít thuốc, gói lại và đưa cho Trần Dung Phương: "Những thuốc này, một ngày cho uống ba lần, ngăn cách con gà này với những con gà khác, miễn cho lây nhiễm, buổi tối nhớ nhốt con gà này vào trong phòng, để tránh nó bị cảm lạnh."
Trân Dung Phương đã ghi nhớ hết nhưng trong lòng vẫn rất bất an, lại hỏi một câu: "Gà bị cảm lạnh hả bác sĩ?"
"Ừ-" Bác sĩ Chung đeo kính gọng đen, vừa nghiền thuốc thành bột vừa nói: "Mấy ngày nay trời mưa nóng, gà cũng như người, rất dễ bị cảm lạnh."
Sở Phong giật giật vạt áo của Trần Dung Phương, nhưng trong lòng Trân Dung Phương vẫn không yên tâm. Đáng lẽ cô ấy nên tin vào bác sĩ, nhưng dạo gần đây trong nhà có khá nhiều chuyện tà môn, Trần Dung Phương không khỏi chim sợ cành cong.
Trần Dung Phương lo lắng đến mức miệng sắp khô phồng rộp: "Bác sĩ Chung, có phải là dịch gà không?"
Bác sĩ Chung dừng lại một lúc lâu rồi nói: "Có lẽ là không, mà tốt hơn là không. Bệnh dịch gà thường xảy ra đầu tiên ở các trại gà, nơi có mật độ nuôi gà lớn, không thông khí không thông gió, nếu vệ sinh không được tốt thì sẽ sinh ra dịch gà, rồi lây lan sang nơi khác qua phân, nguồn nước, mùi hôi.....
"Vùng này của chúng ta không có trại gà nào cả. Gà nuôi thả rông có sức đề kháng rất mạnh. Bây giờ là mùa thu, mưa vài đợt cũng sẽ không sinh ra bệnh dịch gà được."
Bệnh dịch hạch ở gà phổ biến hơn vào mùa xuân và đầu mùa đông, nó nghiêm trọng hơn nhiều so với bệnh cảm lạnh ở gà. Ký ức của Sở Phong bây giờ cũng rất mơ hồ, dường như có thứ gì đó ngăn cản cô bé thay đổi vận mệnh bằng cách dựa vào trí nhớ. Cô bé đã cố gắng nhớ lại, nhưng cô bé chỉ có thể mơ hồ nhớ rằng bệnh dịch gà đột ngột xuất hiện vào đầu mùa thu, khiến cho tất cả mọi người trong đội sản xuất trở tay không kịp.
Gà của nhà Trân Dung Phương chết trước, sau đó là gà của các gia đình khác, đặc biệt là gà của các gia đình không thích Phúc Đoàn và Năm Xuân Hoa, khi gà trong đội chết gần hết, Phúc Đoàn mang một loại thực vật thần kỳ mà tất cả người trên miền núi đều chưa từng thấy qua, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, giải quyết tình trạng khẩn cấp cho mọi người.