Họ lập tức nghĩ đến những gì đã xảy ra với Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương, cảm thấy ớn lạnh, cả nhà Trần Dung Phương gầy gò, xanh xao, bệnh tật vì đói, lúc Phúc Đoàn đến thì thùng gạo hết sạch, cả nhà ốm yếu; trong khi đó Phúc Đoàn cùng ăn chung một nồi thì lại trắng trẻo, mũm mĩm, không cần biết là có phúc hay không, nhưng cũng khiến cho người khác cảm thấy ớn lạnh.
Cô bé là một người có phúc, không ngày nào phải chịu khổ, Trần Dung Phương nuôi cô bé không những bị đội kiểm tra xem có ngược đãi cô bé không, mà còn suýt bị đổ tội oan.
Theo lời Niên Xuân Hoa nói về loại phúc khí của cô bé, khiến cho người khác cảm thấy đáng sợ.
Lùi một bước, họ thà rằng nhận Sở Phong, Sở Thâm “phúc khí” không lớn ấy là con, chứ cũng chả muốn Phúc Đoàn trắng trẻo, mũm mĩm ấy làm con.
Khi Niên Xuân Hoa dạy dỗ Lý Tú Cầm, bí thư và các đội trưởng đã họp xong.
Nghe Hồng Thuận nói: “Phúc Đoàn được nuôi dưỡng bởi gia đình Sở Chí Nghiệp, do người trong đội phụ trách làm thủ tục nuôi dưỡng”, trong lòng Niên Xuân Hoa mới nhẹ nhõm hẳn ra.
Phúc khí vào nhà rồi, bà ta liếc đôi mắt vàng đục nhìn về phía Sở Phong, Trần Dung Phương vừa khiến bà ta bị đội trưởng giáo dục, gân cổ nói lớn: “Bí thư, đội trưởng Lưu, lúc đầu Trần Dung Phương nhận nuôi Phúc Đoàn thì được nhận năm mươi cân khoai, bây giờ nó không nuôi Phúc Đoàn nữa, những lương thực này có phải nên để họ trả lại cho tôi không?”
Niên Xuân Hoa đúng là người đàn bà chanh chua hạng nhất, nhà Sở Chí Nghiệp có ba người lao động tính cả bà ta, lại phải nuôi bốn đứa con tính cả Phúc Đoàn.
Áp lực của bọn họ không nhỏ, vì thế mà mỗi lần Niên Xuân Hoa giở trò, bà ta đều móc tiền và lương thực của nhà Sở Chí Quốc để giảm bớt áp lực.
Bà ta ngang tàn, dùng huyết thống và áp lực hiếu thảo để chèn ép nhà Sở Chí Quốc hết lần này đến lần khác.
Nhưng bây giờ không thể thế được, sắc mặt Sở Phong âm trầm nhìn Hồng Thuận, Lưu Thiêm Tài đen mặt, hiện tại chuyện nhà Sở Chí Quốc đói đến mức cùng cực đã bị bóc trần trước mặt tất cả mọi người, sao các đội trưởng có thể trơ mắt nhìn đội viên chết đói được?
Lưu Thiêm Tài mở miệng trước: "Niên Xuân Hoa, rốt cuộc bà đang nghĩ gì vậy, không phải bà cũng biết nhà Sở Chí Quốc đang rất đói kém sao?”
Trần Dung Phương ôm lấy hai đứa con, cắn chặt răng, bình thường dù có bất công hơn đi chăng nữa, nể mặt bà ta là mẹ chồng của cô ấy, cô ấy vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng bây giờ, bà ta lại còn muốn ép chết cả nhà họ hay sao?
Niên Xuân Hoa nghiêm mặt, bình thường bà ta không dám xung đột với đội trưởng, nhưng đây là lương thực!
Niên Xuân Hoa ngẩng đầu lên: “Đội trưởng, ban đầu nhà họ vì nuôi dưỡng Phúc Đoàn nên mới được chia lương thực, bây giờ họ không nuôi dưỡng nữa, những lương thực này trả lại cho tôi không phải là điều hiển nhiên sao?”
“Vậy bà mang số lương thực mà chúng tôi kiếm được trả lại cho chúng tôi trước đi, cái gì bà cũng muốn lấy, sao bà không lấy luôn cái mạng này của tôi đi? Số lương thực mà bà lấy được từ nhà của chúng tôi cũng không chỉ là năm mươi cân thôi đâu, số lương thực ấy hoàn toàn đủ để nuôi Phúc Đoàn rồi!” Trần Dung Phương tức giận.